Q.8 - Chương 222: Cửu Thái Tử Nguyên Thù Đồ

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thiếu chủ, ngài mang thêm mấy người đi”. Một vị Thiên Kiếm mình cao thủ kêu lên.

“Không cần”. Vân Trung Thiên đã đi xa nói: “Nếu Sở Dương muốn giết ta… Phải dẫn bao nhiêu người mới có thể bảo vệ được ta?”

Lời còn chưa dứt, người đã biến mất bóng dáng. Những lời này lại làm cho mọi người có một hồi cảm xúc.

Đúng vậy, nếu Sở Dương thật cuồng bạo, lần nữa phát ra một chiêu kia mà nói, trước mắt Vân Trung Thiên mang theo bao nhiêu người chỉ sợ cũng không đủ chết. Nếu căn bản không động thủ, Vân Trung Thiên đi một mình lại có ngại gï?

Mạch Lộ cùng Tử Hoàng nhìn nhau, cả 2 cùng thấy trong mắt đối phương thần sắc phức tạp.

Hóa ra, Vân Trung Thiên đã không phải là địch thủ mạnh nhất của mình! Sở Dương mới đúng là kẻ địch mạnh nhất của mọi người!

Nhưng mà, kẻ địch như vậy bản thân thật sự có thể chống lại sao?!

Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên không cói ai ra gì, không nhanh không chậm đi qua; Chỉ nghe thấy phía sau Vân Trung Thiên kêu lên: “Sở huynh, thỉnh hơi lưu quý bước.”

Sở Dương hoàn toàn không để ý tới, phàng phất như không có nghe được mà vẫn như cũ chậm rãi đi về phía trước.

Bên cạnh “xoạt” một tiếng, Vân Trung Thiên thi triển thân pháp đuổi theo, cười khổ nói: “Sở huynh hôm nay một trận chiến danh chấn thiên hạ, khiếp sợ cả Thiên Khuyết, bất quá cũng không cần hờ hững với bạn cũ như vậy chứ”.

Sở Dương mỉm cười: “Bạn cũ? Ta tại Thiên Khuyết này chưa từng có bạn cũ, ta chờ ngươi ngươi vẫn đuổi theo; Ta không đợi ngươi, ngươi vẫn đuổi theo, như vậy, ta chờ ngươi hay không đợi ngươi có gì khác nhau sao?”

Vân Trung Thiên cười ha ha: “Không sai không sai!”

Nói xong, nhìn Thiết Bổ Thiên nói: “Vị này chính là chị dâu a? Quả nhiên là quốc sắc Thiên Hương, khó trách Sở huynh coi như bảo bối mà không tiếc xông quan giận dữ!” Trong miệng nói lời khen nịnh nọt ánh mắt thì không ngừng dò xét, càng nhìn càng thấy giật mình không nhỏ.

[ truyen cua tui | Net ]
Vì ở trên người Thiết Bổ Thiên, có 1 loại khí tức mà Vân Trung Thiên thấy quen thuộc hoặc là phải nói, là một loại khí thế rất quen thuộc!

Là Hoàng giả khí!

Khống chế thiên hạ Đế Hoàng khí!

Nữ nhân này là ai?

Trên người nàng tại sao có thể có được loại khí thế này, hơn nữa cảm giác cường liệt như thế, hoàng giả đế khí nồng đậm như vậy, thật không thể tưởng tượng được!

Vân Trung Thiên trong lòng nhanh chóng suy tư nhưng lại mờ mịt không có bất kỳ đầu mối nào.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười nói: “Quá khen rồi”.

Nàng cũng từng là đương thế hoàng giả, càng cơ hồ là một Vị Diện Đế Hoàng, chuyện Vân Trung Thiên có thể cảm giác được thì nàng đồng dạng cùng mẫn cảm cảm thấy: Trước mắt Vân Trung Thiên mặc dù đang cực lực che giấu cái gì, nhưng ở trên người người này lại ẩn phục một loại khí tức khiến nàng cảm giác quen thuộc mà nguy hiểm.

Khí tức ẩn phục chính là Vương Giả chi Khí, chính là Vương Giả chi Khí đế vương mới có thể có được!

Đây là lần đầu tiên Thiết Bổ Thiên chính diện nhìn thấy Vân Trung Thiên, loại cảm giác này thực mãnh liệt. Không nhịn được trong lòng nàng có một phần cảnh giác: Vương Giả chi Khí của người này hồn nhiên Thiên Thành, tại sao phải che giấu?

Nếu hắn có mục đích gì khác thì là có mục đích gì?

Người này là Thiên Kiếm mình Thiếu chủ, là Trung Cực Thiên lãnh tụ thanh niên, nhưng tại sao lại có Vương Giả chi Khí?

Người này có thân phận gì? Hoặc là phải nói, ngoại trừ thân phận Trung Cực Thiên lãnh tụ thanh niên, Thiên Kiếm mình Thiếu chủ ra thì hắn còn có thân phận nào khác? Thậm chí là so với hai tầng thân phận kia càng có phân lượng hơn?!

Trên thực tế, ngoài sự nghi hoặc đối với Vân Trung Thiên, Thiết Bổ Thiên còn có sự nghi hoặc với một người khác nữa, đó là Nguyên Thù Đồ.

Nguyên Thù Đồ giờ phút này mặc dù thân vẫn, nhưng ở trên người hắn vẫn có sự nghi ngờ khó giải thích, nói đến thân phận thì Nguyên Thù Đồ cùng Vân Trung Thiên tương đương nhau, cũng là thanh niên lãnh tụ của một Thiên Khuyết, cũng là đệ tử trọng yếu nhất của 1 tông môn, đối với Vân Trung Thiên, Sở Dương đánh giá cực cao, thậm chí so với thanh niên lĩnh tụ của Thiên Khuyết khác như Tử Hoàng, Mạch Lộ, Sở Dương còn đánh giá cao hơn.

Nhưng mà Nguyên Thù Đồ, tài trí cũng không chỗ hơn người, ngay cả tính cách ẩn nhẫn tối thiểu cùng cực kỳ ít, hành vi xử sự càng không chịu nổi, cho dù từ phương diện nào đều thấy Nguyên Thù Đồ kém ba người kia khá xa, người như vậy lại trở thành lãnh tụ của 1 đám thanh niên Mặc Vân Thiên, chẳng lẽ không phải là kỳ quặc quái gở sao!

Nếu muốn chuyện này hoàn toàn hợp lý hoá, dường như chỉ có một điều có thể, chính là Nguyên Thù Đồ còn có đệ tam trọng thân phận, so với lưỡng trọng thân phận kia còn nặng hơn!

Thiết Bổ Thiên trong lúc nhất thời suy nghĩ ngàn vạn, sửa sang lại ý nghĩ của mình mà làm rõ đầu mối, trong khi đó Sở Dương cùng Vân Trung Thiên vẫn còn đang liên tục đối thoại.

“Vân huynh tìm ta, chắc hẳn có điều chỉ giáo”. Sở Dương mỉm cười đi về phía trước, hai người vừa đi vừa nói.

“Chỉ giáo thì không dám, Sở huynh, tiểu đệ lần này là đặc biệt đến để làm một số giao dịch”. Vân Trung Thiên mỉm cười nói.

“Giao dịch có mạc đại lợi ích? Nói chỗ này chỉ sợ không tiện!” Sở Dương hờ hững nhìn hắn một cái, nói: “Chúng ta hay là trở về rồi hãy nói. Bây giờ Sở gia đại viện của ta chắc chắn đã là một mảnh hỗn loạn, trước tiên thu thập một chút đã rồi sẽ cùng Vân huynh đàm luận. Đúng rồi, trong nhà không chừng đều đã cho ta xảy ra cái gì bất trắc rồi, nhanh đi về để cho mọi ngươi an tâm đi”.

“Nên như vậy, ta cùng với Sở huynh đi chung 1 đường!” Vân Trung Thiên một lời đáp ứng.

Khi Sở Dương trở lại Sở gia đại viện lập tức nổi lên một hồi oanh động.

Ô Thiến Thiến hét lên một tiếng liền lao tới gắt gao ôm lấy hắn, chết sống không chịu buông ra, chỉ e sợ lại mất hắn. Lúc trước nàng cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, về sau lại nghe nói Sở Dương đã chết, Ô Thiến Thiến liền ngất tại chỗ.

Nàng chỉ cảm thấy tâm loạn như ma; Trong lòng chỉ có một ý niệm: Nếu như hắn chết thật rồi, ta đi tìm hắn ~! Ta đi cùng hắn!

Chỉ chờ tin tức được xác nhận là Ô Thiến Thiến muốn lập tức biến mất khỏi cõi đời này. Thật không ngờ, bên kia tin “xác thực” còn chưa truyền đến thì Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đã an toàn quay về…

Ô Thiến Thiến vui mừng quá đỗi, trong lòng sự lo lắng tức thì biến mất, quả thực chính là hưng phấn khó hiểu, chỉ cần hắn không có việc gì, chuyện gì khác đều không trọng yếu.

Sở gia đại viện lần này đang là một đống bừa bộn, đám Hô Duyên Ngạo Ba đang chỉ huy người thu thập, rất rõ ràng ai nấy cũng có chút không yên lòng, đều đang đợi tin về Sở Dương. Các nàng làm sao không biết lần này kẻ địch quá mạnh nhưng theo thói quen, đã quen nhìn Sở Dương sáng tạo ra kỳ tích nên các nàng mặc dù cũng có lo lắng nhưng lại hết lòng tin tưởng là Sở Dương có thể lặp lại truyền kỳ.

Về điểm ấy mà nói, các nàng so với đám Ô Thiến Thiến, Mạc Khinh Vũ thì có lòng tin hơn! Mà Sở Dương trở về đúng là lần nữa kéo dài truyền kỳ Thần Thoại!

Trong lúc nhất thời, Sở gia đại viện hoan hô trận trận, không khí nguyên bản trầm lặng lập tức sống động lên. Ngay cả đám Thiểm Điện Xà đang dưỡng thương cũng nở nụ cười.

Giống như Sở Dương đã trở lại, mọi người đều có người tâm phúc. Đều có sự tin tưởng.

Cửa ải có lớn và khó thế nào, chỉ cần có Sở Dương cũng không còn khó nữa!

Sau khi trấn an Ô Thiến Thiến, Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến đi vào; Sở Dương cùng những người khác nói chuyện vài câu sau đó liền mang theo Vân Trung Thiên đi ra thư phòng.

“Không biết là giao dịch cái gì lại khiến Vân huynh sốt ruột như thế!” Sở Dương hỏi.

“Cái đó với ta thì cũng không là cái gì nhưng đối với Sở huynh thì chưa hẳn, nhắc tới đây, cái giao dịch này chỉ là một cái tin tức mà thôi nhưng là một tin tức rất quan trọng..”. Vân Trung Thiên chân thành nói: “Ta chỉ muốn thu được tình hữu nghị của Sở huynh, thế thôi”.

Sở Dương khẽ cười: “Hữu nghị..”.

Đột nhiên nhướng mày nói: “Vân huynh, ngươi nói, Nguyên Thù Đồ tại sao lại đột nhiên tìm đến gây phiền phức cho ta? Hơn nữa, còn là trắng trợn đến đoạt nữ nhân của ta?”

Vân Trung Thiên thần sắc trên mặt dương dương tự đắc bất động rồi bật cười nói: “Cái này, ta cũng không biết”.

Sở Dương cười nói: “Đối với việc Vân huynh nói không biết, ta có thể hiểu được, cái này hết thảy cũng chỉ có thể giải thích là Nguyên Thù Đồ bị sắc dục che tâm… Bất quá, Vân huynh lúc ấy có thể nhận định ta là kẻ địch, nhưng xem ra Nguyên Thù Đồ lúc đó hình như không có được năng lực như vậy, ít nhất là không có phần nhãn lực này.”

Thiết Bổ Thiên nghĩ đến chuyện gì Sở Dương đồng dạng cũng dự đoán được, Nguyên Thù Đồ đến gây phiền toái, chuyện này chưa chắc bởi vì Nguyên Thù Đồ thân vẫn mà kết thúe, thậm chí bây giờ chỉ là mới mở đầu.

Vân Trung Thiên hiển nhiên hiểu rõ, về Nguyên Thù Đồ, giờ phút này có cơ hội nên tự nhiên là muốn thử dò xét một hai!

Vân Trung Thiên cẩn thận nói: “Có lẽ vậy”.

Hắn âm thầm cảnh giác, biết Sở Dương đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với chính mình.

Sở Dương giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, loại ánh mắt này làm cho người ta giằng co thật lâu mà không nói gì. Vân Trung Thiên chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Nếu như không phải hắn có định lực siêu quần thì chỉ sợ đã lộ ra chân ngựa.

Sở Dương rốt cuộc mở miệng nói: “Vân huynh, không biết ngươi muốn nói cho ta tin tức gì?”

Vân Trung Thiên hít một hơi, nói: “Tin tức này, đối với người khác chưa hẳn đã đáng giá nhưng đối với Sở huynh lại là đại sự sinh tử tồn vong đó!”

Sở Dương chọn nhướng mày nói: “Ồ?”

Vân Trung Thiên thản nhiên nói: “Sở huynh cũng biết, Nguyên Thù Đồ là ai chứ?”

Sở Dương ngưng mắt hỏi: “Là ai?”

Vân Trung Thiên thản nhiên nói: “Nguyên Thù Đồ, ngoại trừ là Quỷ Vực hạch tâm đệ tử ra còn là… Con trai của Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn! Nguyên Thiên Hạn chính là 1 trong Cửu Đại Thiên Đế vốn nổi danh có thù tất báo; Mà Nguyên Thù Đồ đúng là con út của hắn, Cửu Thái Tử Nguyên Thù Đồ, cũng là đứa con mà Mặc Vân Thiên Thiên đế lão tử thương yêu nhất”.

Sở Dương lông mày nhẹ nhàng nhướng lên và tụ lại một chút, ngay sau đó liền cười nói: “Thì ra là thế, lai lịch của hắn thật đúng là không nhỏ, khó trách lại kiêu ngạo như thế, khó trách lại không chịu được như thế, còn có thể trở thành Quỷ Vực hạch tâm đệ tử, lại là nhân vật lãnh tụ của 1 đám thanh niên Mặc Vân Thiên, căn nguyên hóa ra là như vậy”.

Trong lòng Sở Dương, nỗi băn khoăn lớn nhất rốt cuộc đã được vạch rõ.

Nguyên Thù Đồ, quả nhiên không đơn giản. Nhưng, Sở Dương y nguyên không sợ hãi. Đã chết qua hai lần, còn sợ cái gì chứ? Thiên Đế? Thiên Đế thì làm sao? Chẳng lẽ hắn có thể làm cho ta chết thêm tám mươi lần sao?!

Vân Trung Thiên tỉ mỉ nhìn hắn mà trong lòng không khỏi bội phục nói: “Sở huynh không ngờ không chút nào lo lắng… Phần trấn định này thực sự khiến tiểu đệ bội phục cực kỳ”.

Sở Dương hừ một tiếng cười lạnh nói: “Lo lắng sợ hãi hữu dụng sao? Nguyên Thù Đồ nếu khống chế, thì ta hẳn phải chết! Hắn chết so với ta chết vẫn khá hơn mà! Nguyên Thù Đồ chết, tất nhiên sẽ đưa tới cường đại cừu nhân, điểm ấy ta sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Với căn cơ của ta, chỉ sợ ngay cả Quỷ Vực đều không thể trêu vào, huống chi Mặc Vân Thiên Thiên Đế? Dù sao đều là không thể trêu vào, cũng không cần lo lắng và sợ hãi”.

Sở Dương cười cười nói: “Nhiều rận hơn cũng vẫn ngứa như vậy mà thôi”.