Q.8 - Chương 45: Đánh Cướp Không Được Lại Bị Cướp

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ừ, chính là đi theo ta. Bất quá, từ tục tĩu phải nói trước. Ta trong khoảng thời gian này thiếu hụt nhân thủ mà không phải là chân chính coi trọng các ngươi. Chẳng qua là tạm thời cần người làm việc lặt vặt thôi…

Ngoài ra, cho dù thật sự cho các ngươi làm việc cho ta thì cũng phải chịu sự chế ước nhất định, trừ phi… Chờ ta sau này chân chính thu nhận các ngươi..”.

Sở Dương lạnh lùng nói: “Lời nói đàng hoàng, giống các ngươi cờ bạc chả ra gì, làm việc ta cũng chưa chắc có thể yên tâm… Ta cũng không có hứng thú biết tên của các ngươi, sau này ngươi chính là số 15, ngươi chính là số 16, hé miệng ra, ta cho các ngươi ăn đường, ăn đường của ta xong thành người của ta, nhớ biết điều thay ta làm việc, còn có cạm bẫy gì. Hắc hắc… Ta cùng sẽ không ôn nhu như thế này đâu..”.

Hai người kia vẻ mặt dại ra. Ôn nhu? Ngài bây giờ đem chúng ta đánh tay chân đứt rời lại còn gọi là ôn nhu… Ngươi hình như không biết hai chừ ôn nhu có ý gì thì phải? Thầy dạy ngươi biết chữ là ai? Lão tử muốn đập bẹp hắn…

Sở Dương một thân dễ dàng tiến vào Linh Thú bác dịch tràng. Nhớ tới mặt hai người kia sau khi uống thuốc sợ hãi thì liền không nhịn được muốn cười.

Sở Dương chân chính không phải là coi trọng bọn họ, mà hiện tại hắn thật sự không có nhân thủ khả dụng, Sở Dương ngay cả cơ trí hơn người, kế hoạch chu đáo chặt chẽ nhưng thủy chung chỉ có hai tay, và đôi chân nên thật sự khó có thể xử lý quá nhiều chuyện, thêm hai chân chạy cũng tốt.

Đầu tiên hắn thi triển võ học cao siêu đe dọa sau đó lại cho củ cả rốt là không bị giết lại còn có thể kiếm tiền, ân uy dùng cùng lúc, kế tiếp lại trị lành vết thương tiếp cốt tốt, sau đó lại hạ thuốc độc thuận tiện nói rõ hiệu dụng…

Xong xuôi, Sở Dương vỗ vỗ tay rời đi. Cũng chỉ còn lại hai tên cướp đường hại dân hại nước, hôm nay thành số 15 cùng số 16 ngồi nguyên tại chỗ ngây người như phỗng.

Vốn tính toán đi làm thịt một con dê béo giàu sang, không nghĩ tới cuối cùng đem mình biến thành nô tài cho người ta…

“Hấn nói cái gì nhỉ, có còn vương pháp hay không..”, số 15 nước mũi nước mắt nói: “Ba tháng phát tác một lần, sẽ phải phục dụng một lần giải dược… Lão tử đời này bị hủy trong trận đánh cướp này rồi…” “Nói cũng không có thể nói như vậy”, số 16 trên mặt có chút may mắn nói: “Hắn còn trả lại cho ta tiền..”, mới bắt tay vào làm việc mà mỗi người đã được hai Tử Vân Tệ rồi, hắn vẻ mặt thỏa mãn nói: “Thật là tài đại khí thô, chỗ làm béo bở như vậy cũng không dễ tìm đâu, chỉ cần không chọc tới tên kia thì dường như đây cũng là công việc tốt đó”.

“Ai… Hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, chúng ta nên nhanh đi nghỉ ngơi dưỡng thương thôi, không nghe vị đại gia này nói sao, ba ngày sau chúng ta đi làm nhiệm vụ, ông trời ơi… Lần đầu tiên khai báo nhiệm vụ sẽ phải chạy gãy chân, nếu đi ra ngoài đánh cướp thì cái gì sẽ tới đây..”.

Sở Dương hóa thân thành “Chân Hữu Tài” mặc dù đã trải qua một cuộc phong ba đánh cướp nhưng hứng đánh bạc vẫn không giảm xuống, vẫn như cũ một bộ tài đại khí thô tiến vào Linh Thú bác dịch tràng, dọc theo đường đi thần thái phi dương.

“Ơ, chân đại ca tới rồi, tối nay nhất định là đại sát tứ phương a..”.

đọc truyện với http://truyencuatui.net/
“Wow ha ha, hảo cái miệng nhỏ nhắn, thưởng nè!”

“Chân đại gia tới rồi, tối nay muốn chơi cái gì, nhỏ này sẽ đưa ngài đi”.

“Wow ha ha, tiểu tử ngươi rất có nhãn lực, thưởng này!”

“Chân đại ca cực khổ, chân đại ca thật có tinh thần..”.

“Wow ha ha, lão tử rất có tinh thần, ngươi nói rất đúng, phần thưởng này”

“Tạ ơn đại gia..”.

Một đường kim tiền mở đường, chân Hữu Tài chân đại gia dùng một loại tư thế con cua bò ngang, tiến vào chỗ sâu nhất…

Mãi cho đến trời tờ mờ sáng, đại tài thần chân Hữu Tài do Sở Dương hóa thân thành mới từ chỗ đánh bạc đi ra ngoài.

Chiều nay, Sở Dương không phải là thua hết mà may mắn thắng được hai lần. Ừ, mặc dù kết toán cuối cùng thì vẫn còn thua, thậm chí so sánh với mấy ngày hôm trước còn thua nhiều hơn một điểm nhưng cuối cùng hắn đã tìm ra quy luật.

Lấy đầu óc Sở Dương làm sao có thể mù quáng đi tìm tài lộ chứ, đúng như Miêu Nị Nị suy đoán: Thằng này vô luận làm cái gì cũng phải có một chút nắm chắc thì mới đi làm. Hắn căn bản sẽ không làm cái gì mà không có kế hoạch, nhất là hiện còn thiếu thốn thời gian!

Sở Dương thật ra thì cũng chỉ là trong lúc vô tình phát hiện ra Phong Hồ của Mạc Khinh Vũ đối với mình dường như rất có hứng thú dẫn đến trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Bởi vì Phong Hồ ngoại trừ đối với Mạc Khinh Vũ ra, đối với những người khác tất cả đều là chẳng thèm ngó tới. Còn đối với Sở Dương cũng không giống như đối với những người khác là chẳng thèm ngó tới mà cũng không thân thiết như với Mạc Khinh Vũ, mỗi một lần vừa thấy được hắn thì bộ dáng lại đầy “Hồ nghi” đi vòng quanh hắn vài vòng. Sau đó bỏ đi nhưng cách một lát sau lại đi quanh hắn mấy vòng, tình hình rất là cổ quái.

Sở Dương khi đó cũng cảm giác là rất có thể là do trên người mình có cái gì đó hấp dẫn Phong Hồ nhưng lúc ấy bảo bối của hắn theo thói quen đều đặt ở Trong Cửu Kiếp Không Gian nên Phong Hồ tuyệt đối ngửi không thấy.

Như vậy, rốt cuộc là vật gì hấp dẫn nó đây?

Điểm này cũng đã trở thành mối nghi hoặc trong lòng Sở Dương song lần này tiến vào Linh Thú bác dịch tràng, Sở Dương lần nữa phát hiện ra tình huống giống như vậy. Cái này làm cho hắn có nhận định, trên người mình nhất định là có cái gì đó đặc dị…

Hoặc là công pháp, hoặc là khí tức, hoặc là bảo bối hoặc là món đồ gì có thể cùng Linh Thú phát sinh cảm ứng…

Để xác định mục tiêu, Sở Dương trong mấy ngày này sử dụng biện pháp thay đổi công pháp, mỗi một ngày bảo bối trên người cũng bất đồng đến đây để thí nghiệm. Làm như vậy một mặt là mình không ngừng ném tiền, xây dựng nên một hình tượng người coi tiền như rác, làm cho người ta mất cảnh giác. Thứ hai là mình tạo ra sự mẻ hoặc, đánh bạc như vậy có thể lập tức bày ra 1 trận đại đánh cuộc và có thể đại thắng 1 trận.

Nhưng trong vòng vài ngày qua hiệu quả vẫn không rõ rệt tuy nhiên Sở Dương đối với cải này vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục không ngừng thử thăm dò…

“Chân đại gia..”. Khi Sở Dương ra khỏi Linh Thú bác dịch tràng, gã nhân viên trong mấy ngày qua vẫn đưa hắn đi đánh bạc kia cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi.