Q.8 - Chương 291: Tình Thế Nghịch Chuyển

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng đối mặt với tình huống như thế, Mộng Vô Nhai căn bản là không có bất kỳ biện pháp hiệu quả nào:

“Toàn bộ thu trận doanh lại!”

Thế yếu hơn người, Mộng Vô Nhai không thể làm gì dưới chỉ có hạ lệnh như thế,

Ngửa mặt nhìn bầu trời đêm tịch liêu, Mộng Vô Nhai trong lòng không khỏi cảm khái, hắn vô cùng rõ ràng: Việc Sở Dương lần này ngang nhiên phát động phản kích có nghĩa là cái tai họa này đã hoàn toàn đã thành khí! Sau này, Mặc Vân Thiên sắp sửa phải nghênh đón một địch nhân cường đại đáng sợ.

“Các ngươi có cảm thấy cái gì không??” Sở Dương ngồi ở trên một cái cái cọc gỗ nhìn đám người Xa Húc Sơ trước mặt hỏi. Lần này phạm vi thảo luận rất lớn, tất cả mọi người đều tham gia thảo luận.

Không khí rất là dễ dàng, lúc trước bị đè ép lâu như vậy, rốt cục có được một lần phản kích đại thắng, không thể nghi ngờ là đại khoái nhân tâm.

Sự nghẹn khuất những ngày qua rốt cục đã một lần ra hết!

“Tình huống chân chính có chút ít không tầm thường, chúng ta hôm nay đánh bất ngờ cố nhiên là ngoài dự đoán mọi người nhưng sự chống cự của đối phương nhưng cũng quá mềm yếu đi, so với địch nhân lúc trước hoàn toàn không thể so sánh nổi.”

Bạch Vũ Thần nhàn nhạt cười nói: “Tinh thần chiến đấu không tiếc hết thảy lúc trước tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, ngay cả bản năng chiến đấu cũng lộ ra vẻ tiêu cực; Tự hồ chỉ là bị động ứng phó mà thôi, hoàn toàn không có vẻ kiên cường khó có thể rung chuyển được trong quá khứ”

“Chính xác, ta cũng có cảm giác như vậy, bọn họ giống như là con cọp không có nanh vậy, mặc dù thoạt nhìn hung ác như cũ nhưng trong xương đã thiểu hụt đi loại khí thế kia…” Xa Húc Sơ trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Hẳn là loại dũng mãnh gan dạ phát ra từ đáy lòng, dù sao cũng không sai biệt lắm!”

“Đúng, ta cũng có cảm giác như vậy, nay ứng phó với bọn họ dễ hơn xa lúc trước, mặc dù thực lực vẫn như cũ, đại khái sàn sàn như nhau nhưng không có thanh thể, không còn khí thế, đối phương căn bản là không đủ làm chúng ta sợ, hoàn toàn không còn sức uy hiếp nữa.”

“Đúng, lần chiến đấu này mặc dù vẫn kịch liệt nhưng cũng đã không còn loại cảm giác sinh tử nguy cơ lửa sém lông mày như lúc trước nữa…”

“Ta cũng có cảm giác như vây.”

Mọi người thất chùy bát thiệt rối rít nghị luận.

Sở Dương nghe xong rốt cục nhẹ giọng mở miệng nói: “Theo theo ta phán đoán, căn cứ tình huống trước mắt mà nói, cơ bản có thể kết luận, Mộng Vô Nhai đã từ bỏ lần đụổi giết này!”

“Buông tha? Điều này sao có thể? Không thể nào đâu?!” Mọi người kinh ngạc không dứt nồi.

“Mộng Vô Nhai lúc trước bởi vì gặp gỡ kỳ lạ mà thân chịu trọng thương, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào tự mình xuất thủ; Chỉ cần không dồn hắn đến tình cảnh hẳn phải chết, Mộng Vô Nhai chắc sẽ không liều mạng. Chỉ cần hắn không ra tay, cửa bên kia giờ không có ai là đối thủ của ta!”

“Trừ Thánh Nhân tầng thứ cao thủ ra, không có ai là đối thủ của ta!”

Sở Dương thản nhiên nói. Khẩu khí mặc dù đạm nhạt nhưng trong giọng nói có một loại cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ!

Trừ Thánh Nhân tầng thứ cao thủ ra, không có ai là đối thủ của ta!

Đây là một loại sức mạnh bực nào!

Tất cả mọi người nghe được câu này đều là tâm thần chấn động. Bọn họ đã từng bước chứng kiến được từng bước trưởng thành của Sở Dương. Ban đầu Sở Dương một kiếm xông vào Trận doanh Mặc Vân Thiên, 1 kiểm chém Nguyên Thù Đồ bất quá chỉ là một Thiên cấp nho nhỏ mà thôi?

Nhưng sau đó, Sở Dương ở trong Cực hạn áp bách từng bước đột phá Thánh cẩp, Thánh cấp đỉnh, hơn ở trong cửu tử nhất sanh thập diện mai phục đột phá Thiên Nhân cấp tầng thứ!

Hoặc là nên nói là: Do bị Mặc Vân Thiên cưỡng bức mà tạo ra 1 tuyệt thế cao thủ quét ngang bát hoang, uy lăng thiên hạ như ngày hôm nay!

Dưới Thánh Nhân ta vô địch!

Vào ba bốn tháng trước, có lẽ căn bản là không có cao tầng nhân vật nào chú ý tới Sở Dương.

Nhưng hiện tại, trong thiên hạ, còn có ai dám bỏ qua sự tồn tại của Sở Dương?

“Cho nên nay bọn họ truy đuổi chúng ta múc đích chẳng qua là để xác định hướng đi của chúng ta chứ tuyệt sẽ không chủ động đi lên chém giết!”

“Bởi vì, xông lên tương đương chịu chết!”

“Bọn họ đã đánh mắt ý chí chủ động trêu chọc chúng ta!”

“Hiện tại, thế và lực 2 bên đã nghịch chuyển!”

“Lấy tính của Mộng Vô Nhai tuyệt đối sẽ không cho phép thuộc hạ của hắn không công chịu chết, cho nên, bọn họ hiện tại đuổi theo chúng ta để xác định vị trí, sau đó đợi viện quân đến, đây chính là mục tiêu của bọn họ hiện tại.”

Sở Dương nhẹ giọng nói, vừa nói vừa trầm tư.

“Không nghĩ tới chúng ta rốt cục đã đánh cho lão già Mộng Vô Nhai này thành như vậy, hơn mười vạn năm qua, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lão già này bị thiệt thòi, trang chủ lại làm cho hắn ăn thiệt thòi như vậy… Ha ha…” Một người vui vẻ cười to lên.

Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Mộng Vô Nhai hiện tại biệt khuất và chật vật, mọi người trong lòng đều sảng khoái vô cùng.

“Không nghĩ tới tên khốn kiếp kia cũng có ngày hôm nay, ha ha

“Chính là, ta thật sự muốn tận mắt xem một chút Mộng Vô Nhai kia hiện tại sắc mặt như thế nào, nhất định là vô cùng đặc sắc.”

Bạch Vũ Thần cũng cười nhưng trên mặt rõ ràng vẫn có sự trầm tư.

Một hồi lâu sau, Sở Dương giơ tay lên, mọi người một khắc trước còn đang ồn ào nói chuyện, nay lập ức im bặt.

“Chúng ta hiện tại cố nhiên là dễ thở rồi, Mộng Vô Nhai hiện tại mặc dù giậm chân tại chỗ, nhưng rõ ràng là chúng ta sau này đường đi sẽ càng thêm khó khăn, cái này đã có thể đoán được.”

Sở Dương chậm rãi vừa nói, Bạch Vũ Thần chậm rãi gật đầu.

Điểm này, không riêng Sở Dương nghĩ tới, hắn cũng nghĩ đến nhưng hắn cũng chưa nói thẳng ra. Để Sở Dương nói ra, càng thêm có thể xây dựng được quyền uy của Sở Dương; Bạch Vũ Thần cảm giác mình nên nói ít đi, trừ phi Sở Dương bỏ sót cái gì thì mình mới bổ sung vào.

Nhưng bây giờ nhìn tình huống trước mắt, Sở Dương sẽ bỏ sót sao?

Bạch Vũ Thần trong lòng cười khổ: Một người tâm tư cẩn thận như vậy sao lại lo sẽ có điều sơ hốt bỏ sót, đó mới thật là điều đáng chê cười…

“Dưới mắt thế cục mặc dù thay đổi nhưng chúng ta còn phải tiến thêm một bước nữa, truy binh của Mộng Vô Nhai bên kia chúng ta nhất định phải cắt được đuôi! Nếu không thể hoàn toàn thoát khỏi được bọn họ, một khi viện binh của đối phương đến, có bọn họ làm đèn sáng chỉ đ như vậy trong nháy mắt chúng ta cũng sẽ bị nuốt trọn, cho nên…” Sở Dương đứng lên, chậm rãi dạo bước nói.

Hắn chỉ đi một vòng, nhưng đám người Bạch Vũ Thần biết hắn đã làm ra quyết định quan trọng.

Bởi vì, trên người Sở Dương loại sát khí lạnh thấu xương càng ngày càng đậm!

Tất cả mọi người đều hiểu.

Sở Dương là muốn…

“Bọn họ không đến, chẳng lẽ chúng ta không thể đi qua sao? Hiện tại quyền chủ động là do chúng ta nắm giữ trong tay!” Sở Dương quỷ dị cười cười, tàn nhẫn nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức lên nghỉ ngơi dưỡng sức, tận lực nghỉ ngơi, bảo đảm chiến lực đầy đủ, sau này từng ban đêm đều thuộc về chúng ta!”

“Tốt!” Mọi người ầm ầm một tiếng trầm trồ khen ngợi!

Từng người ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử!

Rạng sáng ngày hôm đó, khi đông phương sắp trắng bệch, tại một khắc kia, Sở Dương dẫn người, lại một lần nữa tập kích đại doanh Mộng Vô Nhai bên kia!

Sở Dương yêu cầu rất đơn giản: Mỗi người chỉ điểm ra một chiêu, toàn lực ra một chiêu là đủ!

Một kích rồi trở lui!

Bất kể kết quả thành công hay không!

Như gió xoáy, như gió cuốn qua, chính là núi đao rừng kiếm gào thét ra nhưng ngay sau đó lui về phía sau. Biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

Khi đại quân Mộng Vô Nhai mới vừa kịp phản ứng thì hết thảy cũng đã qua, đuổi không kịp.

Trong sân, chỉ để lại mười mấy cỗ thi thể.

Mộng Vô Nhai cắn răng.

Sự thưởng thức cùng kính trọng ban đầu của hắn đối với Sở Dương hiện tại đã hóa thành vô biên vô hạn căm hận! Tên khốn kiếp này, cái tai họa này, đồ đáng chết này thật đúng là hiểu tình thể, nhìn gió mà theo chiều. Bên ta vừa mới làm ra quyết định, bên kia đã nhằm thời cơ hóa bị động làm chủ động, phản thủ thành tấn công, trong một đêm đánh lén chúng ta hai lần.

Cứ như vậy, dọc theo con đường này, lập trường hai bên cũng như địa thể đã xảy ra biển hóa lo trời lỡ đất!

Địa thể vốn là đám người Mộng Vô Nhai đuổi giết Sở Dương, một đường hát vang tiến mạnh, địch nhân bị vây và bất cứ lúc nào có thể toàn bị diệt nhưng ở đêm hôm sau, thể cục đã trở nên dị thường vi diệu!

Từ mặt ngoài mà nói, địa thể vẫn như cũ. Đám người Sở Dương vẫn đang lần trốn.

Mộng Vô Nhai vẫn dạng đuổi theo! Nhưng tình huống chân thật thì sao đây?!

Mỗi một lần bên dẫn đầu phát động tập kích, không phải là người Mặc Vân Thiên nữa mà đã đổi thành bên Sở Dương. Bọn họ giống như là một đám con báo bị đuỗỉ theo, thi thoảng lại nghiêng đầu sang hung hãn cắn một ngụm!

Cũng chỉ là một ngụm nhưng sâu vào xương ba phần, đau đớn tê tâm liệt phế!

Mấy ngày liên tiếp xuống, chỉ cần vừa đến ban đêm, Mặc Vân Thiên quân đội đề phòng rất sâm nghiêm, như lâm đại địch vậy. Nhưng phòng bị như vậy mà vẫn tránh không được bị Sở Dương nhất phương đánh lén.

Như thế liên tục bảy tám ngày, bên Sở Dương cả thảy phát động hơn ba mươi lần tập kích!

Mỗi một lần, đều có thu hoạch, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi!

Dĩ nhiên, bên Sở Dương cũng không phải là hoàn toàn không có tổn thất, trong hơn ba mươi lần tập kích kia vẫn tổn thất mất một người, nguyên nhân rất đơn giản, không nghe hiệu lệnh, tham công liều lĩnh, bị địch nhân bao vây.

Phía Mặc Vân Thiên quân đội thì tổn thất có chút nhiều hơn một chút, đại để là mấy trăm người chết!

Hai nghìn hai trăm quân đội trong bảy tám ngày sau đó, cũng chỉ còn lại có một ngàn sáu trăm người!

Đối với kết quả như thế, phía Mặc Vân Thiên cơ hồ cắn nát hàm răng, trừng đỏ tròng mắt; Từng người trong lòng sự biệt khuất cùng buồn bực quả thực là ngập trời

Tuy nhiên hiện tại thế không bằng người, cũng chỉ đành chịu lỗ lả.

Trong bảy tám ngày đó, 2 bên vượt qua ngàn dặm lộ trình mà có mấy trăm Mặc Vân Thiên chiến sĩ đã ngã xuống do Sở Dương đánh lén. Sở Dương giống như là nghiện đánh lén vậy, không nghỉ ngơi không dừng lại.

Hoàn toàn không có bất kỳ người nào có thể chính xác dự liệu được tiếp theo lúc nào Sở Dương sẽ bất ngờ đánh tới; Sở Dương như gió lốc đến, như gió lốc mà đi, tùy ý đến, trong nháy mắt tiếp xúc rồi đi. Đám người Mặc Vân Thiên tâm lực quá mệt mỏi rồi.

Mãi cho đến lúc gặp sông lớn thì thủ hạ của Mộng Vô Nhai chỉ còn lại có một ngàn người, một ngàn người cuối cùng.

Hơn nữa cũng chỉ dám theo ở phía sau rất xa, cũng không dám đi gần như lúc trước nữa.

Một ngàn người may mắn sống sót này, cơ hồ người người đều gầy rộc đi. Ai nấy hốc mắt hõm xuống thật sâu trong hốc mắt, sắc mặt xanh xao, mặt không còn chút máu.