Q.8 - Chương 42: Linh Thú Bác Dịch Tràng

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở Dương vội vàng cười làm lành nói: “Nhìn ngài nói kia, sao có thể vậy chứ. Ngươi là ai, là Miêu tộc chi sư, làm sao còn có thể có chuyện ngài không” tính toán ra chứ? Chuyện kia ta chỉ tính ra sau khi nghĩ đến việc mua Tử Hà vương phủ thôi”.

Miêu Nị Nị nghe vậy gật đầu nói: “Nói cũng đúng, bản miêu há lại là hạng người mặc cho người ta tính toán sao”.

“Ngươi nói quá đúng a! Ha hả… Mặc dù là đêm 30 đánh thỏ, có thịt là có lẽ mừng năm mới, không có thì cũng không sao nhưng nếu có vẫn hơn, dù sao có chút ít thịt thỏ vẫn tốt hơn, câu nói kia như thế nào nhỉ, đúng rồi, châu chấu dù nhỏ đi nữa nhưng cũng là thịt..”. Sở Dương lộ ra một nụ cười cầu ăn đòn.

Miêu Nị Nị hơi bị chán nản nói: “Ngươi!”

Có thể không tức sao. Bị tỷ dụ thành thỏ mặc dù bực mình nhưng thỏ tộc và Miêu tộc đồng cấp với nhau còn châu chấu thì là làm sao đây!

“Ta nói đồng dạng thôi?” Sở Dương ôm cánh tay, trong lúc bất chợt dâng lên một loại cảm giác hãnh diện, lúc trước bị giễu cợt hôm nay phản đòn trở lại, sự thoải mái làm cho hắn cảm giác phiêu phiêu.

Miêu Nị Nị đỏ bừng cả khuôn mặt, mắt nhìn thấy kẻ kia ra mặt lớn lối, vẻ mặt đắc ý vui mừng thì cái đuôi mèo cơ hồ giận đến mức ở trong áo choàng dựng đứng lên, hắn oán hận hừ một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi chỉ để lại hai chữ nói: “Hôm nay vui mừng, cẩn thận ngày sau khóc lóc, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao? Ta xem ngươi sau khi thua thì khóc thể nào! Meo meo!”

Sở Dương nhìn Miêu Nị Nị hầm hừ đi ra ngoài thì khóe miệng cười cười nhưng ngay sau đó thân thể đi lòng vòng, cũng không biết tại sao mà thân thể chợt có biến hóa khác lạ, mặt mũi trở nên “Hoàn toàn thay đổi” như thay đổi thành một người khác vậy.

Sau một khắc, hắn liền từ cửa sổ vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Miêu Nị Nị mới vừa trở lại gian phòng của mình trong lúc bất chợt chân mày giật giật tự nhủ nói: “Đã trễ thế này, người này còn muốn đi đâu? Không cẩn thận bị người ta bắt đi chứ. Kẻ này tu vi thật sự là không đáng nhìn..”.

Nhưng ngay sau đó hắn cũng vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thiên cấp cao thủ thực lực đương nhiên là không chỉ dựa vào miệng nói, danh phù kỳ thực không giống bình thường, Miêu lão sư ẩn tung theo đuôi, bằng vào tu vi của Sở Dương tự nhiên là không phát hiện ra, lại càng phát hiện không ra tung tích.

Miêu Nị Nị nhìn về phía trước thấy Sở Dương đang lén lút đi đến trước 1 tòa nhà rồi lấy ra tiền mua thứ gì đó rồi sau đó mới thản nhiên đi vào.

Miêu lão sư đến gần vừa nhìn, chỉ thấy trên cửa có một cái tấm băng lớn đề mấy chữ: Linh Thú bác dịch tràng.

“Thì ra là Sở Dương ngươi lại chạy tới đây đánh bạc..”. Miêu lão sư lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài nói: “Còn nhỏ tuổi mà không chịu học hỏi, mới có mấy đồng đã nhịn không được đi ra ngoài chơi, nơi này dường như cũng không có gì nguy hiểm… Bản miêu nên sớm về đi ngủ thôi”.

Không về ngủ dường như cũng không được, Linh Thú bác dịch tràng chính là nơi tiêu tiền, phí dụng cực kỳ đắt, mỗ meo meo hoàn toàn không đủ lực, nếu đã có thể đại khái xác định người ta an toàn thì tự nhiên là muốn quay về rồi.

Loại Linh Thú bác dịch tràng này đại để tương đương với chỗ đá gã đua chó của con nhà giàu ở Cửu Trọng Thiên, bất quá nơi này cao cấp hơn rất nhiều, đối tượng đánh cờ chính là dùng Linh Thú thực lực không tầm thường, Linh Thú nơi này tùy tiện con nào nếu được thả vào Cửu Trọng Thiên đều có thể gây ra oanh động, đáng tiếc là rơi vào Cửu Trọng Thiên Khuyết lại cũng chỉ biến thành quân cờ mà thôi.

Linh Thú bác dịch là kiểu đánh bạc được Võ Giả Cửu Trọng Thiên Khuyết thích nhất. Phương thức đánh bạc rất đơn giản, người chơi chọn con Linh Thú nào mình thích sau đó thông qua trận đấu giữa các Linh Thú để xác định thắng thua và cho ra kết quả đánh bạc. Cái này so với đá gã cũng không khác nhiều lắm nhưng Linh Thú sống mái với nhau, sự kích thính trong đó không thể nghi ngờ gì là hơn xa các phương thức đánh bạc khác.

Ngoài ra, có thể tiến vào nơi này, bản thân cũng đã chứng minh mình tài trí hơn người bởi vì chỉ có chọn lựa hoặc là tự mình bất được Linh Thú đem vào thì mới có tư cách tiến vào nơi này, hơn nữa, ít nhất phải là Võ Giả Huyền cấp trở lên mới có tư cách nhập môn.

Người bình thường muốn vào cửa cũng là không thể, ở trong này, điều cấm kỵ chính là nghiêm cấm ẩu đả, cho dù có thù giết cha đoạt vợ nhưng chỉ cần đi vào nơi này thì hết thảy cừu hận cũng phải tạm thời đặt sang 1 bên!

Ngoài ra bất luận kẻ nào cũng bị hạn chế thời gian ở đây. Dưới tình huống bình thường, Võ Giả Địa cấp trở xuống không được phép ở bên trong quá ba ngày. Ít nhất phải trên Địa cấp mới có thể kéo dài thời gian lưu lại, bất quá coi như là Thiên nhân cấp tầng thứ cường giả cũng không được ở bên trong liên tục vượt qua ba tháng.

Sở Dương vừa kiếm được hai Tử Hà Tệ nên thản nhiên tiến vào đánh cờ tràng. Mới mới vào hắn đã bị âm thanh ồn ào sôi sục suýt nữa làm té ngã.

Tuy nhiên chỉ là suýt té ngã thôi vỉ ở chỗ này khách nhân tùy tiện một ai cũng có thực lực tương đối, âm thanh hội tụ cũng chỉ có lực đánh tương đối, nếu là người bình thường thì thực sự chịu không nổi, chỉ là Sở Diêm vương xử trí không kịp đề phòng nên mới không khỏi bêu xấu!

Từ bên ngoài im lặng, không nghĩ tới vào bên trong lại như núi thở biển gầm!

May là ở đây không có người quen, nếu biết đường đường Cửu Kiếp Kiếm chủ thiếu chút nữa bị tiếng gầm làm té ngã thì không dễ nghe!

Đập vào mắt hắn là hình ảnh vô số người mặt đỏ phừng phừng, phòng cổ khàn cả giọng rống to: “Cắn nó! Cắn nó! Cắn đi!”

“Tránh mau! Ai, hừm… Tiền của ta..”.

“A… Lão tử lại thua rồi, ta xxxxx..”.

“Wow ha ha ha… Lão tử lần này thu được cả vốn lẫn lãi rồi. Lão tử nhãn lực..”.

Sở Dương nghe những âm thanh này, nhìn bên trong thấy nơi nơi đều chật ních người, ai nấy đỏ mặt tía tai thét chói tai thì không khỏi thở dài.

Còn nói cái gì nơi này là sòng bạc xa hoa nhất, tình huống như thế chẳng khác gì sòng bạc bình thường cả. Sở Dương rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý: Dân cờ bạc chính là dân cờ bạc!

Coi như là thân gia hàng tỷ, người uy chấn thiên hạ nhưng chỉ cần hắn còn là một dân cờ bạc thì khi đánh bạc cũng chẳng khác gì tên cùng đồ nơi phố phường.

Sau một khắc, Sở Ngự Tọa nhàn châu xoay động, trong lúc bất chợt bộc phát ra một tiếng hô to nói: “Wow, sống khá giả nghiện ngập wow ha ha ha… Đại gia ta tới rồi! Rống rống..”.

Ngay sau đó hẳn lấy một loại bộ dạng “Gấp không thể chờ” “Khẩn cấp” “Không đợi được nữa” gào thét vọt vào. Mặt đỏ bừng khua tay múa chân!

Tư thái như kẻ nghiện cờ bạc, giống như là một kẻ tịch mịch vài ngàn năm, trong lúc bất chợt lần nữa tiến vào sòng bạc, sự hưng phấn này cơ hồ là một loại quên mình, vô ngã tinh thần! Vì đánh bạc mà quên mình! Bởi vì đánh bạc mà vô ngã!

Mắt thấy Sở Diêm vương điên cuồng lao vào, đám người bên cạnh đang khàn cả giọng hoan hô cũng không khỏi sợ hết hồn.

Mẹ nó, người này có phải mấy trăm năm chưa được đánh bạc hay không? Có vẻ như động đến mức bộc phát bệnh tim té ở bên cạnh ta. Thật con mẹ nó xui quá…

Lúc này 2 gã nhân viên của Linh Thú bác dịch tràng vẻ mặt tươi cười tiến lên đón. Người như thế, sòng bạc cũng thường gặp, đó là người chỉ biết đặt cược mà không biết thu tay lại, không thua là tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài!

Mà bất kỳ sòng bạc nào đều hoan nghênh người như thế!

[ truyen cua tui đốt net ]
Tiền thần!

Về phần tại sao không phải là Tài thần, tài thần tán tài nhưng có thể không nghèo đi còn Tiền Thần thì mất tiền là thành nghèo.

Người như thế làm sao có thể là Tài thần được, không thể làm gì khác hơn là Tiền Thần!

“Hoan nghênh các hạ quang lâm, xin hỏi ngài thích đánh gì?” Một người nhân viên trung niên hỏi.

“Còn phải hỏi sao? Tự nhiên là cái gì cũng phải thử một chút!” Sở Dương hai mắt sáng lên nhìn bốn phía, sau đó nhếch mũi nhìn về phương xa đang huyên náo vẻ mặt say mê nói: “Mau đưa ta đi đặt cược! Làm trễ thời gian kiếm tiền lão tử không tha cho ngươi!”

“Ách… Cái này..”.

“Này kia cái gì?” Sở Dương trừng mắt, hắn vốn ngụy trang thành mắt tam giác giờ khắc này lại khí thế bức người, hoặc nói là lưu manh bức người nói: “Lão tử có tiền! Hôm nay chính là lấy tiền thắng tiền!”

Vừa nói vừa thò tay vào ngực, rầm một cái nữa, một thứ giống như tiền mộng ảo xuất hiện: “Thấy không? Thấy không? Đây là cái gì!”

Hai người vừa nhìn mà nhất thời ánh mắt đỡ ra.

Tử Hà Tệ!

Lại là Tử Hà Tệ!?

Con ma bài bạc này lại định dùng Tử Hà Tệ tới đặt cược!

Đã nhiều năm như vậy, người đánh bạc trực tiếp dùng Tử Hà Tệ, coi như là chúng ta quen mở sòng bạc cũng chưa từng thấy mấy. Thằng ngốc này lại còn là kẻ có tiền? Nhìn bộ dạng thì đoán chừng là nhà giàu mới nổi?

Nhưng người như vậy thật sự là đáng yêu…

Chỉ thấy Sở Dương sau khi móc ra Tử Hà tệ thì càng thêm bùng nổ ngửa mặt lên trời nộ hống nói: “Lão tử có tiền! Lão tử sẽ lấy tiền vật lộn tiền! Ai có thể thắng lão tử, đó là hắn có bản lãnh! Lão tử nguyện chịu thua! Nhưng ai thua ta, wow ha ha ha ha… Đó là do hắn kém bản lãnh!”

Sở Dương nói lời này không nhỏ hơn nữa mở miệng một tiếng lão tử, mỗi một câu mỗi một lời đều lớn lối và bừa bãi làm cho ai nghe được đều như ăn phải đại tiện vậy, rất không thoải mái.

Trong lúc nhất thời, khắp mọi mọi người nghe thấy thì khuôn mặt bất mãn quay đầu quát lớn: “Kẻ nào ngu ngốc hô hoán cái gì đấy?”

“Cái đồ vô liêm sỉ, lại dám ở chỗ này quấy rầy đại gia, muốn đánh không..”.

“Mẹ kiếp, đang thua lại có kẻ ngu đến quấy rối, lão tử tức giận..”.

Rất nhiều người hùng hùng hổ hổ quay đầu nhưng sau một khắc cả tập thể ngây ngẩn cả người

Vị nhà giàu mới nổi này trong lòng bàn tay rõ ràng là có tử quang ảo oánh vẻ mặt khinh bạc, một thân đốt tiền, khinh cuồng vô hạn… Nhưng giờ khắc này mọi người cũng không có chú ý đến cái này.

Vô luận đốt tiền vô hạn, khinh cuồng vô hạn hay thế nào thì trong nháy mắt này toàn bộ không có ý nghĩa gì nữa!

“Tử Hà Tệ!”

“Hẳn là Tử Hà Tệ?!”

“Ta không nhìn lầm chứ! Mẹ nó! Lại là Tử Hà Tệ!”

“Lại dùng Tử Hà Tệ đi đánh bạc? Người này rốt cuộc là không có đầu óc hay óc như quả nho?”

“Ngươi thì biết cái gì! Người ta đó là có tiền!”

“Đó là, không có tiền mà có thể lấy ra được Tử Hà Tệ sao?!”

“Ta thích nhất là người có tiền như vậy… Ta muốn cùng hắn đánh một ván, có thể lấy Tử Hà Tệ ra đánh cuộc, còn gì hơn nữa..”.

Nhưng ngay sau đó một nhóm người chợt lao tới, trên mặt tràn đầy quang thải của Tử Hà Tệ.

“Hắc, vị tiểu huynh đệ này, hai ta chơi một trận đi?”

“Ngươi có tiền không? Muốn tay không bắt giặc sao? Để ta đánh đi”. “Huynh đệ, ngươi nghỉ ngơi chút đi? Để ta cũng phụng bồi!”

Rất hiển nhiên, Sở Dương vẫn còn đánh giá thấp uy lực của Tử Hà Tệ. Nơi này dù sao cũng là một thành nhỏ vùng biên duyên còn Tử Hà Tệ lại là đồng tiền có giá nhất tại cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, có quá nhiều người sống cả đời người biết là có nhưng lại chưa từng được thấy qua.

Hôm nay hắn cứ như vậy nghênh ngang lấy ra Tử Hà Tệ há có thể không làm cho mắt người ta hồng lên sao?

Sở Dương quyết định thật nhanh, hết sức quang côn ôm quyền nói: “Các vị, các vị! Tiểu đệ hôm nay lần đầu tiên tới thành Linh Thú bác dịch tràng, đối với hoàn cảnh nơi này không phải rất quen thuộc nên trước tiên cần làm quen hoàn cảnh, xem quy củ một chút đã, chờ một lát. Các vị muốn cùng ta đánh hả, chỉ cần ngươi có tiền, chỉ cần ngươi dám thua thì tiểu đệ ta sẽ bồi tiếp. Nhất luật ai đến cũng không cự tuyệt! Thắng thua không chỉ là tiền sao? Tiền là cái gì chứ? Tiền chính là thằng khốn kiếp! Thua sạch ta lại kiếm tiền!”

“Tốt!”

“Các anh em đều ở đây chờ ngươi!”

“Chúng ta đều có tiền! Thua thì thua chứ!”

“Ha ha ha..”.

Một mảnh núi thở biển gầm đáp lại.

Tất cả mọi người đều tươi cười rạng rỡ. Mẹ kiếp, ngay cả đấu tràng cũng chưa quen thuộc? Đây chính là một siêu cấp tay mơ sao? Hơn nữa tay mơ này còn là một siêu cấp nhà giàu mới nổi…

Nói như vậy người này quả thực chính là vội vã tới đây đưa tiền cho bọn lão tử mà ha ha ha…

Sở Dương vẻ mặt khẩn cấp lôi kéo nhân viên sòng bạc thúc giục nói: “Mau mau mau, nhanh lên một chút giới thiệu cho ta..”. Hai gã nhân viên kia cũng vẻ mặt buồn bực, chưa từng thấy ai vội vã đi thua tiền như vậy…

Nói gì ngươi cũng không hiểu, ngươi rốt cuộc gấp gáp vì cái gì chứ?

“Chúng ta nơi này là Linh Thú trên mặt đất bác dịch, các loại khác cũng đầy đủ cả, bên kia còn là phi hành Linh Thú bác dịch, chung quy chia làm hai loại, nhưng trong hai loại này còn có nhiều tiểu hạng mục khác, rất đa dạng. Phương pháp đánh cuộc đại khái có thể chia làm 2 loại đánh cờ bình thường cùng với sinh tử đánh cờ. Cái trước thì chỉ cần Linh thú phía nào rơi xuống bại thế mà chủ nhân Linh Thú nguyện ý nhận thua thì đánh cờ kết thúc, cái sau thi Linh thú tham chiến phải phân ra sinh tử thì đánh cuộc mới xem như kết thúc. Bất quá như vậy dù sao tàn nhẫn rất nhiều, cho nên, muốn mở đánh cuộc sinh tử đánh cờ thì mỗi một bên phải bỏ vào một ngàn Tử hồn Tệ trở lên”.

Nhân viên kiên nhẫn vì Sở Dương mà giải thích các loại quy củ. Sở Dương vừa nghe vừa gật đầu sau đó ngẫu hứng đi thăm một chút các nơi đánh cuộc mà trải nghiệm một chút.

Hoàn toàn không ngoài dự liệu, Sở đại nhà giàu mới nổi một đêm này thua không ít. Ít nhất mấy chục vạn Tử hồn Tệ đã ra đi.

Bất quá, Sở Diêm vương thủy chung mặt không đổi sắc, cuối cùng cười ha ha đi ra cửa, một đường hô to nói: “Đã nghiền! Con mẹ nó quá đã nghiền!” Rồi nghênh ngang rời đi.

Quả nhiên là thua cực kỳ tiêu sái. “Thua tiền lại có thể thua hưng cao thải liệt như vậy, quả nhiên là hiếm thấy..”. Có người ở dưới nói thầm.