Q.8 - Chương 124: Thương Mang Sơn, Máu Tươi Giàn Giụa

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng hiện tại, với thế cục loạn lạc trước mắt, Sở Dương vẫn còn tạm thời không thể để cho đám tiểu tử này xuất đầu lộ diện. Hơn nữa dưới mắt cũng chỉ là một số tiểu tông môn, tiểu phái đến nên chưa có tư cách để hắn nhắm đến.

Để cho bọn họ đem người đi là vô hạn lãng phí, thật sự là chân chính phí của trời nhưng nếu là không cho thì hiện tại những thứ tiểu tông phái này… Dường như mình chọc không nổi… Ít nhất là giai đoạn này thật tâm chọc không nổi cho nên chỉ có thể tiếp tục cất giấu chờ cơ hội.

Đỉnh Thương Mang sơn. Kể từ khi các lộ giang hồ ngang ngược tụ tập đến nơi này, điều cơ hồ trước tiên ai cũng chú ý tới và rất kỳ quái chính là, nơi này lại không có quan phủ gác, sự phát hiện này thực sự làm cho mọi người tất cả đều hưng phấn muốn phát điên…

Không có quan phủ nhúng tay vào, đó chính là nói… Người nào cướp được chính là của người đó! Mọi người nhất thời đỏ mắt.

Với tâm lý vội vã chiếm tiện nghi, các lộ ngang ngược ở dưới chân núi triển khai sống mái với nhau! Một lời không hợp trực tiếp chính là vung tay lên!

Ai không muốn là kẻ thứ nhất đi vào chứ? Không muốn đi vào tuyệt đối là ngu ngốc

Khắp nơi đều là chân tay bị cụt, khắp núi là máu tươi chảy tràn cho nên đợi đến khi đệ nhất nhóm người thành công đi lên đỉnh núi thì từ dưới chân núi đến đỉnh núi, trên con đường này đã biến thành cái lò sát sinh rồi!

Vừa bắt đầu còn có thể đếm: Đã chết một trăm, đã chết ba trăm… Đã chết một ngàn… Đã chết bảy ngàn… Càng về sau trực tiếp đếm không hết, tất cả ai may mắn còn sống sót cũng trực tiếp chết lặng đi.

Nhưng sau khi chân chính tới đỉnh núi, tất cả mọi người nhanh chóng khôi phục lại, tinh thần đại chấn bởi vì mọi người phát hiện ra, ở Thần Nguyên chi Cảnh này, tại chỗ Trấn hồn Thạch bị nghiền nát lại có một thanh tuyệt thế thần kiếm hàn quang bắn ra bốn phía cắm ở nơi đó, đón gió mà rung động. Thanh kiếm nay vừa nhìn cũng biết không phải là vật phàm.

Đây thật ra là một câu nói nhảm! Vật có thể trấn áp Trấn hồn Thạch, làm sao có thể là phàm phẩm đây? Hơn nữa coi như là Thiên Nhân cấp bảo kiếm cũng làm không được!

Hơn nữa chủ nhân thanh kiếm lại không ở chỗ này! Mọi người ánh mắt nhất thời toàn bộ đều đỏ lên. Mới ở bên ngoài đã phát hiện ra một cái bảo bối như vậy, vậy ở bên trong thì sao đây?

Chỉ cần có thể thu được thanh kiếm này vào tay, chuyến đi này đã không uổng rồi, cho dù sau này không chiếm được gì thì cũng đáng rồi, dĩ nhiên có thể được nhiều hơn là càng lý tưởng!

Trận tranh đoạt bảo kiếm này lại chết đi không ít người, rốt cục có một người tại hiện trường võ công cao nhất tranh tiên nắm được vào chuôi kiếm.

Khi hắn nghĩ đến việc thần kiếm về trong tay mình rồi, xứng đáng đại phóng quang huy, giúp mình đại sát tứ phương, uy lăng khắp nơi nhưng sự thật vĩnh viễn không có tốt đẹp như vậy!

Kiếm phổ vào tay nhưng trên thân kiếm ngay sau đó liền ào ra nồng nặc hắc khí. Cỗ hắc khí này cực kỳ ác độc! Vị Thiên cấp đỉnh cao thủ này trong nháy mắt đã hóa thành tro cốt rơi trên mặt đất.

Cảnh tượng kinh khủng này khiến mọi người sởn cả gai ốc. Tuy nhiên có mấy người không tin định chọn cách khác thử xem thì không ngoài dự tính đều đem mình biến thành tro cốt, sau đó thì không còn có người nào dám thử nữa mà chỉ có thể ở nơi đó coi chừng dùm.

Đã có kiếm vậy thì nhất định có chủ nhân. Nếu kiếm còn ở chỗ này, như vậy chủ nhân nên còn chưa rời đi, nói cách khác, bảo tàng dưới lòng núi cũng nhất định còn chưa có động vào. Nếu còn chưa có động vào thì ta đây còn có hi vọng.

Nhân tính tham lam, ai cũng như thế, bọn họ quên mất rằng thanh kiếm nay nếu có thể thay thế Trấn hồn Thạch phong ấn khói đen phía dưới, ngăn cản khói đen tàn sát bừa bãi thì uy năng không vừa, há là bọn hắn có thể nhúng tay vào. Chủ nhân thần kiếm chẳng lẽ so với bọn họ còn kém hay sao.

Đạo lý dễ hiểu như vậy mà kẻ ngu thủy chung vẫn không tỉnh, thủy chung vẫ5n tính toán vạn nhất, vạn nhất kiếm chủ thật ra không ở đây hoặc rất yếu, thậm chí so với ta còn yếu hơn, vạn nhất như ta suy nghĩ thì ta chưa chắc đã không có cơ hội lấy được kiếm này!

Không biết cái này có tinh là “Kẻ ngu lo ngàn việc, tất có được một” hay không bởi vì kiếm chủ thực sự rất yếu, thật sự so sánh với tất cả mọi người ở đây đều yếu nhược hơn! Ít nhất là trước mắt thật sự như thế!

Hơn nữa, cho dù thần kiếm chủ nhân mạnh đến mức không người nào có thể địch lại nhưng hắn tóm lại là một người đơn độc, cũng chiếm không được nhiều thứ tốt? Chờ hắn đi vào lão tử đi theo vào. Ăn không tới thịt thì húp chút nước cũng không được sao?

Chỗ như vậy húp chút nước cũng là phát tài rồi…

Trong hai ngày này, người trên đỉnh núi liên tục thay đổi bởi vì càng ngày càng nhiều cường giả lục tục chạy tới, cho nên người trên đỉnh núi người cũng đang không ngừng thay đổi. Không muốn đi hả, trực tiếp giết chết, dám nói nhảm sao, con kiến hôi còn dám lên tiếng…

Sau đó từng đợt từng đợt người sờ vào trường kiếm mà biến thành tro cốt… Con kiến hôi chắc chắn là sẽ không nhắc nhở kẻ gọi mình là con kiến hôi về vấn đề đó.

Sau đó từng đợt từng đợt lại tới nữa, lại một lớp nữa biến thành con kiến hôi, câm miệng, sau đó một lớp mới lại có người biến thành người chết, hóa thành cốt hôi, cứ như thế tuần hoàn phản phục, tựa hồ như trở thành một cái vòng tuần hoàn…

Hiện tại, Kiếm Linh cứ ba canh giờ lại bay trở về một lần, vô thanh vô tức tiến vào Cửu Kiếp Không Gian truyền cho Sở Dương tử khí tu vi của Sở Dương như kiểu con kiến dọn nhà vậy, cóp nhặt từng tý một… Mặc dù trước mắt chỉ là một cái đan điền đơn độc gia tăng nhưng theo tử khí dần dần nhiều hơn, sinh cơ cũng dần dần bắt đầu tương ứng tăng thêm…

Nhưng theo Kiếm Linh trở lại rồi rời đi rồi trở lại… Trên đỉnh Thương Mang sơn kia dần dần bày ra một loại hiện tượng lạ, hơn nữa hiện tượng này còn rất có quy luật.

Cách mỗi ba canh giờ, chỗ chuôi kiếm sẽ vù vù ào ra một cỗ âm hàn khí nồng đậm xông thẳng lên cửu thiên. Ở đoạn thời gian này, phàm là ai nhích tới gần đều hết thảy biến thành tro cốt, căn bản là không cần đụng vào kiếm.

Nhưng sau khi liên tiếp phun trào ba canh giờ thì nó lại khôi phục lại trạng thái ban đầu, âm hàn khí tạm thời không có tinh chất uy hiếp nữa.

Rất hiển nhiên đây là một cái chu kỳ hoặc là nói sự mạnh yếu của âm hàn khí có tinh quy luật!

Thì ra là hàn khí mạnh yếu có tinh quy luật, hơn nữa còn rất rõ ràng cho nên rất nhiều người lại bắt đầu nghĩ cách: Liệu có nên thử hay không? Rốt cuộc nên mạo hiểm vào thời điểm nào thì tốt.

Theo thí nghiêm, lại bắt đầu có người không ngừng chết đi. Thậm chí có chút ít người thực lực cao cường bức bách đám “Con kiến hôi” đi tới cố ý đụng vào vật “Nguy hiểm”. Hy vọng có thể nhận biết được thêm quy luật hoặc sơ hở.

Đáng tiếc là thủy chung không có ai có thể có được tin tức gì mới, chẳng qua là có nhiều người dâng mạng lên hơn mà thôi!

Tin tức xác thực duy nhất chỉ có là khi có đại lượng âm hàn khí trực tiếp giết người. Khi ít âm hàn khí thì thanh kiếm kia không chút lưu tình giết người!

Dù sao vô luận là loại tình huống nào đều phải chết người, thủy chung không người nào có thể tiến vào một bước, như thế mà thôi.

Trên đỉnh núi tro cốt dần dần tích lũy dầy lên, theo đó cốt tro theo gió núi mà đầy trời trắng xoá bay xuống dưới.

Dưới chân núi có người đang cầm hộp cơm bưng chén rượu, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm uống vào, lúc vừa bắt đầu còn không chú ý nên bị tro cốt bay vào bát cơm.

Trong chu vi mấy ngàn dặm đều là như thế, ngươi có thể trốn đi nơi nào đây? Đối với hết thảy cái này, Sở Ngự Tọa không biết chút nào, không cảm kích cũng không quan tâm.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, Sở Dương còn nhận được một cái tin tức tốt. Đó chính là: Phách Mại Đường của Sở Dương rốt cục đã kiến tạo xong rồi.

Cái Phách Mại Đường này diện tích cũng không phải là rất lớn, hoàn cảnh bên trong tự nhiên cũng không thể rất lớn, tính toán đâu ra đấy thì cũng có thể chứa được ba năm trăm người mà thôi, nhưng thủy chung đó là nơi bán đấu giá của mình, cũng là con đường kiếm tiền.

Cho nên, Sở Dương bắt đầu tuyển mộ. Đấu giá sư, nhân viên tiếp tân, mua trang sức phòng khách quý rồi phân chia phòng loại 1 hai ba w… Hét thảy đều làm vô cùng khí thế và cao cấp, kế tiếp cũng chỉ chờ ngày đại cát khai trương mà thôi.

Hết thảy cũng đã tiến hành được đâu vào đấy. Trong khoảng thời gian này, Tuyệt Đao Đoạn Thương Không cũng không ngừng mà tới đây, cách vài ngày lại tới một chuyến đưa cho Sở Dương linh dược hắn sưu tập được nhưng cái làm cho Sở Dương cùng Đoạn Thương Không đều lo lắng chính là… Cửu Tử Hoàn hồn Thảo!

Thủy chung vẫn không có tin tức! Tin tức kia làm cho Đoạn Thương Không mặt ủ mày chau, để cho Sở Dương cũng là hết đường xoay xở. Cũng bởi vì chuyện này mà Đoạn Thương Không cũng không có đi Thương Mang sơn mạng sắp không còn, còn muốn bảo tàng làm cái gì?

Nếu không có Cửu Tử Hoàn hồn Thảo thì Sở Dương đối với thương thế của Đoạn Thương Không cũng không làm gì được. Cửu Trọng Đan cũng không phải là vạn năng dược, đối với đặc thù thương thế như của Đoạn Thương Không này hoàn toàn không có hiệu quả.

Cùng với tin tức làm người ta thất vọng một bước truyền đến, Đoạn Thương Không mặt mày ủ dột đi tới Sở gia đại viện, mới vừa ngồi xuống đã chợt thở dài một hơi nói: “Ai, xem ra lão hũ thật sự không có hy vọng rồi, ông trời muốn hại chết ta… Cửu Tử Hoàn hồn Thảo kia cũng phát hiện ra được một gốc, không nói giá tiền cao đến mức không hợp thói thường, hơn xa khả năng của lão phu, hơn nữa vào hai tháng trước đã bị Hồng Trần Như Mộng Hiên lấy đi rồi. Nếu là những thế lực khác, lão phu còn có chút mặt mũi nhưng đối với Hồng Trần Như Mộng Hiên thì không ăn thua gì”.

“Hồng Trần Như Mộng Hiên?”. Sở Dương nhíu mày nói: “Siêu cấp tông môn đứng hàng thứ ba ở Cửu Trọng Thiên Khuyết và đệ nhất Đông Hoàng Thiên kia sao?”.

“Chính xác”.

“Như thế thì vậy chúng ta thật đúng là đủ xui xẻo rồi”. Sở Dương thở dài nói.

Hồng Trần Như Mộng Hiên, đừng bảo là Sở Dương chọc không nổi, Đoạn Thương Không cũng chọc không nổi. Người ta sử dụng một đầu ngón tay là có thể bóp chết… Sở Dương, Đoạn Thương Không mặc dù không đến nỗi bị một ngón tay bóp chết nhưng bất quá cũng chỉ là dùng nhiều thêm 1 chút khí lực mà thôi!

“Hiện tại Tử Hà thành khói lửa mù mịt, phiêu diêu muốn ngã”. Sở Dương cau mày, nói: “Đoàn lão, ngài ở cái tiệm cơm kia… Ta cảm thấy được nơi đó sẽ trở thành chỗ cho người tam giáo cửu lưu tụ tập… Hơn nữa, hiện tại mọi người hỏa khí cũng rất vượng… Chỉ sợ ngài sẽ rất dễ dàng bị bại lộ đó”.

Đoạn Thương Không thở dài nói: “Ai nói là không phải đây?”.

Mấy ngày qua, hắn đã vì chuyện này mà rầu rĩ, thân là người từng trải hắn làm sao có thể không rõ đạo lý này chứ. Thân phận bại lộ cũng không phải là đại sự gì, vấn đề chân chính thủy chung là hiện tại có thương tích trong người nên căn bản không phải đối thủ của người ta.

Vạn nhất đám cừu gia kia cũng tới… Thân phận bại lộ, mình cũng chỉ có thể chờ chết thôi. Sở Dương ánh mắt lóe lên một chút.

Đoạn Thương Không ánh mắt cũng lóe lên một chút. Hai người cũng đang lo lắng… “Đem cái tiệm cơm nát kia đóng lại đi!”. Sở Dương ngữ khí ra kinh người, trong giọng nói mơ hồ mang một loại ý tứ ra lệnh.