Q.8 - Chương 36: Để Cho Ta Sáng Tạo Truyền Kỳ Một Lần Nữa

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên địa chứng kiến lời thề muốn thành lập thì điều kiện rất cao, món đồ đánh cuộc ít nhất là Thiên cấp trở lên, đây là điều kiện tiên quyết, đây cũng là lý do tại sao mà thiên địa chứng kiến chỉ xuất hiện khi các Thiên cấp cường giả trở lên tranh đấu, nếu không phải là Thiên cấp cường giả đánh cuộc thì đồ đánh cuộc lấy ra phải là từ Thiên cấp trở lên mới được! Tối trọng yếu là những thứ tiền đánh cuộc này nhất định có thể thực hiện được!

Cho nên cái chân chính dẫn phát ra “Thiên địa chứng kiến” lần này thật ra là món đồ do Sở Dương cùng Miêu Nị Nị đánh cuộc.

Một thanh Thánh cấp binh khí, một cây Ngọc Tuyết Linh Sâm hoàn toàn thành hình, mười miếng Tử Tinh hồn? Một bảo vật cứu mạng thần kỳ đối với năm vị Thiên cấp, năm trăm vị Địa cấp cao thủ.

Bởi vì đây là 1 siêu cấp đánh cuộc nên thiên địa chứng kiến mới xuất hiện! 9500 vạn ức Thủy Vân Tệ, đúng là một khoản thiên văn số tự rồi.

Sở Dương lúc này thật sự buồn bực. Lấy được Tử Hà vương phủ ít nhất cùng phải có 9500 vạn ức Thủy Vân T��!

Sau khi quy đổi một chút rồi lại xem Tử Hà thành pháp chế nghiêm minh, suy nghĩ một chút nữa về nửa năm thời gian, Sở Dương đột nhiên cảm giác được mình lúc này đúng là mua dây buộc mình…

Vốn hắn cho rằng một cái vương phủ nhiều nhất cũng chỉ có giá mười mấy vạn Tử Hà Tệ là cũng không tệ rồi? Mười mấy vạn Tử Hà Tệ là mười mấy vạn ức Thủy Vân Tệ đó.

Sở Dương không phải là không hiểu nơi này chi phí rất cao nhưng chính là bởi vì hiểu, trong lòng tự có nắm chặt nên hắn mới dám đánh cuộc, đúng như lời Hướng đạo viên: Ba nghìn Thủy Vân Tệ đủ cho một nhà ba người sống thoải mái. Một căn nhà giá chỉ mười mấy Tử Vân Tệ mà mười mấy Tử Vân Tệ chính là mười mấy vạn Thủy Vân Tệ đó.

Coi như là căn nhà tương đối lớn một chút thì giá cũng chỉ mấy ngàn Tử Vân Tệ đã là cao nhưng giá có “Cao hơn nữa” cũng chưa đến một Tử Hà Tệ!

Như thế tính toán xuống, cái Tử Hà vương phủ này cho dù giá thể nào thì có thể bao nhiêu tiền đây? Nếu là mười mấy vạn Tử Hà Tệ còn chưa đủ thì quả thực là đáng buồn cười…

Theo kế hoạch của Sở Dương, mình chỉ cần hạ khí lực hối lộ đám quan viên, mua tư cách xong là xong, sau đó chỉ cần chế tạo một số binh khí tốt đem bán, nếu tu vi tinh tiến thì cũng có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài che mặt làm đạo tặc, nửa năm thời gian cũng có thể không sai biệt lắm kiếm đủ mười mấy vạn Tử Hà Tệ.

Nhưng hắn không nghĩ đến tòa nhà này lại cần 950 vạn Tử Hà Tệ! Hơn nữa đây là giá tiền ba ngàn năm trước còn hiện tại có thể hơn gấp mười lần, đó chính là 9500 vạn Tử Hà Tệ! Thật là muốn mạng mình mà.

Coi như là thật sự muốn mạng mình thì cũng kiếm không ra khoản tiền Thiên Văn này mà!

Sở Ngự Tọa ngây người như phỗng đứng đó, gương mặt tiểu bạch kiểm giờ phút này đen như đít nồi. Trong lúc bất chợt hắn cảm giác được kể từ khi mình đi lên Cửu Trọng Thiên Khuyết đến giờ làm chuyện gì cũng không xong…

Nếu nói tính trước làm sau thì do mình căn bản không điều tra thực tế mà đã xúc động đi đánh cuộc với Miêu Nị Nị. Chỉ thấy năm vị Thiên cấp cao thủ cùng năm trăm vị Địa cấp mà quên mất điều đó.

Hiện tại, chỉ cần vừa nghĩ tới số tiền khổng lồ kia, Sở Dương cảm giác như có mười vạn tòa núi lớn cùng đè lên trên đỉnh đầu mình.

Giữa ban ngày, thiên thanh bạch nhật trong phút chốc toàn bộ tối đen, so sánh với đêm tối còn muốn đen hơn.

“Ta nói với meo meo huynh, mới vừa rồi là tiểu đệ nhất thời nói sai, hiện tại hủy bỏ đánh cuộc có được hay không?” Sở Dương vẻ mặt đưa đám nói.

“Hắc hắc..”. Miêu Nị Nị hai cái lông mày vui vẻ lay động nói: “Ta khuyên ngươi nên nhận mệnh đi huynh đệ, nếu nói thiên địa chứng kiến chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết Đông Cực Thiên Thệ Ước Tư thừa nhận đánh cuộc này rồi, ngươi muốn đổi ý khẳng định là không thể nào… Trừ phi ngươi không muốn sống nữa, nguyện ý tiếp nhận chín mươi chín Đạo Tử Viêm cuồng lôi trừng phạt… Đây chính là lôi kiếp mà ngay cả Thánh cấp đỉnh cũng có thể bị chém chết đó!”

Hướng đạo viên gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng thuận mà trong lòng khâm phục: Con con hàng này sau khi thiên địa chứng kiến lại tính toán muốn bội ước? Không thể không nói lá gan thật sự là rất lớn, không thể không nói là nghé con mới đẻ không sợ cọp, kẻ mới vừa phi thăng lên kiến thức nông cạn, cũng nên thông cảm một chút…

Sở Dương trước mắt tối sầm, cơ hồ muốn ngã nhào.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên đứng thẳng thân thể, bộ dáng vốn ảo não cùng hối hận nay toàn bộ biến mất nói: “Nếu không thể đổi ý vậy ta đây không thể làm gì khác hơn là thắng!”

“A? Thắng? Ngươi dùng cái gì thắng?! Tại sao phải thắng?” Miêu Nị Nị dè bỉu nói: “Nửa năm kiếm 9.500 vạn ức! Người anh em, cho dù ngươi có thể điểm thạch thành Tử Tinh thì cũng làm không nổi đâu..”.

“Sự do người làm! Ta không chỉ muốn thắng hơn nữa còn muốn thắng đẹp, thắng vinh quang cho ngươi không có lời nào để nói!”

Sâu trong ánh mắt Sở Dương mơ hồ có chút điên cuồng nói: “Nắm chắc, nắm chắc phần thắng mà đánh cuộc thì còn có ý nghĩa gì nữa? Ta sẽ làm điều người khác làm không được! Không phải là nửa năm kiếm 9500 vạn ức Thủy Vân Tệ sao, cho dù tất cả mọi người đều cho là nhiệm vụ bất khả thi nhưng các ngươi cũng không phải là ta!”

“Ta là Sở Dương!”

“Ta nhất định phải làm được! Nhất định có thể làm được!” Sở Dương giận dữ quát lên một tiếng.

“Nếu ngươi cuối cùng vẫn làm không được thì sao?”

“Ta sẽ toàn lực mà làm!” Sở Dương đột nhiên vân đạm phong khinh cười nói: “Miêu huynh, nếu ta làm không được thì ta theo đó mà trả tiền đánh cuộc là được mà nhưng nếu ta làm được thì cũng là vì Cửu Trọng Thiên Khuyết mà khai sáng ra một kỳ tích mới! Mà tên của ta sẽ vĩnh viễn được lưu lại trong truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên Khuyết, thành một đoạn truyền kỳ!”

Hắn cười nói: “Ngươi còn cảm thấy cái này không đáng giá để đánh cuộc sao?”

Miêu Nị Nị há hốc mồm cứng lưỡi, một hồi lâu không nói gì. Chính xác, Sở Dương nếu thật sự làm được vậy hắn chính là truyền kỳ mới nhất của Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Nhìn Sở Dương vốn ủ rũ nhưng hôm nay ý khí tung bay, ý chí chiến đấu ngẩng cao đầu thì Miêu Nị Nị đột nhiên có chút hâm mộ.

Không nói đến thắng thua, chỉ cần một phần khí phách này, một phần hào khí này đã đáng khâm phục rồi. Mình có được sao?

Trên bầu trời, một thanh niên dung mạo tuấn lãng đứng ở trên tầng mây, sắc mặt dị thường tối tăm nhìn Sở Dương cùng Miêu Nị Nị phía dưới.

Nghĩ tới ta đường đường là Thệ Ước Tư đệ nhất can tướng, là Thánh cấp đỉnh cao thủ mà hôm nay lại bị phái đến loại địa phương chim không thèm l này để trông coi thệ ước của đám người bình thường… Thật sự là biệt khuất quá mức.

Mặc dù không rõ là do nguyên nhân gì, cũng không hiểu Đông Hoàng bệ hạ rốt cuộc có dụng ý gì nhưng… Mình bị đày đi giải quyết cái chuyện vớ vẩn này thật là chán chết, may là hôm nay mới rốt cuộc tìm được một việc vui.

Phía dưới kia 1 kẻ ngu mới phi thăng đi lên lại muốn trong vòng nửa năm kiếm được 9500 vạn ức… Cái này thật là buồn cười…

Không cần vội gõ hắn chết… Huống chi, thứ đánh cuộc kia phần lớn đều là bảo bối Thiên cấp trở lên, nếu có thể thông qua thiên địa chứng kiến thì như thế nào để cho ngươi dễ dàng vượt qua được..

Không cho ngươi nếm chút khổ hình thì quả thực chính là không có thiên lý mà. Ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao trong vòng nửa năm có thể từ hai bàn tay trắng kiếm được 9500 vạn ức tài phú khổng lồ! Nếu cuối cùng kiếm tiền không tới, biết điều một chút nhận thua đưa ra tiền đánh cuộc thì cũng thôi, nhưng nếu muốn đổi ý, bản tướng sẽ cho ngươi dùng chín mươi chín Đạo Tử Diêm Thiên Lôi đánh tan xác!

Hắc hắc, đánh cuộc mà thiên địa chứng kiến chứng thực thì một chút lầm lỗi cũng không được, nếu ngươi mà không lấy ra được những thứ kia bản đại sứ sẽ đánh ngươi tan xác!

Thanh niên tuấn lãng nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Dương phía dưới, khóe miệng âm hiểm cười, tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo rồi! Vừa lúc bản đại sứ rủi ro, bất quá ngươi có thể trở thành kẻ cho bản đại sứ bắt nạt cũng là phúc khí của ngươi rồi, mong ngày đó sẽ đến nhanh!

Vô thanh vô tức hắn phất tay một cái, trên người đột nhiên xuất hiện vô số phân thân trong chớp mắt hóa thành từng đạo mây trắng biến mất… Hắn đi về những địa phương khác để thi hành chức trách Thệ Ước Tư nhưng bản thể hắn vẫn lưu tại Tử Hà thành…

Chuyện náo nhiệt bực này không thể không nhìn. Mấy ngày kế tiếp, Miêu Nị Nị nghĩ muốn đi ra ngoài tìm cơ hội rời khỏi Tử Hà thành, bất kể là quay lại Miêu tộc hay là đi chỗ khác cũng được, chỉ cần rời đi được là an toàn rồi.

Nhưng trải qua dò xét, hắn lại phát hiện ra Lang tộc hôm nay đã coi Tử Hà thành là cấm vực. Hẳn là cho là Miêu Nị Nị đang núp ở trong Tử Hà thành này.

Không những như thế, Lang tộc cơ hồ đều đã tập họp ở đây, hơn nữa còn là càng ngày càng nhiều hơn.

Sở Dương cũng không rõ địa vị cùng ý nghĩa tồn tại của Miêu lão sư ở Miêu tộc nhưng Lang tộc thì rất rõ ràng. Chỉ cần Miêu lão sư lần này không thể trở về thì như vậy kế tiếp chính là một cuộc di thiên đại họa!

Hai tộc nhất chiến thậm chí có thể vì vậy mà nổi lên!

Sau khi Yêu Hậu bệ hạ cấm các tộc trong Yêu Tộc đánh nhau đến hôm nay, Lang tộc nhân làm sao dám mạo hiểm? Còn có, một khi chuyện này bị vạch trần ra ngoài và bị truy cứu nguyên nhân thì cả Lang tộc cũng sẽ bị chịu phạt!

Cho nên kết luận rất đơn giản, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Miêu Nị Nị còn sống trở về. Chỉ cần Miêu Nị Nị chết, chết không có đối chứng đó chính là một cái án tử không đầu.

Nhưng việc Lang tộc đem lực chú ý đều tập trung vào Tử Hà thành khiến Miêu Nị Nị có chút không giải thích được: Bọn họ tại sao phải lại nhận định ta ở chỗ này?!

Mặc dù ngoại trừ Tử Hà thành ra, trong phương viên mấy ngàn dặm núi rừng kia bọn họ đã đào xới qua một lần, nhất là Miêu Nị Nị lúc đó thương thế rất nặng, tuyệt đối trốn không thoát khỏi khu vực này để đi đến địa phương xa hơn.

Về điểm này, tất cả mọi người đều biết được rất rõ ràng nhưng chúng vẫn quây lấy Tử Hà thành làm cho Miêu lão sư vẫncảm thấy có điểm gì là lạ.

Mỗi một ngày, đều có vô số Lang tộc nhân đi tới Tử Hà thành, mỗi một ngày, cũng có thật nhiều Lang tộc nhân tiến vào khu vực chung quanh Tử Hà thành tìm kiếm. Không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Miêu lão sư mắt thấy tình huống như thế thì quyết đoán bỏ đi ý niệm rời đi, trên mặt gia tăng dịch dung vì chỉ sợ để lộ ra một điểm chân tướng.

Sở Dương hôm nay khẳng định là không thể nào đi theo hắn chạy khắp nơi, Miêu lão sư một người đi ra ngoài rất có thể có đi không về! Lang tộc nhân mặc dù còn không dám trực tiếp ở Bên trong Tử Hà thành gây chuyện nhưng cũng chỉ là do chưa có phát hiện ra Miêu Nị Nị.

Nếu quả thật phát hiện ra thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào động thủ. Nhiều nhất sau này bị Thiên Khuyết nha môn trừng phạt một phen nhưng chỉ cần trừ đi Miêu Nị Nị thì cho dù phải trả giá lớn hơn nữa cũng đáng!

Về phần nếu gặp ở ngoài thành và ngăn cản được là lý tưởng nhất vì không cần kiêng kỵ…

Miêu lão sư vốn chính là kẻ siêu cấp lười nhác, hôm nay nhìn thấy đi ra ngoài là chết nên tự nhiên co đầu lại, dù sao ở trong thành, chỉ cần cẩn thận chút ít cũng không có nguy hiểm. Còn không bằng đi nghiên cứu xem Sở Dương đến tột cùng làm như thế nào để hoàn thành đánh cuộc đây… Dường như mấy ngày ngày xem Sở tiểu bằng hữu lăn lộn cũng rất không tệ đi.

Cho nên cũng không loạn tưởng nữa mà coi như không có chuyện gì xảy ra ở đây. Phần thái độ không biết sống chết yên vui này, Sở Dương cũng phải sách sách xưng kỳ: Chân chính là đặc sắc…

Nhưng sau 1 phen quan sát, Miêu Nị Nị lại có cảm giác bất đồng, thậm chí, theo thời gian trôi đi hắn còn bội phục Sở Dương. Tên tiểu tử này, tuyệt đối không đơn giản!

Sở Dương thời gian kế tiếp ngày nào cũng bận rộn. Quả thực là tựa như con quay loạn chuyển vậy, thường thường Miêu lão sư trong nháy mắt đã không thấy hẳn đâu.

Tuy loay hoay nhưng Sở Dương mỗi một ngày làm việc và nghỉ ngơi đều có kế hoạch. Cơ hồ là mỗi một phút mỗi một giây cũng bị hắn nghiêm khắc phân tách ra, tuyệt đối không có chút hỗn loạn nào. Mỗi hôm vào lúc trời tối, Sở Dương cũng sẽ an bài phân định ra ngày mai sẽ làm chuyện gì, thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm cũng có kế hoạch, không thể kéo dài.

Thời gian ngủ thì gần như không có, nếu nói nghỉ ngơi thì Sở Dương một ngày chỉ ngồi xuống một canh giờ, những thời gian khác toàn bộ đều dùng để xử lý những chuyện khác.

Hẳn dùng một loại hành động gần như điên cuồng, thiêu đốt sinh mệnh đi tiến hành nhiệm vụ không thể hoàn thành kia.

Từ thái độ Sở Dương, Miêu Nị Nị rõ ràng cảm giác được: Sở Dương cũng không cói việc “Nửa năm kiếm được 9500 vạn ức” là chuyện không thể làm được.

Hắn tràn đầy hy vọng là có thể hoàn thành! Thậm chí là có một loại thái độ rất nắm chắc. Đối với việc lần này, Miêu Nị Nị vạn phần không lý giải được, đối mặt áp lực như vậy, đối mặt với chuyện vô luận người nào đều cảm giác là không thể nào hoàn thành sao Sở Dương vẫn có thể nhiệt tình như thế!? Thật sự là làm người ta khó hiểu!

Hoàn cảnh quanh minh thay đổi cực nhanh, cơ hồ làm cho Miêu lão sư không kịp nhìn rõ!

Buổi chiều hôm xác định đánh cuộc, Sở Dương tức thì liền từ trong khách sạn đi ra ngoài tìm mua một tiểu viện tử sát đường cái, tiểu viện này không lớn nhưng giao thông tiện lợi nên Sở Dương xài 1200 Tử Vân Tệ mới xong, đây cũng chính là một ngàn hai trăm Vạn Thủy vân tệ đó.

Mua xong, trong nữa canh giờ sau, Sở Dương đã đem cái tường sát đường cái kia hủy đi, cũng không biết hắn tính sao mà hai canh giờ sau một gian cửa hàng làm bằng gỗ đã thay thế vào chỗ vốn là tường viện.