Q.8 - Chương 146: Siêu Cấp Rung Động

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn Hổ ca khí khái hùng hồn nói năng đầy lý lẽ, Sở Dương im lặng. Gia hỏa này, nghĩ đến cũng hay, thiết kế quả thật rất đặc sắc!

“Còn có nữa, ngày đó khi ta theo dõi Tham Tâm Lang thì gặp được một một tên gia hỏa khủng bố”. Hổ ca lòng vẫn còn sợ hãi hít sâu một hơi đem tình cảnh ngày đó nói ra.

“Hí”. Sở Dương chợt thở dốc vì kinh ngạc.

Cổ Tâm Vũ tu vi cao bao nhiêu? Mặc dù chưa có chính diện chiến đấu mà cũng không biết nhưng Sở Dương tin tưởng, lực chiến đấu của Cổ Tâm Vũ tuyệt đối là Thiên cấp trở lên! Hoặc là Thiên cấp đỉnh, hoặc là Thiên Nhân cấp.

Thiết Huyết mình đứng trong Top 13 siêu cấp môn phái ở Đông Hoàng Thiên, tương đương với quái vật lớn rồi. Tam mình chủ của Thiết Huyết mình đâu có thể kém được chứ?

Nhưng lại… Bị áo xanh lão giả kia đùa bỡn ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!

Cái áo xanh lão giả kia rốt cuộc là người nào? Vì sao… Hành vi của hắn giống như là đặc biệt vì ta mà hả giận vậy?

“Là người lần trước chúng ta gặp sao?”. Sở Dương nói ám chỉ Tuyết Lệ Hàn.

“Tuyệt đối không phải! Người này so sánh với người kia yếu nhược hơn”. Hổ ca nói.

Sở Dương lâm vào trầm tư. Tại bực này thời khắc lại xuất hiện một người như vậy?

Sáng sớm Tuyết Tiên Tử nổi giận đùng đùng một cước đá văng cửa doanh trại Lăng Tiêu Môn. Hai cái tông môn vì thanh tĩnh nên đều trú đóng ở địa phương thật xa ngoài thành chờ khi Tuyết Tiên Tử nhận được tin tức thì Thiết Huyết mình đã tiêu đời rồi.

Mà cái kết quả này, ngoại trừ ý nghĩa là Thiết Huyết mình xong đời ra còn có nghĩa là cơ hội Hồng Trần Như Mộng Hiên thu được thiên tài môn nhân đã mất!

Tận mắt thấy được người Lăng Tiêu Môn trong đó có thật nhiều người trên người vẫn mang thương tích, lệ khí chưa tiêu thì Tuyết Tiên Tử sao còn không biết đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng một điểm do dự cũng hoàn toàn tan thành mây khói, lửa giận xông lên trời hét: “Hải Dương Ba! Ngươi không khỏi thật là quá đáng!”. Tuyết Tiên Tử giận đến cả người phát run lên nói.

Hơn một trăm người, năm mươi người đổi được một, đầu người Thiết Huyết mình ở đây đổi được hai tên đó.

Hiện tại Lăng Tiêu Môn lại không nói tiếng nào lẳng lặng đi làm, làm mình ngay cả 1 chén canh cũng không được.

Hải Dương Ba đang đếm đầu người mà khuôn mặt phiền muộn nghĩ: Làm sao mới có 108 cái đây… Tính toán ra thì chỉ mới đổi được hai tên. Cho dù đối phương thiện tâm nổi lên cho thêm một tên nữa thì tối đa cũng mới có ba, làm sao đủ được đây… Mà nơi đó có đến năm tên thiên tài thích hợp với Lăng Tiêu Môn…

“Tiên tử ngài đã tới hả, ngồi một chút, mời ngồi”. Hải Dương Ba ân cần nhường chỗ ngồi nói.

“Chia cho ta năm mươi đầu người!”. Tuyết Tiên Tử đi thẳng vào vấn đề nói, đưa tay muốn đầu người, nàng chắc chắn sẽ không tin tưởng đối phương có lương tâm mà chủ động đưa cho mình số đầu đủ để đổi lấy một gã đệ tử.

❤đọc truyện với http://truyencuatui.net/
“Không thể nào!”. Hải Dương Ba không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu như trống bỏi nói.

Nói giỡn sao, chúng ta mất lực khí lớn như vậy mới kiếm được một trăm cái, ngươi há miệng đòi đi một nửa sao? Làm sao có thể? Nào có loại đạo lý này chứ!

“Hải trưởng lão, mọi sự không qua một chữ lí, như ngươi vậy, không chào hỏi 1 lời trực tiếp động thủ, chẳng lẽ không thèm để ý tới chúng ta sao?”. Tuyết Tiên Tử giận dữ quát lên như sấm nói: “Hải Dương Ba, chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy rồi, ta hoàn toàn không nghĩ tới ngươi xưa nay miệng cười, ngoài mặt khù khờ, nửa thân thể đã nhập thổ, một chân đã vào quan tài rồi, lão già kia lại còn có thể làm ra chuyện đặc sắc như thế này sao”.

Hải Dương Ba lẽ thẳng khí hùng cố gắng nói: “Tiên tử nói như vậy là sai lầm rồi, lão hũ làm hết thảy cũng là vì tông môn mà suy nghĩ, hết thảy vì bổn môn mà mưu cầu lợi ích thôi

“Phóng rắm mẹ của ngươi ấy!”. Tuyết Tiên Tử quát lên như sấm, không còn chú ý đến cái gì là phong độ nữa nói: “Năm mươi đầu người! Mau lên! Hải Dương Ba, ngươi nếu dám nói không cho, chớ trách ta trở mặt!”.

Chuyện này nhắc tới cũng không trách Tuyết Tiên Tử thất thố, thật sự là Ngôn Như Sơn đột nhiên hiện thân làm cho chuyện này không còn có dư địa cứu vãn nữa.

Hơn nữa, khẩu khí của Sở Dương càng ngày càng cứng rắn hơn. Ngươi không giao năm mươi đầu người, như vậy, vĩnh viễn đừng nghĩ dựa dẫm vào ta mang đi bất cứ người nào!

Huống chi mặt trên còn có đại quân Đông Hoàng Thiên tiếp cận nhìn chằm chằm vào, Lam Đại tướng quân trong tay có trọng binh đang thèm thuồng nhìn vào Tử Hà thành.

Nếu mình thực sự có can đảm vọng động cướp người… Ngôn Như Sơn có lấy cớ để cho Lam Đại tướng quân xuất binh chuyện giang hồ là chuyện giang hồ nhưng ngươi trắng trợn giơ đuốc cầm gậy đoạt người của người ta, vậy thì không chỉ còn là chuyện giang hồ nữa, đó là cường đạo rồi.

Cho nên khi đó Lam Đại tướng quân ra tay cũng là theo lý thường mà làm thôi.

Đến lúc đó… Gà bay trừng vỡ còn là chuyên nhỏ.

Lam Đại tướng quân người nào? Đây chính là Thánh Nhân cấp tầng thứ cao thủ đó! Hơn nữa trong tay còn có chín nghìn vạn đại quân của Đông Hoàng Thiên nữa!

Đó là nhân vật số 1 số 2 dưới trướng Đông Hoàng bệ hạ ở Đông Hoàng Thiên này đó. Tuyệt đối là dưới một người, trên trăm triệu người!

“Cái này, nếu không chúng ta thương lượng lại vậy”. Hải Dương Ba cố gắng khuyên giải nói, rõ ràng là không muốn đem chỗ tốt đến tay phân chia: “Dù sao Thiết Huyết mình bên kia còn có vài vạn người… Đổi mấy người còn không phải là dễ dàng sao, chỗ này có đổi được mấy người đâu”.

“Phóng rắm mẹ của ngươi ấy! Thiết Huyết mình bên kia còn có vài vạn người, sao ngươi không đi giết đi? Đừng nói cho ta biết là ngươi có được những thứ này là thỏa mãn rồi đó!”. Tuyết Tiên Tử thoạt nhìn ôn nhu nhàn thục, giờ phút này khởi xướng bão tố thì câu gì cũng nói ra miệng được: “Hải Dương Ba, ngươi đừng tưởng ta cho ngươi mặt mũi là không biết xấu hổ! Ta nói cho ngươi biết, việc ngươi muốn độc chiếm, bỏ qua đồng minh cũng không có kết quả tốt đâu… Cẩn thận chết người đó!”.

Hai người đối chọi gay gắt quyết không nhượng bộ. Nói đến mức kịch liệt, Tuyết Tiên Tử tay đè chuôi kiếm, mắt lộ ra hung quang, cho thấy 1 lời không hợp là liền động thủ.

Chuyện này quyết định không thể không tranh giành! Lăng Tiêu Môn ở Đông Hoàng Thiên vốn là tồn tại gần với Hồng Trần Như Mộng Hiên, nếu trong lần tranh đoạt thiên tài này, Lăng Tiêu Môn chiếm được thượng phong, như vậy, trăm năm hay ngàn năm sau, nói không chừng là có thể đè được Hồng Trần Như Mộng Hiên!

Đây là điều mà Tuyết Tiên Tử tuyệt đối không thể cho phép! Này năm mươi đầu người này có thể lấy từ chỗ khác bù đắp trở lại nhưng chuyện này Tuyết Tiên Tử nhất định phải tranh giành.

Tranh giành đến cuối cùng, rốt cục Hải Dương Ba vẫn phải lùi một bước, nhường lại năm mươi đầu người. Không có biện pháp, nữ nhân vốn không nói đạo lý, mà đây còn là 1 nữ nhân cường thế và có siêu cấp thực lực nữa.

Hải Dương Ba đại trưởng lão trong lòng hối hận không thôi, nếu sớm biết như thế, tối hôm qua nên liên lạc với Hồng Trần Như Mộng Hiên cùng nhau hành động. Thậm chí có thể để cho đối phương đánh trận đầu, Hồng Trần Như Mộng Hiên thực lực so với chúng ta cường đại hơn mà!

Hiện tại lại đảo ngược, việc thì mình làm mệt đến chết mà Hồng Trần Như Mộng Hiên cái gì cũng không làm, ngủ một giấc lại chiếm được một cái đại tiện nghi như vậy.

Mình hao tài tốn của lại còn rơi xuống hạ phong. Cũng không oán được, ai bảo thực lực của mình không bằng người, con mẹ nó xui quá!

Mặt trời mới vừa thò đầu ra, hai người lần nữa dắt tay nhau đi tới Sở gia đại viện! Mới vừa vào tới cửa đã nghe thấy thanh âm ầm ĩ.

Đó chính là thanh âm nhiều người đang tập trung một chỗ chạy bộ. Thấy khách tới, Sở Dương vội vã đến, trên người còn có tro bụi.

“Sở thần y, ngươi làm sao thế?”. Hải Dương Ba tò mò hỏi.

“Không có chuyện gì đâu”. Sở Dương hơi hợt nói: “Chỉ là giúp mấy tiểu tử thôi, sáng sớm mỗi ngày đều muốn chạy bộ. Ta cũng phụng bồi bọn nó chạy 1 chút, cũng thú vị”.

“Nga?”. Hai người đối với lần này tỏ vẻ hứng thú hơn nhiều.

“Đám tiểu tử kia? Không phải là chỉ có mười người thôi sao?”. Tuyết Tiên Tử hỏi nói: “Mười người nơi nào có thể chạy ra thành nhiều tiếng bước chân như vậy?”. Nàng dựng thẳng tai lắng nghe nói: “Nơi này có ít nhất hơn một trăm người, đúng, là một trăm lẻ ba người!”.

“Tiên tử lỗ tai thật là sắc bén!”. Sở Dương nhếch lên tới ngón tay cái nói: “Chính là một trăm lẻ ba người! Một điểm không sai”.

Sau đó mới hơi đắc ý nói: “Ai nói bọn họ chỉ có mười người? Đám Kim Phong chẳng qua chỉ là thành viên của 1 tổ trong đó thôi. Chỗ này của ta có khoảng mười tổ như vậy, tổ lớn nhất có mười ba người, bình thường ai nấy đều có việc, chỉ có vào buổi sáng sớm thì mọi người mới có thể ở chung một chỗ”.

“Dĩ nhiên, trong này còn có 1 số tuổi tương đối nhỏ, mới bốn năm sáu bảy tám chín tuổi gì đó… Những đứa này cũng không cần làm việc, gọi bọn hắn đi học biết chữ, tương lai chuẩn bị bồi dưỡng bọn họ làm kế toán, chưởng quỹ vân vân, Sở gia đại viện chúng ta căn cơ còn mỏng, bồi dưỡng nhân tài tự nhiên phải từ con nít mà lên”.

Sở Dương một bộ ta mưu tính sâu xa, rất có tính toán nói.

Hai người sợ run cả người. Một trăm lẻ ba người?

Mười đứa bé kia chẳng qua là tùy ý rút ra từ một tổ? Hai người liếc nhau một cái, cũng thấy trong mắt đối phương sự cực nóng cùng tham lam.

Mặc dù biết rõ cơ hội không lớn nhưng vạn nhất trong đó còn có mầm tốt, chỉ cần có thể kiếm được nhiều hơn năm ba tên cũng là tốt rồi!

“Những hài tử này đang chạy bộ, chúng ta có thể đi xem một chút hay không? Nghe được tiếng bọn chúng chạy hoan khoái, lão hũ cũng cảm giác được mình như trẻ lại rất nhiều!”. Hải Dương Ba rất có lẽ phép êm dịu nhìn Sở Dương trưng cầu ý kiến.

“Đương nhiên là có thể!”. Sở Dương một bộ thật sự là vô tâm không nghĩ đến cái gì, nhiệt tình mời nói: “Mời, hai vị mời sang bên này”.

Đây là một cái tiểu viện tử độc lập với diện tích cũng không phải là rất lớn.

Có chạy quanh 1 vòng chiều dài cũng chỉ là chừng ba mươi trượng. Đội ngũ 1 trăm người đang thưa thớt hiểu nhau chạy.

Dẫn đầu là 1 hài tử mười hai mười ba bốn tuổi, ở phía sau là một đám cây cải đỏ, một đường lăn lộn té ngã cả đám.

Bên cạnh có người hô khẩu lệnh ‘Một hai một, một hai một, một hai một… 1

Vừa nhìn thấy hơn một trăm đứa bé này, mắt Tuyết Tiên Tử cùng Hải Dương Ba trong phút chốc như đọng lại. Lần nữa rung động đến mức mất đi cả khả năng ngôn ngữ.

Gần đây tại sao mà ta liên tiếp phải rung động thế này!? Từng bước từng bước nhìn sang, khi nhìn từng đứa thì cũng tựa hồ là nhìn thấy trân bảo giá trị liên thành.

Nam hài hay nữ hài tử đều có, lớn nhỏ đều có, đẹp xấu đều có nhưng… Đều không ngoại lệ, đó là ai nấy đều là thiên tài, lại càng là siêu cấp thiên tài!

Hai người cơ hồ chảy nước miếng: Nơi này, đứa tư chất kém cỏi nhất so với mười mấy mầm móng tuyển thủ mà tông phái mình hiện tại đang dốc toàn lực bồi dưỡng kia, tư chất cũng không sai biệt lắm!!

Chẳng lẽ chúng ta đang nằm mộng? Giấc mơ đẹp như vậy sao! Hai người trong lúc nhất thời triệt đầu triệt đuôi luống cuống tay chân.

Thần niệm ầm ầm toàn diện bộc phát, toàn bộ bao phủ lấy đám hài tử này, từng bước từng bước dụng thần niệm lực dò xét căn cốt, tư chất, linh quang trong mắt…