Q.8 - Chương 227: Một Ngum Nuốt Hết

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ta biết các ngươi lần này sẽ có thể cảm thấy ủy khuất, cảm thấy ta đây là ở bỏ đá xuống giếng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn… Nhưng các ngươi nên hiểu rõ một chút, ta làm như vậy cũng không phải là bỏ đá xuống giếng với các ngươi, càng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta chỉ nói ra một sự thật, giai đoạn hiện giờ con đường duy nhất các ngươi có thể đi, cũng là con đường duy nhất có được cơ hội sống sót, đơn giản là như vậy”

Sở Dương lạnh nhạt nói: “Chết tử tế không bằng sống nhục, đi theo ta chưa hẳn đã được sống nhưng là quang minh đại đạo”.

“Ngươi thật sự không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”. Lão nhân kia cắn răng oán hận nói: “Ngươi đây xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

“Đúng đó!” Sở Dương vỗ tay nói: “Nói cách khác, các ngươi đáp ứng rồi hả?”

“Không đáp ứng, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?” Một đám cao thủ khóc không ra nước mắt, vận mệnh a vận mệnh, đem tất cả con đường của chúng ta bịt lại; Chỉ để lại một cái sơn đạo hẹp mà quanh co!

Sinh cơ duy nhất, con đường duy nhất, hy vọng duy nhất.

Đều đang trong tay gia hỏa ghê tởm kia. Ở dưới mái hiên nhà người như thế nào không cúi đầu!

“Chúng ta chỉ có thể đáp ứng tạm thời phụ thuộc vào ngươi” Lão già gian nan nói: “Lão phu cận kể cái chết, không làm nô tài!”

Nếu như không phải vì còn nhiều hậu bối như vậy, nếu như không phải vì trong nhà còn có lo lắng… Nếu như không là vì còn chưa sống đủ…

Lão phu lại há có thể chịu được nhục nhã như vậy?

Những người khác cũng là một mảnh thê lương.

Ô ô ô… Quá thê thảm.

“Tạm thời phụ thuộc? Cũng được, thành giao!” Sở Dương kiên định nói: “Thật ra, mặc dù ta muốn các ngươi nhất định phải phụ thuộc vào ta nhưng sự phụ thuộc này chỉ có ý nghĩa nếu chúng ta vượt qua được cửa ải lúc này; Nếu chúng ta chết đi thì cũng không còn tồn tại cái gì phụ thuộc hoặc là đầu nhập nữa, mọi người cùng nhau chết”.

“Nhưng nếu cửa ải lần này trôi qua, mọi người nếu may mắn còn sống, đến lúc đó ta cũng không cường lưu chư vị. Ai nguyện ý làm gì thì cứ làm, vội vàng không phải là đạo lý mua bán, ta rất hiểu mà”. Sở Dương lời thề son sắt nói: “Nói thật ra, ta bây giờ chỉ muốn có được sự thống nhất chỉ huy mà thôi, dù sao. Nếu chiến đấu không có sự chỉ huy tuyệt đối thì sẽ bị đánh tan, trên lập trường giống nhau, ta thật sự không muốn các ngươi xong đời quá sớm, lời này đủ thật sự chưa?!”.

“Các hạ nói thật sao?” Lão già ánh mắt sáng ngời: Nếu có thể mượn nhờ lực lượng của Sở Dương vượt qua nguy cơ, như vậy, chúng ta tùy thời có thể thoát ly về môn phái được.

“Chẳng lẽ lời nói của ta chưa đủ thật sao?!” Sở Dương hiên ngang lẫm liệt nói: “Nam tử hán đại trượng phu, một miếng nước bọt nhất đỉnh!”

“Chúng ta kích chưởng vi thệ!” Lão già tiến lên một bước nói.

“Kích chưởng vi thệ thì liền kích chưởng vi thệ!” Sở Dương không chút do dự nói!

Hai bàn tay đập cùng một chỗ.

“Quân tử nhất ngôn!”

“Khoái mã nhất tiên!”

Theo tám chữ đầy khí phách, Sở Dương hoàn thành một lần hành động vĩ đại!

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thêm vào sự đồng bệnh tương liên, với một loại hành vi đánh chó rơi xuống nước nhưng lại mang theo cái mặt nạ cao thượng cùng khoan dung; Với một thân phận trước mắt chỉ là Thánh cấp điên phong tu vi nhỏ yếu. Cáo mượn oai hùm hãm hại lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đã thu biên được một nhóm lớn cao thủ có tu vi hơn xa hắn.

Một ngụm nuốt hết!

Cửu Kiếp kiếm chủ tại Cửu Trọng Thiên khuyết rốt cục đã có được thành viên trụ cột cho tổ chức của mình.

Đây là thời khắc lịch sử!

Đối với tâm tư của bốn trăm cao thủ hai đại môn phái Sở Dương tất nhiên là biết rõ, ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lại cười nhạt: Nếu đã ở dưới trướng của Sở Dương ta. Các ngươi không ngờ còn nghĩ trở về sao?

Ta bảo đảm các ngươi nghỉ ngơi một thời gian ngắn sau thì liền không bao giờ… Nghĩ trở về nữa, có đuổi các ngươi đi các ngươi cũng sẽ không đi.

Cái gì là tự do? Lực lượng chính là tự do!

Người hai đại môn phái đều truyền âm: Chỉ cần vượt qua nguy cơ lần này. Chúng ta muốn đi thì đi! Tiểu tử này thực lực cũng còn không ngăn nổi chúng ta bỏ đi… Hắn cũng không thể cùng từng người liều mạng 1 lần a??

Mọi người trong lòng lập tức đại định,; Ánh mắt nhìn Sở Dương như nhìn thấy một cái bia đỡ đạn lớn. Ngươi đây ngu ngốc cũng vọng tưởng thu biên chúng ta, quả thực chính là điên rồi…

Trong lòng Sở Dương thì thầm vui: Chỉ cần cho ta đủ thời gian, thực lực của ta rất liền có thể tăng lên tới mức các ngươi theo không kịp, đến lúc đó muốn đi sao? Qua sông đoạn cầu hả? Hắc hắc hắc, hỏi qua Cửu Kiếp kiếm của lão tử rồi nói sau!

Sở Diêm Vương ta khi nào thì dễ dàng thành bia đỡ đạn cho người khác vậy…

“Chúng thuộc hạ, theo ta đi về! Chúng ta về nhà nghỉ ngơi!” Sở Dương mục đích đạt thành, đắc ý dào dạt hô.

Nhìn Sở Dương đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không liền mang theo về nhiều “cao” nhân như vậy trở lại Sở gia đại viện, đám Thiểm Điện Xà cả đám trợn mắt há mồm.

Ngay cả Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến cũng sợ ngây người. Thật không có nghĩ đến, Sở Dương ra ngoài đi dạo một vòng, không ngờ mang trở lại một chi cao thủ khổng lồ như vậy.

Hơn nữa, đã bị Sở Dương thu biên…

1 con kiến hôi thu biên 1 đám cao thủ… Cửu Trọng Thiên Khuyết từ xưa đến nay dường như cũng không có nhiều chuyện như vậy.

Mặc dù biết rõ những người này không đường có thể đi, mặc dù biết rõ những người này cùng đường, nhưng Sở Dương làm được như thế, mọi người vẫn cảm giác được ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ thực sự có nhân cách mị lực sao?! Cho dù là có nhưng Sở Dương có được sao?

Xem ra người này nhân phẩm quả thật là đã đến mức không gì làm không được, người người oán trách nghĩ!

“Sau này, mọi người đều là người một nhà, người một nhà cả”. Sở Dương đắc ý dào dạt nói: “Chư vị Thiết Kiếm Môn, các ngươi ở tại Tây Khóa Viện, chư vị Hàn Băng Môn, các ngươi ở Đông Khóa Viện, mỗi một ngày phải có 30 vị cao thủ thay phiên bảo vệ đại viện. Mặt khác..”.

Sở Dương ngược lại không chút khách khí, trực tiếp bắt đầu phân công nhiệm vụ. Mọi người vuốt mũi, sắc mặt cổ quái liên thanh đáp ứng.

“Ân, chính là như vậy, đúng rồi, còn một điều nữa chưa có nói cho các ngươi, các ngươi từ nay về sau bắt đầu chính là người của Thiên Binh Các chúng ta!” Sở Dương cười ha hả nói.

“Thiên Binh Các?” Một lão già nhăn mày nói: “Danh tự này sao nghe quen như vậy?”

” Bên Mặc Vân Thiên chúng ta gần đây có một tiểu bang phái mới quật khởi có tên là Thiên Binh Các” 1 thanh niên toét miệng nói: “Đây là một tổ chức cường đạo, chẳng những cái gì đều đoạt, ngay cả người cũng đoạt nhưng đám người này đều là 1 đám bần hàn chết đói. Mỗi lần ra tay hận không thể ngay cả một cọng cỏ cũng đoạt đi..

“Ồ? Mặc Vân Thiên bên kia cũng có Thiên Binh Các? Thanh thế còn không nhỏ?” Sở Dương nhãn tình sáng lên, mãnh liệt đứng lên hỏi.

Đám Thiết Bổ Thiên Ô Thiến Thiến và Hô Duyên Ngạo Ba cũng mãnh liệt ngẩng đầu. Ánh mắt sáng như sao nhìn vào người trẻ tuổi kia.

Tên này sẽ bị nhiều ánh mắt như vậy đồng thời nhìn vào thì lập tức có một loại cảm giác nhột nhạt, trong sát na toàn thân gần như muốn chảy mồ hôi.

“Thiên Binh Các kia thủ lĩnh tên gọi là gì?” Sở Dương cẩn thận hỏi.

“Không biết, đây là một bang hội nhỏ như tôm mới phát, đâu đáng giá dò xét cái gì chứ, thoáng nghe nói thì người chủ sự giống như là họ Tạ, đúng. Chính là họ Tạ. Là Tạ trong tạ ơn đó!” Những lời này vừa ra tới, ở trong góc đại sảnh Mai phu nhân “a” kinh hô một tiếng, thân thể té xuống, trong mắt nhanh chóng dâng lên vui sướng lệ.

Như vậy, người này không phải là Tạ Đan Quỳnh thì là người phương nào?

Trời ơi, rốt cuộc đã có tin về Cửu Kiếp Huynh Đệ rồi, mặc dù chỉ là tin về một người nhưng tinh thần mọi người quả thật đã phấn chấn lên.

Một bên Tạ Đan Phượng khó có thể tự ức chế mà lớn tiếng hoan hô, hoa chân múa tay vui sướng!

“Hắn bây giờ thế nào? Đây là tổ chức thế nào? Đại khái có bao nhiêu người? Thực lực như thế nào? Thường hoạt động ở đâu?” Tạ Đan Phượng cùng Mai phu nhân đồng thời xông lên liên tiếp hỏi các loại vấn đề.

“Cái này, thật không biết”. Tiểu tử tên gọi là Mộng Đan này mặt đỏ lên nói: “Thiên Binh Các kia mỗi lần hành động đều như gió, gần như không có ai biết được tin thật về bọn hắn, chỉ biết là hình như mỗi một ngày đều đang lớn lên, mặc dù vẫn là bang hội nhỏ như tôm nhưng cũng có thể được coi là 1 con tôm nhỏ cường tráng”.

“Lai lịch của bọn hắn rất có điểm tiểu thần bí, bất quá bọn họ ở trong mắt tông môn chúng ta vẫn không có ý nghĩa”.

“Những gì ta biết đều vụn vặt còn là bởi vì môn phái chúng ta chưa ra lực, do bọn họ có nhu cầu tìm tư liệu về tất cả thanh niên cao thủ ở Mặc Vân Thiên cho nên huận tiện điều tra 1 chút, nếu xét về thực lực của bang hội bọn họ thì thực sự chưa nhập vào mắt các đại tông môn..”.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhiều ít có chút thất vọng.

Nhưng càng nhiều là sự mừng rỡ. Tin tức không đầy đủ nhưng cái quan trọng nhất là đã có một điểm tin tức, cho dù là một chút tin tức mơ hồ nhưng cũng đủ để chứng minh Tạ Đan Quỳnh còn sống!

Cửu Kiếp Huynh Đệ còn đang cố gắng!

Không chỉ là Tạ Đan Phượng cùng Mai phu nhân, những người khác cũng đều cảm giác được trong lòng tảng đá lớn kia đã rơi xuống. Nếu Tạ Đan Quỳnh có thể sáng tạo được một phen cục diện, không có đạo lý gì các huynh đệ khác của hắn lại không được.

“Ân, bây giờ mọi người có thể yên tâm rồi?” Sở Dương cười ha hả nói: “Ngay cả Tạ Đan Quỳnh cũng có thể làm được như vậy, những người khác chắc còn mạnh hơn!”

Những lời này Sở Dương đương nhiên là dùng đi dỗ dành người; Nhưng Sở Ngự tọa do vui mừng quá đỗi nên lần này nhiều ít có chút không lựa lời nói, đoạn lời nói này đồng thời đắc tội hai người.

Là Tạ Đan Phượng và Mai phu nhân!

“Hừ!” Tạ Đan Phượng trợn trắng mất đi ra ngoài.

“Những người khác rất mạnh sao? Ta sao lại không cảm thấy được như thế” Mai phu nhân vốn dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, tỳ khí kiềm chế hơn người cũng trợn trắng mắt nghênh ngang rời đi.

Sở Dương vẻ mặt xấu hổ còn chúng nữ một hồi cười trộm. Ai bảo ngươi nói lung tung, lần này nhận báo ứng đi?!

Nhưng trong lòng Sở Dương giờ phút này lại chân chính buông xuống một đại tảng đá, trong chúng nữ, Mai phu nhân tính cách nhu nhược nhất, trong lòng càng thêm mẫn cảm, hơn nữa thể chất cũng không được tốt.

Trong khoảng thời gian này do chưa có tin về Tạ Đan Quỳnh, Mai phu nhân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng kì thực đã tiếp cận đến biên giới hỏng mất.

Sở Dương sợ hãi nhất chính là không biết được Mai phu nhân lúc nào sẽ duy trì không được mà hỏng mất.

Nhưng bây giờ có tin tức này, mặc dù không phải là tin tức xác thật, nhưng tối thiểu trong vòng nửa năm, Mai phu nhân vẫn có thể yên tâm. Mà trong khoảng thời gian này, Sở Dương sẽ vì những huynh đệ này mà đề cao thể chất cho vợ bọn họ.