Q.8 - Chương 29: Tin Tức Này Quá Ngoài Ý Muốn!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cứu mạng a! Ba chữ này chính là tiếng lòng tha thiết của Sở Dương giờ phút này. Tôn nghiêm giờ phút này thật sự là không đáng giá…

“Đúng đúng. Nhanh kiếm tiền mới là chính đạo, kiếm tiền rồi ta liền đi tìm Tào Nguyệt Quan thảo luận vấn đề số học…”. Miêu lão sư cũng phát hiện ra, không có gì chứ không có tiền thì trăm triệu lần không được! Ở nơi này tiền chính là vạn năng!

“Vị Tào gia công tử kia chính là vị thiên tài toán học hả?”. Sở Dương rất cảm thấy hứng thú hỏi.

“Cũng không phải vậy”. Miêu Nị Nị trên mặt trịnh trọng, nói: “Vị Tào Nguyệt Quan tiên sinh này thật đúng là rất giỏi! Mặc dù không thấy mặt nhưng đã sớm nổi tiếng rồi. Nghe nói vị Tào công tử này phẩm hạnh cao khiết, bình sinh yêu hoa cúc, cho hoa cúc mới là đệ nhất hoa trong thiên hạ cho nên tự xưng là ‘Cúc Hoa Quan’. Quả nhiên là uy chấn thiên hạ!”.

“Cúc Hoa Quan…”. Sở Dương lầm bẩm tự nói: “Đích xác là cao nhã… Ý của ngươi là, ngươi muốn đi gặp Cúc Hoa Quan này để trao đổi học thuật hả?”.

Miêu Nị Nị nghiêm túc gật đầu lầm bẩm nói: “Cúc Hoa Quan ơi Cúc Hoa Quan, ta đã suy nghĩ về hắn thật lâu rồi… Ta cũng phải nhìn xem là cái dạng hoa cúc gì mà có thể làm cho Tào Nguyệt Quan si mê như thế… Nếu có thể thì ta cũng thu lấy mấy đóa…”.

“Chúc ngươi thuận lợi”. Sở Dương thiện đảo thiện tụng.

Hai người đi đã hơn nửa ngày mà vẫn không phát hiện ra có cái gì có thể kiếm được tiền ngoại trừ đi cướp bóc!

Về phần y thuật của Sở Dương… Mặc dù có giấy căn cước nhưng vẫn chưa có tư cách làm nghề y. Nếu thật sự dựa vào cái này, đợi đến lúc làm được chứng nhận thì hai người sợ rằng đã sớm chết đói đầu đường. Hơn nữa làm chứng nhận cũng cần tiền!

Hơn nữa loại chứng minh tư cách chuyên nghiệp này cần tiền còn nhiều hơn. Hai người hai mặt nhìn nhau vô kế khả thi.

Cho lương ngủ đi, vạn bất đắc dĩ Sở Dương tính toán muốn che mặt đi cướp bóc nhưng Miêu lão sư chết sống không cho phép nói: “Bản Miêu sư lúc trước đi theo ngươi ăn một bữa cơm chùa đã cảm thấy lương tâm hổ thẹn rồi… Ngươi nếu lại đi cướp bóc nữa thì ta liền đại nghĩa diệt thân”.

Nhìn Miêu lão sư chính khí nghiêm nghị, Sở Dương đành ngửa mặt lên trời thở dài. Đang vô kế khả thi thì đột nhiên hắn nhìn thấy có không ít võ giả khuôn mặt hưng phấn tiêu sái đi qua, vừa đi vừa bàn luận xôn xao. Trong đó hai người nói thoáng qua một cái làm Sở Dương cùng Miêu Nị Nị chú ý.

“Ngươi nghe nói sao? Tử Hà thành bán đấu giá mới vừa lấy được một thanh hiếm thế bảo đao, sắp đấu giá…”. Một người đè thấp thanh âm nói.

“Nghe nói cây đao kia chém sắt như chém bùn, thôi lông là đứt?”. Tên còn lại hoài nghi nói.

“Đó là dĩ nhiên…”., người kia khẳng định nói: “Thật là hảo bảo đao”.

“Nghe nói cây đao này cũng có lai lịch buồn cười lắm?”.

“Cái gì? Nói nghe một chút?”.

“Theo Kim Hà lâu lão bản nói là hai cái không biết xấu hổ đi đến Tử Hà thành đệ nhất đại tửu lâu Kim Hà lâu ăn cơm chùa, ăn xong không có tiền đài thọ, đánh một trận chạy, nhưng lưu lại một cây đao…”.

“Lão bản Kim Hà lâu lúc ban đầu còn cho là mình xui xẻo, không ngờ người tu vi không cao kia lưu lại cây đao kia thật ra là một thanh bảo đao. Hắn mời bằng hữu bán đấu giá tới giám định, kết quả là giám định không được vì đó lại là một thanh Thiên cấp bảo đao cho nên lập tức đem đi bán đấu giá… Bên bán đấu giá vốn đang lo lắng buổi đấu giá mấy ngày nữa không có thứ tốt áp trận, không nghĩ tới là trời giáng xuống bảo đao nên lập tức tuyên truyền… Xế chiều hôm nay sẽ cử hành đấu giá”.

“Mẹ nó!”, người đang nghe kia tức giận bột phát, hâm mộ ghen tị chửi ầm lên nói: “Chuyện tốt bậc này lại phát sinh trên người một lão bản tửu lâu… Sao không phát sinh ở trên người của ta chứ?”.

“Nói cũng đúng, Kim Hà lâu lão bản chắc là phần mộ tổ tiên phát đây… Nếu không sao vô duyên vô cớ nhặt được một cây bảo đao chứ”.

“Đây là dạng phá gia gì chứ, lại cầm bảo đao đi ăn cơm chùa, vì một bữa cơm ngay cả bảo đao cũng ném đi…”.

“Hai người kia thật là bại gia tử ngàn năm khó gặp, đại ngu vạn năm khó gặp… Loại người ngu xuẩn này nếu như bị ta gặp phải thì hai quyền đánh cho ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra! Quá giận rồi!”.

Lúc này lại có một thanh âm khác xen vào: “Hai vị huynh đài, các ngươi nói lời này chỉ sợ có chút không đúng, ta lúc ấy đúng dịp đang ở hiện trường, lúc ấy hai người kia là bởi vì chuyện nợ tiền mà động đao, nghe nói nguyên chủ nhân của thanh đao làm phúc, không những có ân cứu mạng đối với người thiếu nợ mà lại càng không tiếc dốc hết gia tài cấp cho bằng hữu của hắn. Không ngờ gã bằng hữu kia hèn hạ vô sỉ, hạ lưu không thừa nhận nên đao chủ nhân bất đắc dĩ mới động đao”.

“Cũng không biết là trời có phải không có mắt hay không, người thiếu nợ người kia tu vi rất cao, chủ nợ ra hết sức mà cũng không làm gì được, hắn bi phẫn muốn tìm cái chết. Gã thiếu nợ khốn kiếp kia thấy tình thế không ổn liền đuổi theo, ta đoán chừng là có thể đi giết người diệt khẩu trảm thảo trừ căn đó. Chuyện này vốn rất nhiều, làm sao lại thành ăn cơm chùa chứ, bộ dạng chủ nợ ta đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không giống người ăn cơm chùa, trong này nhất định là có kỳ hoặc!”.

“A, là như vậy sao? Lời này làm sao truyền đi lại biến thành như vậy chứ?”.

“Ngươi thật là khờ, ngươi thật sự cho là số má cứt chó sao? Kim Hà lâu lão bản khôn khéo hơn người, nếu không bảo đao kia há có thể rơi vào trong tay của hắn sao? Gã chủ nợ bị kẻ thiếu nợ bắt đi, ta đoán chừng là đã dữ nhiều lành ít, hướng về người chết gán tội danh tự nhiên sẽ không có người cãi lại. Chuyện này ai nấy đều nhìn rõ mà!”.

“Nguyên lai là như vậy, Kim Hà lâu lão bản kia thật là đại tiện nghi”.

“Hắn nhặt được đại tiện nghi hay không ta cũng không quan tâm nhiều lắm, ta ngược lại chỉ tiếc cho cây đao kia không tìm được chủ nhân xứng đáng!”.

“Cũng không phải vậy, cái này có thể có phiền toái đó, nếu bán đấu giá thì chúng ta sao có thể mua được giá tốt chứ…”.

“Đúng vậy, bảo đao như vậy ai mà không muốn?”.

“Nếu không chúng ta đi kiếm tiền đấu lấy?”.

“Kiếm tiền ư? Cho dù kiếm tiền mua lại được thì cho ai dùng đây? Để cho ta dùng trước ngươi có vui lòng không?”.

“Cái này…”.

Mấy người kia vừa thương lượng vừa bước nhanh đi. Phía sau, Sở Dương cùng Miêu Nị Nị hai người giống như hai kẻ siêu cấp ngu đần ngây ngẩn cả người.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần sắc trên mặt hết sức đặc sắc.

“Kẻ bại gia tử ngàn năm khó gặp, đại ngu đần vạn năm khó gặp không phải là hai ta sao?”. Miêu Nị Nị miệng há to giống như trong xương cổ có vấn đề quay lại hỏi Sở Dương.

Sở Ngự Tọa khóe môi nhếch lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn hiểu rõ được sao…”.

Miêu Nị Nị thoáng cái nhảy lên, hai cái tay dùng sức lôi tóc của mình, thống khổ không chịu nổi nói: “Cây đao kia chẳng lẽ thật sự là truyền gia chi bảo của ngươi?”.