Q.8 - Chương 58: Không Trung Té Bệnh Nhân!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở Dương nhất thời cảm giác không ổn nói: “Vậy hiện tại thì sao?”

“Hiện tại”. Hổ ca ủ rũ nói: Hiện tại bọn họ có thể một cái tát

Đánh bay ta”.

“Mẹ kiếp!”

Sở Dương tức giận mắng một câu bất quá cuối cùng có chút an ủi nghĩ: Thiên cấp hắn có thể đánh thắng đã là không tệ rồi.

Một đường đi tới, Sở Dương đột nhiên có chút thận trọng hỏi Hổ ca nói: “Hổ ca, ngươi có nguyện ý cùng bọn họ đấu một trận hay không?”

Hổ ca ngây ngốc rồi đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn Sở Dương. Trong mắt có ý tứ ‘nhìn lần nữa”. Từ những lời này rất rõ ràng đã thể hiện một sự tôn trọng hắn, tôn trọng sự lựa chọn của mình.

“Nếu ta nói không muốn thì sao?” Hổ ca có chút ngưng trọng hỏi.

“Ta đây sẽ nghĩ biện pháp khác”. Sở Dương thản nhiên cười một tiếng, nói: “Con đường kiếm tiền cũng không nhất định nên đi từ nơi này”.

“Tại sao?” Hổ ca kỳ quái hỏi. Chính nó cũng không phát hiện ra, trong những lời này thậm chí đã có một loại cảm xúc kỳ quái. Nó cúi đầu, không để cho Sở Dương thấy được trong ánh mắt của mình sự mong ngóng, chỉ có trong lòng nó tự biết, mình đang chờ đợi đáp án nào.

“Nào cần tại sao chứ?” Sở Dương đương nhiên kỳ quái nói: “Bởi vì ngươi không giống với những con Linh thú đánh bạc trong sân kia, ngươi bây giờ là đồng bọn của ta, chúng ta mới vừa ký kết đồng bạn khế ước, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?”

Hổ ca không nói gì.

“Nếu là đồng bạn, ta dĩ nhiên tôn trọng sự lựa chọn của ngươi”. Sở Dương nói: “Nếu như là ngươi không đồng ý cùng những thứ cấp thấp Linh thú này tỷ đấu, ta đâu bắt buộc ngươi chứ? Đồng bạn chứ không phải là thuộc hạ, cũng không phải là đầy tớ, cũng không phải là người để ta ra lệnh, phàm là việc gì chúng ta cũng cần thương lượng. Điểm này ngươi rất rõ ràng, làm sao còn hỏi tại sao?”

Hổ ca cúi đầu, trong cổ họng khò khè khò khè vang lên một chút, một lúc lâu sau mới trầm thấp nói: “Thật ra thì, ta cũng muốn đi Đấu Thú Tràng trong một thời gian ngắn… Đi đấu mấy tràng… Hắc hắc, chính là vì trong lòng nhớ lại một chút”.

Hắn nói những lời này nhẹ vô cùng, hơn nữa rất mơ hồ; Sở Dương vốn không nghe rõ ràng nên hỏi lại nói: “Ngươi nói gì?”

Hổ ca đột nhiên ngẩng đầu, cười hắc hắc, nói: “Ta dĩ nhiên nguyện ý đi, ha ha ha… Chuyện giả trư ăn cọp ta thích nhất. Mỗi khi thấy những tiểu tử kia đột nhiên cảm giác như đụng phải thiết bản, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin trước khi chết, trong lòng ta giống như là được ăn mặt ngọt vậy, ha ha ha”.

Sau một trận cười to, khuôn mặt Sở Dương đen xì.

Con hàng này lại nham hiểm giống mình…

“Vậy thì tốt! Chúng ta cùng đi giả trư ăn cọp!”

“Rống rống! Meo meo!”, một người một thú tiếp tục long hành hổ bộ.

Sở Dương trong lòng đang suy nghĩ: Hổ ca hiện tại hình như là có tâm sự hoặc nói là cảm xúc? Vốn cảm giác trong lòng của nó không phải là rất sung sướng… Tại sao? Ta muốn suy nghĩ chút biện pháp để khiển nó cao hứng trở lại mới được…

Hổ ca trong lòng đang suy nghĩ: Sở Dương này thật đúng là được… Đơn giản là phần tôn trọng này cũng không uổng một phen tâm ý của ta, ai, ân nhân, ngươi ở đâu vậy? Thật là nhớ, gặp nhau quá ngắn ngủi…

Một đường quay lại, đi tới một cái chỗ hẻo lánh, Sở Dương lặng lẽ đổi hình dáng tướng mạo sau đó hoàn toàn không để ý đến việc Hổ ca phản đối mạnh mẽ bắt nó khôi phục lại chân thân bằng lòng bàn tay rồi ôm vào ngực vội vã trở về Nam Nhân Đường.

Miêu Nị Nị lúc này đang luống cuống tay chân. Miêu lão sư hiện tại chân chính là buồn bực! Hắn vốn là có tâm sự nặng nề ngồi trong phòng nhưng tĩnh không nổi tâm. Tâm thần không yên ở trong sân đi quanh, tổng cộng vòng vo còn chưa được hai vòng thì đột nhiên từ phía trên có người lao xuống!

Vô cùng chính xác, vô cùng trầm trọng đập vào trên đầu Miêu lão sư!

“Meo meo ô mẹ mày! Meo meo meo meo đau chết Miêu gia… Là người nào tập kích ta! Tức chết ta meo meo”. Lấy tu vi Miêu lão sư lại không phát giác được trước, hơn nữa bị người kia nện trúng đầu nổi lên một cái cục u bầm tím lớn. Lúc này hắn trông giống như là một con Độc Giác Thú vậy.

“Ta muốn liều mạng với ngươi meo meo!” Miêu lão sư bị nện hôn mê một hồi lâu rồi mới bỏ dậy, hắn đang tức giận muốn ra tay thì lại phát hiện ra người từ trên trời giáng xuống kia không cần mình ra tay đã thất khiếu chảy máu, hôn mê bất tỉnh, mặt như giấy vàng mà hấp hối.

Mắt thấy người này sẽ chết ngất trời lửa giận của Miêu Nị Nị trong nháy mắt bị dập tắt.

Thử đá hai chân người này nhưng hoàn toàn không có phản ứng; Lấy kinh nghiệm cùng nhãn lực của Miêu lão sư thì cũng nhìn ra được người này đích xác đã bị thương, hơn nữa, rất có thể lập tức sẽ tiêu đời…

“Thật là thiên hạ đại hoạt kê, thiên hạ đại hoang đường! Meo meo!” Miêu lão sư hùng hùng hổ hổ nói: “Lại còn có loại tập kích liều chết từ phía trên trời lao xuống nữa”.

Mắng thì mắng nhưng Miêu lão sư vẫn chịu khó mệt nhọc nắm lỗ mũi người từ trên trời rớt xuống này khiêng vào trong phòng, đây là Miêu lão sư nếu là những khác thì ngay cả không tức thì cho thằng này thêm một đao thì cũng chỉ có đem hắn ném đi rất xa. Dù sao người chết đã phiền toái mà trọng thương còn phiền toái hơn.

Nhưng Miêu lão sư rất có phong độ của cổ nhân: Gặp nguy rút đao tương trợ!

Truyện Của Tui . net
Đầu tiên là hắn thử bó xương đầu cho thằng này nhưng Miêu lão sư phát hiện ra có cái gì không đúng: Thằng này cơ hồ nện cho mình đến đứt gân gãy xương nhưng chính hắn ngược lại lại không sao, xương cốt toàn thân dường như ngay cả hơi chút sai chỗ chỗ cũng không có!

“Thật đúng là một kẻ cứng xương”. Miêu lão sư than thở nói.

Miêu lão sư lại sử dụng tự thân tu vi trợ giúp chữa thương nhưng lại phát hiện ra, trong cơ thể người này kinh mạch quả thực tựa như một cái động không đáy, tu vi của mình sau khi đi vào thì lại hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng.

Theo Miêu lão sư phán đoán, dựa theo tình huống trước mắt phán đoán, chỉ sợ coi như là đem tu vi của mình cho tháo cống đưa vào thì sợ rằng người này cũng chưa tỉnh lại.

“Ta meo meo mẹ mày! Đây rốt cuộc là người gì?!” Miêu lão sư vẻ sợ hãi thu tay lại không dám lỗ mãng nữa.

Vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cho thằng này ăn một viên đan dược chữa thương nhưng Miêu lão sư mình cũng biết, đây là hoàn toàn như muối bỏ biển, tình huống trước mắt thì hi vọng duy nhất là khi Sở Dương trở lại người này còn giữ được mạng.

Nếu thằng này chống đỡ không nổi thì sợ ràng mình ngay cả khả năng trợ giúp hắn đợi chờ cũng không có… May mà thằng này mặc dù bị thương nặng như chết đến nơi nhưng sinh cơ dị thường mạnh, như ngọn đèn dầu trước gió lập lòe nhưng vẫn không tắt mà lay lắt, mình mình ám ám mà thủy chung bất diệt.

“Nghị lực cầu sinh thật là mạnh”. Miêu lão sư hơi bị thán phục nói.

Miêu lão sư cách một hồi bỏ chạy ra ngoài xem một chút, cách một hồi lại chạy vào… Rốt cục, phán sao phán trăng chờ đến khi Sở Dương trở lại.

“Ngươi còn có thể trở lại sao!” Miêu lão sư trông mòn con mắt nói.

“Có gì hả?” Sở Dương rất kỳ quái hỏi.

“Tìm ngươi còn có thể làm gì nữa. Để cứu người”. Miêu lão sư lôi kéo Sở Dương đi.

“Cứu… Người?” Sở Dương một câu lời còn chưa nói hết thì dừng lại bởi vì hắn đã thấy được người cần mình cứu.

“Thằng này là ai, có chuyện gì xảy ra?”

“Cụ thể chuyện gì xảy ra ta cũng không biết… Làm sao ta đang ở trong sân đi bộ, sau đó ‘Phanh’ một tiếng, người này đập vào trên đầu ta! Ta ‘Oanh’ một tiếng ngã xuống, sau đó, liền phát hiện người này bị thương nặng”. Miêu lão sư quơ tay múa chân nói.

“Ngừng lại!” Sở Dương quyết đoán giơ tay lên cắt dứt lời Miêu lão sư bởi vì Sở Dương phát hiện ra, Miêu lão sư tuyệt đối không phải là một nhân tài kể chuyện xưa, khi hắn tự thuật lại đưa vào rất nhiều huyền niệm, nhưng vấn đề là người nghe dường như cái gì cũng không biết không hiểu bởi vì căn bản trong câu chuyện không có chút chân tướng nào!

Trừng mắt nhìn Miêu Nị Nị một hồi lâu, Sở Dương vô lực thở dài nói: “Nhờ cậy, xin ngài… Tạm thời câm miệng lại, ta còn phải cứu người trước đã”.

“Meo meo”. Miêu lão sư yên lặng cam chịu chẳng qua là trầm thấp hừ một tiếng biểu đạt sự bất mãn của hắn còn Sở Dương lập tức bận rộn cứu trị nhưng con tiểu miêu to cỡ quyền đầu trên tay Sở Dương vọt một cái đã đến trong ngực Miêu lão sư, nó trừng con ngươi ngẩng đầu, nhìn Miêu lão sư, dùng một loại vẻ mặt và thanh âm như ‘Tha hương ngộ cố tri nói: “Meo meo?”

Miêu lão sư cơ hồ kinh sợ vạn phần nhảy dựng lên nhìn con mèo nhỏ kia mà đôi mỗi run run, có một loại choáng váng nói: “Meo meo? Ngươi cũng meo meo hả?”

Hổ ca dùng một chân trước vuốt 6 cái cọng râu mép sau đó vươn ra vuốt ria mép Miêu lão sư nói: “Meo meo???”

Miêu lão sư tức giận vạn phần đem chân trước nó hất ra rồi trợn mắt rống giận nói: “Meo meo!”

Hổ ca cúi đầu, tựa hồ hành quân lặng lẽ, bị Meo meo sư hù sợ còn Miêu lão sư đắc ý muốn phần vuốt vuốt râu mép.

Tuy nhiên trong đầu Sở Dương vang lên thanh âm Hổ ca nói: “Ngươi này là một con đại miêu có cái đầu hình người nhưng là một kẻ ngu sao!”

Sở Dương nhất thời bị những lời này làm cả kinh một chút, một cỗ cảm giác buồn cười đến mức khó nhịn được nổi lên, cả người run lên, một viên Cửu Trọng Đan mới vừa cắt ra một nửa nhưng không kiềm chế được đem cả hai nửa đút vào mồm người trên giường kia.

“Nha nha nha!!” Sở Ngự Tọa điên cuồng nói: “Thuốc của ta! Tuyệt thế linh dược của ta, các ngươi hai kẻ bại sự hơn là thành sự này phá ta hả!”

Miêu lão sư cùng Hổ ca đồng thời quay đầu nghi vấn nói: “Meo meo”

Cho dù không bởi vì Meo meo sư cùng Meo meo ca ngu ngốc trao đổi, Sở Dương cũng muốn tức chết. Miêu lão sư rốt cuộc là từ đâu tìm ra một bệnh nhân đặc thù thể này, hình như là từ trên trời rớt xuống?

Không trung có bánh rớt xuống, có rụng xuống bẫy rập, thậm chí là có thể rụng xuống mỹ nữ nhưng từ trước tới giờ chưa nghe nói qua có người trọng thương rơi xuống!

Hơn nữa người trước mặt này thương thế thật sự là quá nặng, nếu chỉ là bị thương nặng, Sở Dương cũng thôi, tốn chút tâm huyết, lãng phí một chút linh dược là có thể chữa được nhưng người này thật sự là quá quái dị.

Chú ý, không phải là vết thương quái dị mà là người quái dị!

Ngũ tạng lục phủ hoàn toàn không có tổn hại, thần thức linh giác cũng không tổn thương, kinh mạch toàn thân dị thường rộng rãi, không trở ngại, tin tưởng cho dù Thiên cấp cao thủ, tỷ như Miêu sư kia cũng không tốt bằng vậy, hết lần này tới lần khác sinh cơ tràn đầy, mắt thấy muốn chết tùy thời có thể xong đời… Thương thế cổ quái như thế, Sở Dương là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sở Dương phán đoán coi như là Cửu Trọng Đan cũng chưa chắc có thể có hiệu quả cho nên tính toán chỉ dùng nửa viên thử một lần, nếu cứu được cố nhiên là tốt, cứu không được ta cũng đã tận tâm rồi, đầy đủ công đạo cho Meo meo sư nhưng kết quả lại bị một câu đùa của một mẻo một thú chọc cho tay run lên mà đưa cả vào.

Cửu Trọng Đan vừa vào trong nháy mắt đã hóa thành mênh mông sinh mệnh lực! Sở Dương thở dài nghĩ: Nhất định là lãng phí rồi sau đó mới quay đầu hỏi Miêu Nị Nị nói: “Miêu lão sư, người này rốt cuộc là người nào? Bằng hữu của ngươi hả?”

Miêu Nị Nị há hốc mồm cứng lười nói: “Cái gì mà bằng hữu của ta, ta đâu biết hắn là ai đâu?”

Sở Dương cơ hồ hộc máu nói: “Gì? Ý của ngươi là người kia là ai ngươi không biết? Ngươi cũng không nhận ra người ta mà ngươi bảo ta cứu hắn hả”.

Miêu lão sư ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Sở Dương nói: “Cứu sống người chính là Lương y như từ mẫu, ngươi là đại phu, chẳng lẽ không biết đạo lý này, ta vẫn nghĩ ngươi biết được”.

“Cút!” Sở Ngự Tọa vừa nghe đến mấy chữ ‘Lương y như từ mẫu’ mà mình khi còn ở Cửu Trọng Thiên đại lục và Thượng Tam Thiên lúc nào cũng treo ở cửa miệng thì không chút do dự tức giận mắng.

Miêu lão sư ai oán vạn phần quay đầu nhìn Hổ ca, Hổ ca liền trừng mắt, mắng nói: “Meo meo!”

Lúc này, một cái thanh âm suy yếu đột ngột vang lên nói: “Nơi này là phương nào?”

Sở Dương cùng Miêu Nị Nị đồng thời ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ kia vốn nằm trên giường hấp hối tùy thời phải chết lại mở mắt nghiêng đầu nhìn hai người.

Thật ra thì cũng không cần ngạc nhiên như thế, cho dù là Cửu Trọng Đan không hoàn chỉnh thì đồng dạng là hãn thể linh dược, có thần hiệu cải tử hoàn sinh. Ngày đó Miêu lão sư bị thương nặng cũng được thần dược này hồi sinh, trong nháy mắt ăn vào một thân nội ngoại thương cơ hồ muốn chết trong nháy mắt hồi lại sáu bảy thành. Người này cũng ăn vào một viên, không có hiệu quả mới là gặp quỷ đây!

Bất quá làm sao vẫn còn suy yếu như vậy chứ? Chẳng lẽ nói người này thực lực đã đạt đến cảnh giới cao hơn Thiên cấp tầng thứ của Miêu lão sư trên, một viên Cửu Trọng Đan hiệu lực không đủ để chữa khỏi? Nhưng cũng không nên vẫn còn suy yếu như vậy chứ.

Ngoài ra, Sở Dương rõ ràng phát hiện ra khi mình quay đầu lại, trong ánh mắt người này xẹt qua một tia an tâm làm hắn không khỏi ngẩn ra: Chẳng lẽ thằng này biết ta?

Có thể sao? Không thể nào đâu!

Người này hình như là một thanh niên mặc hắc bào, nhìn không ra do chất liệu gì tạo thành nhưng mơ hồ tiết ra một cỗ mùi vị tử thần bí. Ngay cả là khi trọng thương vẫn có một loại khí chất bễ nghễ cao ngạo nghiêm nghị.

Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn cứng ngắc, sau khi mở mắt hắn tựa như một cô cương thi nay đột nhiên được thêm vào sinh mệnh quang thải.

Thanh âm của hắn rất yếu ớt, hơn nữa trung khí bất túc nhưng dưới tình huống như thế hắn lại vẫn thong dong nói chuyện. Không chỉ là vì cậy mạnh mà là đang duy trì sự tôn nghiêm của mình!

Đây là một kẻ tự phụ! Sở Dương cùng Miêu Nị Nị đồng thời có một loại cảm giác: Người này, sợ rằng không đơn giản, nếu có thể thì nên làm bằng hữu, tận lực không nên làm cừu nhân.