Q.8 - Chương 370: Như Thế Nào Chiến Thắng Được Đây?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vũ Trì Trì như thế liên tục ngăn cản tám chỉêu, cũng càng ngày càng cảm giác được kiếm pháp của đối phương thần diệu vô song. Hơn nữa áp lực lại càng lúc càng lớn, theo đối phương mỗi một chiêu đánh ra, mình cơ hồ cũng phải đem hết toàn lực đi phòng thủ, dù vậy vẫn để lọt kiếm khí đánh vào.

Những thứ kiếm khí lọt vào này cũng chỉ có thể dùng tu vi Thánh Nhân trung cấp đi ngạnh kháng!

May là Sở Dương còn chưa đạt đến Thánh Nhân tu vi, nếu như Sở Dương đã đạt đến Thánh Nhân tầng thứ, cho dù là Thánh Nhân sơ cấp thì chỉ riêng đợt luân phiên công kích này đã có thể làm cho Vũ Trì Trì đẹp mắt rồi!

Nhưng chính là bởi vì Sở Dương thủy chung chưa đạt đến Thánh Nhân tầng thứ mà lại rõ ràng chiếm hết ưu thế, chiếm hết thượng phong nhưng vẫn không thể suy giảm được căn cơ của Vũ Trì Trì!

Vũ Trì Trì chinh chiến cả đời, kiến thức rộng rãi, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp gỡ được tuyệt thế kiếm pháp như vậy, ngay cả là đang ở trong chiến cục mà vẫn không nhịn được hoa mắt thần mê, đối với trận đại chiến này sự hứng thú càng ngày càng đậm.

Bực kiếm pháp này nhất định ta phải nhìn ra ảo diệu bên trong!

Sở Dương bất quá chỉ là Thiên Nhân cấp đỉnh phong, dùng kiếm pháp này lại có thể làm cho ta phòng thủ không kín hết. Nếu để ta chưởng khống được tuyệt thế kiếm pháp như thế. Tương lai đối trận Mộc soái chẳng phải là ổn chiếm lấy thượng phong hay sao?

Vũ Trì Trì ánh mắt càng lúc càng ngưng trọng, chăm chú nhìn chăm chăm vào tay Sở Dương, cẩn thận phỏng đoán huyền bí của mỗi một chiêu.

Nhưng hắn không biết là Cửu Kiếp kiếm pháp nhất định phải cùng Cửu Trọng Thiên Thần công phối hợp thi triển ra thì mới có thể được công hiệu như vậy.

Không có Cửu Trọng Thiên Thần Công phối hợp, cho dù hắn có thể đem chiêu thế hoàn toàn học được mười phần thì cũng khó mà có thể phát huy ra được một phần vạn uy lực của chiêu pháp.

“Nhất Nhận Hoành Thiên Vạn Thế Du, Đường Hoàng Tuyền Này Thông Cửu U!”

Sở Dương vừa nói luôn miệng vừa tung hoành kiếm quang.

Vũ Trì Trì đồng dạng bên kia cũng bạo phát kiếm quang, đại khai đại hợp, chẳng qua là từ ban đầu toàn diện phòng thủ, trở thành chín thủ một công. Bởi vì hắn phát hiện ra, kiếm pháp của Sở Dương là vô cùng vô tận, càng chiến đấu áp lực càng lớn.

Trên người của mình đã có bảy tám đạo dấu vết màu trắng. Mặc dù cũng không chân chính tổn thương da thịt và thân thế nhưng cũng cảm thấy đau đớn.

“Tình huống này cũng không hay, không thể tiếp tục như vây…” Vũ Trì Trì thay đổi tâm niệm thật nhanh nói:

– Nhất định phải nghĩ cách chặn xuống!

Nói đến ức chế Sở Dương tốt nhất không thể nghi ngờ chính là lấy công đối công. Đây là một loại nguyên lí võ học, đối phương một khi cường thế phản công. Mình nhất định phải đem một phần lực lượng đi vào phòng thủ, cứ như vật tuyệt không có khả năng toàn diện tấn công nữa. Vũ Trì Trì cũng là có cái chủ ý này, nhưng cuộc chiến hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ nguyên lí này.

Vũ Trì Trì lúc này tăng thêm lực phản kích nhưng phía đối diện Sở Dương chẳng những không có tận sức phòng thủ mà ngược lại càng điên cuồng tấn công. Cửu Trọng Thiên Thần Công lấy một loại tốc độ trước đây chưa từng có cao độ cực hạn vận chuyển. Chín đan điền đồng thời thúc đẩy lực lượng ra bên ngoài. Đồng thời lại tạo thành một cái sức hút cuồng mãnh hấp dẫn lấy lực lượng vô thượng của Vô thượng chân linh trong cơ thể, từ trong xương cốt cả người hút ra ngoài, dần dần hội tụ tiến vào đan điền, bổ sung tiêu hao cho thân thể.

Cái quá trình đặc dị này cứ chậm rãi tiến hành.

Nếu Vũ Trì Trì biết được tình huống này thì hắn tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó đến, đem quá trình này hoàn toàn bóp chết. Bởi vì theo hắn tính toán thì Sở Dương giờ phút này hẳn là đã đến hạn mức khô kiệt rồi. Nhưng thực tế trong đan điền Sở Dương lúc này lại tràn đầy năng lượng.

Chẳng những không có tình huống khô kiệt mà ngược lại, trong đan điền dịch nhỏ màu vàng lại lấy tốc độ cao dần mà tăng vọt!

Sở Dương tấn công liên tục như bài sơn hải đảo, thủy chung không thấy yếu đi, càng ngày lại càng cuồng mãnh.

Kiếm quang phá không mà phát ra tiếng oành oành như lôi điện bổ xuống.

Nhưng ở trong mắt Vũ Trì Trì thì đây cũng là do Sở Dương đã đến lúc thế suy sức yếu, nỗ lực chống đỡ. Cố đem dư lực mà đánh cược một lần nên không khỏi trong lòng mừng thầm, thủ càng thêm vững vàng.

“Thà Đem Một Thân Toàn Bộ Mất, Đổi Lại Thanh Tiêu Sát Lục Cuồng”

Sở Dương lần nữa phát ra tiếng rống to khàn cả giọng. Thân thể quay lại rồi đột nhiên biến mất không thấy. Cả người cũng hóa thành một mảng kiếm quang rực rỡ.

❤truy cập http://truyenc
uatuI.net/ để❤ đọc truyện Ở trong một mảnh kiếm quang rực rỡ đó điên cuồng sát ý giống như thủy triều hướng về Vũ Trì Trì bạo cuốn tới.

– Ha hả… Sở trang chủ, ngươi rốt cục kĩ nghèo đến thế sao? Thế suy sức yếu, cần gì tiếc nuối.

Vũ Trì Trì rõ ràng cảm nhận đươc kiếm thế của đối phương có xu hướng suy tàn thì không khỏi hắng giọng cười trào phúng, càng cảm thấy nắm chắc phần thắng, đại cục nằm trong tay rồi.

Hai đại kiếm chiêu cuồn cuộn đến. Phía sau kiếm quang, Sở Dương lại chợt xuất hiện thoát ra mà quát lên:

– Chưa chắc!

Và ngay sau đó, lại là bốn chiêu nữa ngang nhiên mà phát ra.

“Đại chuyết Vô Phong Thiên Dục Trầm”

“Vô Hận Vô Nhàn Kiếm Ý Sâm”

“Sinh Tử Phượng Hiểu Kiếm Thủ Lệ”

“Tang Thương Mới Biết Trầm Mặc hồn”

Bốn chiêu này là kiếm pháp đổi mạng liên hoàn mà xuất kích. Một vòng thế công này làm cho Vũ Trì Trì luống cuống tay chân. Một kích cuối cùng núp dưới một mảnh kiếm quang lăng lệ.

Sở Dương cả người mang theo kiếm hoàn toàn không có hoa giả đụng vào ngực Vũ Trì Trì!

Trúng chiêu, Vũ Trì Trì kêu lên một tiếng đau đớn. Thân thể rốt cục không còn giữ vững thế bất động như núi trước kia nữa, mà bị đánh văng ra ngoài. Hắn chỉ cảm thấy cả ngực và bụng đau đớn kịch liệt.

Trong mắt Vũ Trì rốt cuộc lộ ra vẻ giận dữ!

Kể từ khi tấn thăng làm Thánh Nhân trung cấp cường giả đến nay. Mình đã bao lâu không có bị thương rồi. Thật không nghĩ rằng, hôm nay mình lại bị một tên tiểu bối còn chưa tới tu vi Thánh Nhân đả thương.

Một chiêu này hung ác bá đạo, ngoài dự đoán mọi người. Rốt cục đã làm cho siêu cấp cao thủ như Vũ Trì Trì bị đả thương.

Vũ Trì Trì trúng chiêu vội lui về sau mười trượng, lấy tay che ngực bụng, mà chậm rãi ngẩng đầu, trầm giọng:

– Sở Dương! Hảo kiếm pháp!

Đối diện, Sở Dương mồ hôi đầm đìa, há mồm thở dốc, cười lạnh nói:

– Cái này cũng chưa tính là hảo, chân chính hảo kiếm pháp còn ở phía sau.

Vũ Trì Trì lạnh lùng nói:

– Đáng tiếc ngươi đã chọc giận ta rồi. Kiếm pháp có hay thì cũng đã không còn ý nghĩa nữa. Sở Dương! Hôm nay ta phải giết ngươi!

Sở Dương cười nhạt, phóng người lên nói:

– Vũ Trì Trì, đây đâu phải là lúc đùa bỡn, cuối cùng người nào giết ai… Còn chưa nhất định mà!

Đột nhiên, Sở Dương quát to:

– Hồng Trần Vốn Là Vô Tình Đạo, Trảm Diệt Thiên Hạ Không Thu Đao”

Một mảnh kiếm khí bạo cuồng lần nữa phát ra. Một lớp thế công này nghiễm nhiên là công kích phạm vi lớn. Khắp thiên địa tựa hồ tràn ngập kiếm quang, nơi nơi từ trên xuống dưới đều là kiếm sơn kiếm hải…

Trong thiên địa lúc này chỉ duy có Kiếm mà thôi!

Vũ Trì Trì thấy thế thì hét dài một tiếng và phi thân đến. Trường kiếm vung lên hẳn là chủ động tiến vào mảnh kiếm quang kiếm ảnh kia, nhưng ngay sau đó, ba ba ba… Âm thanh va chạm liên miên không dứt, cuối cùng mới ầm ầm chấn động vang lên.

Từ trong biển kiếm quang, thân ảnh Vũ Trì Trì lại đột ngột xuất hiện, thân thể có chút không ổn mà lảo đảo lui về phía sau.

Còn phần Sở Dương dường như tình trạng còn kém hơn một bậc. Cả thân thể xoay tròn chật vật vạn phần, bay ra ngoài chừng hơn ba mươi trượng mới rơi trở lại mặt đất, có chút không vững vàng, lại bị dư lực thối lui hơn vài chụng trượng nữa mới an ổn.

Trên mặt đất, đã bị hai chân của hắn cày thành hai dấu vết thật sâu.

Sau khi trụ lại thân hình, cả hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, mà mang theo một chút nghiêm nghị trong lòng.

Giờ phút này Vũ Trì Trì rốt cục cảm nhận được một cỗ tử khí băng hàn thấu xương và nguy cơ thật sự. Ở đầu vai hắn rõ ràng có thêm một đạo huyết nhục! Mặc dù chỉ là một chút da thịt ngoại thương, còn không tính là vết thương nhẹ nhưng Vũ Trì Trì lại sáng tỏ một điều. Đó là Thánh Nhân kim thân mà mình vốn dựa vào, tự nhận là không gì phá nổi. Nhưng ở trước mặt Sở Dương lại không phải là không thể công phá.

Kiếm của Sở Dương lại có thể uy hiêp được nhục thể của mình!

Trong lòng Vũ Trì Trì ý niệm cảnh giác nỗi lên, cảm xúc thật lâu khó có thể bình phục. Chẳng qua hắn còn không biết, đối diện Sở Dương lúc này tâm tư chấn động càng là không gì sánh kịp.

Sở Dương lần đầu tiên gặp phải đối thủ thần thông như thế. Liên tục Cửu Kiếp kiếm chiêu dùng ra, đối phương có thể ngăn được thì ngăn chặn, lúc không thể chặn thì trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng.

Ngay cả với Cửu Kiếp Kiếm phong duệ vô cùng, lấy cực hạn tu vi của mình hiện tại lấy toàn lực đâm vào người đối phương một kiếm, thế nhưng đến nửa điểm cũng không đâm vào được.

Chiến đấu hiện tại, Sở Dương vẫn đều thử dùng Cửu Kiếp Kiếm phá vỡ phòng ngự của đối phương.

Nhưng từ bắt đầu đến giờ, thân người Vũ Trì Trì cũng chỉ thấy vài đạo bạch ngân, thậm chí đến cả kiếm khí cũng không có thể xâm nhập vào trong da thịt đươc.

Thánh Nhân trung cấp, Kim thân kiên cố trình độ thậm chí là Cửu Kiếp Kiếm cũng không thể tổn thương phòng ngự. Cuối cùng lần này, mình lại càng liều mạng, xuất động toàn thân lực lượng đến cực hạn, lại cũng chỉ có thể vạch lên đầu vai đối phương một vết máu mà thôi!

Sở Dương cũng rất rõ ràng, sở dĩ chiến quả như thế cũng không phải là do Cửu Kiếp Kiếm thiếu sắc bén mà là bản thân tu vi còn quá yếu kém. Nếu mình có thể có tu vi Thánh Nhân trung cấp, hoặc không cần đạt đến trình độ như Vũ Trì Trì, chỉ cần có tu vi Thánh Nhân sơ cấp thôi, thì hẳn đã có thể giết Vũ Trì Trì giống như chém dưa thái rau rồi.

Nhưng hiện tại thực tế là mình tu vi không đủ, căn cơ trên bản chất có sự khác biệt.

Sở Dương thở hổn hển. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, bối rối châm chước ra phương pháp phá địch. Nếu ngay cả phòng ngự đối phương cũng không phá được, nói gì tới chiến thắng?

Luân phiên kịch chiến, thời gian mặc dù rất ngắn nhưng mỗi một lần giao chiến, hai bên đều toàn lực thâu xuất nguyên khí. Nguyên khí cố nhiên có thể cuồn cuộn không dứt, vĩnh cửu không thôi, nhưng thân thể mệt mỏi lại là chuyện không cách nào tránh khỏi.

Đối diện Vũ Trì Trì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước liên tục bị Sở Dương chèn ép tấn công, hắn hao phí tu vi cùng lực lượng tinh thần là vô cũng khổng lồ. Có thể nói là gấp mấy lần Sở Dương. Thần kinh lại càng thủy chung thêm căng thẳng, khôngdám có chút lơ là khinh thường nào.

Giờ phút này, cũng rốt cuộc đến thời khắc của mình thể hiện.

Có thể trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Vũ Trì Trì bên này vừa thở phào nhẹ nhõm. So với hắn thì Sở Dương rõ ràng mệt mỏi hơn, vậy mà đã lại vung kiếm xuất chiêu. Thân thể hắn chợt lóe lên, lần nữa kiếm quang lóng lánh ngang trời xẹt qua khoảng cách bốn mươi trượng bay tới trước mặt Vũ Trì Trì.

Vũ Trì Trì giận dữ. Hiển nhiên hắn chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ lại dám đối với mình chọn lựa đả pháp như thế. Quả thực không thể nhẫn được nữa. Vũ Trì Trì thét dài một tiếng ra sức phản kích.