Q.8 - Chương 28: Giấy Căn Cước?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đi dạo phố như vậy nếu là nữ nhân thì cũng thôi nhưng Sở Dương là đại nam nhân mà, phần da mặt này ở trong nam nhân chỉ sợ là từ cổ chí kim đến nay không ai bằng.

“Ta nói, ngươi muốn tìm biện pháp kiếm tiền hả?”. Miêu lão sư nói những lời này lải nhải lập lại mấy trăm lần rồi.

Sở Dương một đường mà đi tuy nhiên hắn liên tiếp gặp phải đả kích.

“Ngươi nói ngươi là Y Sinh hả? Ngươi có chứng nhận thân phận không?”.

“Ngươi có chứng nhận tư cách làm nghề không?”.

“Thuốc của ngươi đã qua kiểm tra chưa? Có hợp chuẩn không?”.

“Ngươi cái gì cũng không có còn dám nói là Y Sinh? Cút đi”.

Sở thần y tinh thần tan rã! Thật sự là không nghĩ tới, Cửu Trọng Thiên Khuyết này đối với nhân khẩu yêu cầu lại nghiêm khắc như vậy, hơn nữa đối với các ngành các nghề quản chế cũng đồng dạng nghiêm khắc!

Quả thực là đến giọt nước cũng không lọt. Tìm cái trong thành thị đều có cơ cấu đặc biệt xét duyệt nhằm vào các ngành các nghề tiến hành ước định quản lý, đây chính là một xã hội nghiêm khắc trật tự!

Thậm chí ngay cả việc mọi người ăn, mặc, ở, đi lại đều có quy định nghiêm chỉnh! Các ti chức không loạn chút nào. So sánh với Cửu Trọng Thiên đại lục lộn xộn mà nói thì nơi này càng giống như là một xã hội nhân loại vậy!

Nhưng quy phạm quản lý như vậy lại làm cho Sở Dương khó có thể kiếm sống được.

Một kẻ ngoại lai, không chỉ thủy thổ bất phục mà dường như còn cùng cả xã hội không hợp nhau, như thế có sao không vấp phải trắc trở chứ!

Sở Dương cảm giác mình giống như là một kẻ ăn tươi nuốt sống từ viễn cổ thoáng cái đi tới thời hiện đại vậy.

Sở Dương bi phẫn cơ hồ muốn hộc máu, mình rõ ràng có y thuật vô cùng cao minh, có diệu dược thần kỳ chí cực, thiên hạ bệnh gì trong mắt mình cũng như không có nhưng lại không thể thi triển được thân thủ trên võ đài, chẳng phải quá bi ai đi!

Chẳng lẽ nói, kể từ khi bước vào Cửu Trọng Thiên Khuyết này, tai nạn của Sở Dương ta đã bắt đầu? Từ lúc bắt đầu mọi chuyện đã không thuận, xui xẻo liên tục!

Đi kim cầu thì từ trên trời cao rơi xuống, thiếu chút nữa té thành bánh thịt vào đến giới diện mới biết mình đã thành nghèo rớt mông tơi gặp bằng hữu mới hao tổn khí lực và linh dược, cứu được tính mạng hắn lại còn phải nghĩ cách đưa hắn chạy thoát khỏi sát cơ nhưng cuối cùng vào thành ăn uống no nê xong lại trong túi quần không có tiền.

Muốn hăng hái mở ra y phố, diệu thủ hồi xuân thì thân phận lại là một sự khó khăn! Cứu mạng, vận rủi của mình còn kéo dài đến bao giờ đây?!

“Ngươi nói ngươi không có giấy căn cước?”. Miêu lão sư kinh ngạc vạn phần nhìn Sở Dương nói: “Làm sao ngươi không có chứng nhận thân phận? Ngươi ngay cả cái này cũng không có, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn sống được hả?”.

“Ngươi có chứng nhận thân phận không?”. Sở Dương nhướng mày hỏi.

“Nói nhảm, đương nhiên là có chứ!”. Miêu sư nhìn Sở Dương như nhìn kẻ ngu vậy.

“Lấy ra ta xem”. Sở Dương hữu khí vô lực nói.

“Đây này”. Miêu sư đưa tới một vật. Sở Dương nhận lấy vừa nhìn, giấy căn cước chính là một cái tạp phiến nho nhỏ. Phía trên viết rõ tên họ, quê quán và rất nhiều tư liệu về Miêu lão sư.

Tên họ: Miêu Nị Nị

Tộc quần: Miêu tộc.

Ngày sinh: Thiên Khuyết lịch xxxx năm xx tháng xx ngày.

Nghề nghiệp: Lão sư.

Địa chỉ: Meo Meo cốc.

Giấy căn cước số: Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Sở Dương chậm rãi đưa vào nguyên lực, chỉ thấy tấm tạp phiến này chợt thay đổi màu sắc, phía trên xuất hiện một cái đầu mèo há mồm ‘meo meo’ một tiếng nói: “Meo meo! Ta là Miêu Nị Nị!”.

Giây lát sau, đầu mèo rụt trở về, căn cước một lần nữa trở lại thành một tờ tạp phiến thật mỏng. Sở Dương nhìn một hồi lâu rồi im lặng. Đây chính là cái gọi là Giấy căn cước sao? Đúng là vật phẩm thần kỳ!

“Cái này là chứng nhận thân phận của ta”. Miêu Nị Nị rất tự hào giới thiệu nói: “Yêu tộc chúng ta có thể dùng hình cái đầu để tượng trưng cho tộc quần, Nhân tộc các ngươi thì không dễ dàng như vậy, Nhân tộc thì hình cái đầu chỉ có thể thể hiện ra bộ dáng của hắn mà thôi. Xem chúng ta, cái đầu mèo này uy vũ cỡ nào chứ! Ta mặc dù đối với hình dáng của mình rất tự tin nhưng cái đầu thì vẫn hơi kém một chút xíu!”.

“Loại đồ này cách dùng cụ thể thế nào?”. Sở Dương cau mày hỏi.

“Loại đồ này có chỗ dùng rất lớn, đầu tiên là có thể chứng minh một người là ai!”.

Miêu Nị Nị nói: “Còn có nữa sau khi có loại đồ này ngươi mới chân chính được coi là gia nhập khuyết tịch của Cửu Trọng Thiên Khuyết chỉ cần ngươi còn sống, hồ sơ cá nhân của ngươi vĩnh viễn sẽ lóe lên, nếu ngươi đã chết như vậy đầu của ngươi giống như màu xám tro. Kết quả là sẽ tức thì đem thẻ căn cước của ngươi gạch bỏ”.

Sở Dương nghe mà như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn nghe không rõ.

“Kiếm Linh, ngươi biết những thứ này không?”. Sở Dương trong lòng thấp giọng hỏi.

Trong Cửu Kiếp không gian, Kiếm Linh mở to hai mắt nhìn nói: “Không biết, hoàn toàn không biết, cái này có từ lúc nào vậy?”.

Sở Dương cười khổ, hắn vốn tưởng rằng mình tùy thân mang theo dân bản xứ, kết quả là hắn như mình như là tên nhà quê.

Miêu Nị Nị đột nhiên nhớ tới cái gì kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự là mới phi thăng lên?”.

Sở Dương cười khổ nói: “Cái này còn giả sao? Nếu không phải hôm nay mới phi thăng lên thì sao một chút tiền cũng không có!”.

“Ngươi mới đến Cửu Trọng Thiên Khuyết, vậy ngươi còn không mau đi làm giấy căn cước đi!”. Miêu Nị Nị cả giận nói: “Không có chứng nhận thân phận là trọng tội đó!”.

“Giấy căn cước làm thế nào?”.

“Đến nha môn làm! Cái này còn phải hỏi sao!”. Miêu Nị Nị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngu đần! Ngay cả Miêu tộc tiểu hài nhi của ta so sánh với ngươi còn thông minh hơn!”.

“Ách”. Sở Dương mặt đen xì, dường như mình liên tiếp bị người khác khinh bỉ vậy!

Rẽ hai lần hắn rốt cuộc đã tới nha môn mà lúc này trời sắp tối rồi. Lúc này trong nha môn đã không còn ai, đây là hiện tượng rất bình thường, dường như nha môn không phải ai cũng vì công việc.

Hai người không thể làm gì hơn là đi tìm nhà trọ nhưng điếm chủ đều yêu cầu khách phải xuất trình giấy căn cước để ghi danh, Sở Dương không có chứng nhận thân phận, mặc dù giải thích liên tục, điếm chủ miễn cưỡng tin tưởng nên không có báo quan xử lý nhưng vẫn cự tuyệt không cho Sở Dương vào ở.

Miêu Nị Nị thì đi vào phòng ở. Sau đó Sở Dương tính toán vượt tường len lén vào phòng thì bi kịch lần nữa xảy ra. “Phốc” một tiếng, Sở Ngự Tọa chổng vó té xuống, ở trên người hắn một đoàn điện quang lóe lên, cả người co quắp.

“Chỉ cần là khách sạn chính quy thì cũng sẽ có thủ đoạn của các lực lượng chấp pháp của Cửu Trọng Thiên Khuyết bảo vệ, đây là do ngươi vừa dẫn động lôi điện lực trên An Toàn bích”. Miêu lão sư đi xuống đỡ hắn dậy vừa không ngừng giải thích.

“Có chỗ nào bất chính quy hay không?”.

“Cái này thì hơi khó tìm. Tử Hà thành chính là đại thành được quản lý tương đối nghiêm khắc cho nên”.

“Làm sao bây giờ?”.

“Cái này”.

Một hồi lâu sau, tại cửa chỗ ghi danh nhân khẩu của Cửu Trọng Thiên Khuyết, hai người ôm cánh tay đứng ở nơi đó. Bởi vì Sở Ngự Tọa có hành vi trái pháp luật nên Miêu lão sư cũng bị liên đới hóa thành phần tử nguy hiểm bị đuổi ra khỏi khách sạn.

Đến đây thì hai người cũng không có chỗ dung thân nữa, không thể làm gì? Khác hơn là tới chờ cửa nha môn chịu đựng qua một đêm rồi hãy nói.

Cả đêm, không dưới mười mấy đội tuần tra của nha môn đi tới tra hỏi.

“Đang làm gì đấy?”.

“Tên họ?”.

“Ở chỗ này làm gì?”.

Sở Dương cùng Miêu Nị Nị hai người vô số lần giải thích nói: “Mới phi thăng lên, còn chưa có giấy căn cước nên ở đây chờ”.

Hai người bị tuần tra đội quát hỏi một đêm càng về sau càng đỡ đẫn, lưu dân Sở Dương trong lòng nước mắt tràn đầy. Lão tử Phá Toái hư không đi lên, đây là chuyện lợi hại bậc nào chứ? Sao tới đây lại biến thành lưu dân chứ, tại sao có thể như vậy đây.

Ai, không biết Khinh Vũ cùng Nhạc Nhi và đám Cố Độc Hành sẽ như thế nào, liệu bọn họ có phải chịu đựng qua cửa ải hay không?

Sở Dương trong lòng thở dài ngẩng đầu nhìn trời đêm mà lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Bà nội nó, sao lại có chuyện này chứ. Vốn còn muốn sau khi đi lên tiếp tục oai phong một cõi, làm như thế nào để đại triển quyền cước, tạo uy danh. Ai ngờ vừa đi lên ngay cả ở trọ cũng không được vào, tùy tiện người nào cũng có thể quát mình.

Không thể không nói, hoàn cảnh Cửu Trọng Thiên Khuyết đối với cơ thể người tiêu hao tương đối kinh khủng, hai người miễn cưỡng nhịn đến nửa đêm thì thật sự là quá mệt nhọc, mí mắt không ngừng díp vào, cuối cùng cứ như vậy dựa vào tường mà ngủ.

Cửu Kiếp Kiếm chủ mạnh nhất trong truyền thuyết, Sở Dương đi du ngoạn sơn thủy ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì đêm thứ nhất ngủ ở chân tường!

Rốt cuộc trời đã sáng. Bốn phía từ từ huyên náo, một lão đầu nhi mang theo một tiểu tử dùng một chiếc xe ngựa rách nát mang theo bát tô vân vân đi tới chỗ hai người Sở Dương, lão hạ cái bàn xuống, chưng tốt bếp lò, trên kệ có nồi sắt và bắt đầu nổi lửa.

Lão đầu nhi phía trước bên bận việc, người thanh niên thì ở một bên dựng một cái băng hiệu sau đó đi tới, “phốc” một cước đá vào trên người Miêu lão sư nói: “Đi ăn xin hả, cút đi!”.

Miêu lão sư meo meo một tiếng nhảy lên, giận dữ nói: “Ngươi làm gì đấy?”.

Thanh niên ôm cánh tay vẻ mặt khinh thường nói: “Cút đi nơi khác! Đừng ở chỗ này quấy rầy lão tử kiếm tiền! Một tên thối đi xin cơm, còn dám phát hỏa như vậy?”.

“Kiếm tiền?”. Sở Dương cùng Miêu lão sư trợn mắt nhìn nhau nói: “Tại sao ngươi có thể ở chỗ này kiếm tiền mà chúng ta thì không thể ở chỗ này nghỉ một chút?”.

“Các ngươi? Hừ!”. Thanh niên ngạo nghễ nói: “Ngươi cho rằng chỗ này có thể tùy tiện người nào cũng có thể bày quầy sao? Lão tử là em vợ Lý đội trưởng quản lý nhân khẩu nơi này! Các ngươi có thể so sánh với không!? Mù mắt hả!”.

Miêu Nị Nị cùng Sở Dương đồng thời ngạc nhiên, đây là thủ đoạn uy hiếp sao? Dựa thế tỷ phu hả?!

Lại nghe tiểu thanh niên kia tiếp tục diễu võ dương oai, hắn giơ một ngón tay chỉ lão nhân bên kia nói: “Đó là cha ta, cũng chính là nhạc phụ đại nhân của Lý đội trưởng, như thế nào? Biết lợi hại chưa! Hừ hừ, định ngồi chỗ này hả, cướp chỗ của chúng ta hả! Nhìn thấy chưa, những người bán rau cỏ kia, đội quản lý tới đuổi đi nhưng chúng ta lại có thể ở chỗ này bán bánh quẩy! Hiểu chưa? Lão tử có quan hệ mà!”.

“Quan hệ”. Sở Dương cùng Miêu Nị Nị hai người thở dài. Nhìn tấm băng vô cùng bẩn thỉu kia viết mấy chữ ‘ăn sáng, bánh quẩy cháo gã’ mà im lặng. Lão tử nếu là có quan hệ thì còn phải ở nơi này khuất nhục một đêm sao?

“Thì ra hiện tại quan hệ rất trọng yếu đó”. Miêu Nị Nị thở dài một tiếng nói: “Ta luôn luôn không ra khỏi cửa, không hiểu được thế sự… Ai ai… Càng không có tỷ phu lợi hại như thế… Cái này…”.

Sở Dương mặt đen xì im lặng.

Lão tử một lòng hướng đạo, còn tưởng rằng là ôm đúng cột thật không ngờ hóa ra chỉ là một con một sách… Sớm biết thế này, không bằng lão tử sớm bán mình cho Lang tộc có thể đổi được mấy đồng tiêu vặt, sau đó tùy tiện đánh thuê cho một Lang nhân nào đó khẳng định cũng hơn lúc này.

Hai người không thể làm gì khác hơn là đỡ người ra chờ bộ phận quản lý nhân khẩu mở cửa.

Bất quá, cái gọi là ‘giấy căn cước’ kia thật đúng là không khó làm. Sở Dương vừa nói xong, nhân viên quản lý liền lập tức cho làm thủ tục. Bởi vì không có tiền nên Sở Dương đành móc ra năm trăm đồng Tử Tinh để trả phí dụng làm chứng nhận.

Dùng Tử Tinh làm phí dụng, cái này cũng không mới mẻ, người mới phi thăng lên trên người bình thường không có lưu thông hóa tệ của bản địa nhưng Tử Tinh nhất định là có, chẳng qua là dùng vào việc này thì dường như hơi lãng phí.

“Trên này sẽ ghi tên của ngươi”.

Sở Dương hướng về phía một cái viên cầu cổ quái nói: “Sở Dương”.

Sở Dương đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc một trận rồi trình tự hoàn thành “giấy căn cước” trong truyền thuyết rốt cuộc đã tới tay.

Hắn đưa vào linh lực thì thấy một cái mặt người như đang khóc lộ ra, đó chính là Sở Ngự Tọa rồi ngay sau đó đã nghe được hai chữ hữu khí vô lực: “Sở Dương!”.

Âm điệu giọng nói rất giống như tên khất cái bị bỏ đói mấy ngày rồi, hữu khí mà vô lực… “Giấy căn cước” trong truyền thuyết ra đời như thế đó cho nên cái này đã trở thành ấn ký cả đời của Sở Ngự Tọa mà cũng vì thế mà Sở Ngự Tọa ảo não đến cả nửa đời sau cho đến địa lão thiên hoang…

Đi ở trên đường cái, Sở Dương rốt cuộc có một loại cảm giác từ đen chuyển thành trắng vậy.

Miêu Nị Nị đi bên cạnh hắn, mặc dù không còn râu quai nón như lúc trước nhưng vẫn chưa khôi phục lại trang phục Miêu tộc. Nơi này vẫn còn nguy hiểm.

Hai người một đường đi, một đường trầm mặc, không trầm mặc không được, nói chuyện cũng cần khí lực. Đến hiện tại, bụng đã sớm réo lên, lúc này có thể tiết kiệm được chút hơi sức nào vẫn hơn.

Trầm mặc một hồi lâu có người rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Thật không nghĩ tới, Cửu Trọng Thiên Khuyết này khó hòa nhập vào như vậy!”. Sở Dương vuốt cái bụng nhìn Miêu Nị Nị đột nhiên tức giận nói: “Ngươi nói ngươi đường đường là Thiên cấp cao thủ sao lại một phân tiền cũng không có là thế nào”.

Miêu Nị Nị đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Ta cho tới bây giờ đều không mang theo tiền, luôn luôn có người đi theo giúp ta mang…”.

Vừa nói đến đây hắn đột nhiên ảm đạm nói: “Chỉ tiếc… Bọn họ đã…”. Vừa nói xong vành mắt đã đỏ ửng.

“Ai, chúng ta nên nhanh suy nghĩ xem làm sao kiếm được tiền ăn cơm đây”. Sở Dương coi như là phát hiện ra, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, cái chân chính trọng yếu nhất không phải là cái gì thiên tài địa bảo, không phải là thần binh lợi khí mà là tiền!

Có thể bảo đảm cho ngươi ăn cơm no, có chỗ nghỉ ngơi! Không có tiền thật sự là nửa bước khó đi!

Mà điều làm cho người ta không nói được lời nào chính là tiền nơi này thật ra chỉ là một thứ làm từ đồng đỏ bình thường nhất, ngoại trừ việc đại biểu cho mãi lực ra thì không còn tác dụng gì khác…

Sở Dương trong lòng than thở, hắn vốn định sau khi lên thì lập tức đem đám Thiết Bổ Thiên các nàng từ trong Cửu Kiếp không gian thả ra, bây giờ nhìn như vậy, mình dường như khiếu hóa tử, nuôi sống mình chưa xong thì nuôi sao được các nàng…