Q.8 - Chương 17: Xé Da Hổ Khiêu Ngạo Kỳ

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bất kể người khác sẽ thế nào nhưng đám người Phong Nguyệt thấy tình cảnh này thì đều rùng mình một cái. Mắt mũi trợn tròn, trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ kiếp, số lần được gặp qua Tiếp Dẫn Sứ vốn thật là ít ỏi, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy một cái, đang chuẩn bị chiêm ngưỡng một chút phong phạm cao nhân nhưng kết quả lại thấy được một đám cao nhân vốn nên cao cao tại thượng đột nhiên lộ ra bộ dáng có chút nịnh hót, giống như chó Nhật nịnh chủ vậy.

Cái này thật sự là quá mức phá hư hình tượng rồi.

Sở Dương trong bụng tuy có nghĩ thầm như vậy nhưng vẫn trầm ổn hỏi: “Xin hỏi chư vị sứ giả, lần này nhiều người tới như vậy có phải là muốn đem chúng ta phân tán đến các nơi Cửu Trọng Thiên Khuyết chăng?”.

Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu nói: “Các hạ suy đoán chính xác, cài này cũng là quy củ của Thiên Khuyết. Người cùng nhau Phá Toái Hư Không không được đi vào cùng một khu vực. Chúng ta đây cũng là theo lệ làm việc, thật sự là không dám tự tung tự tác…”

Tiếp Dẫn Sứ kia trong bụng nói thầm, tiểu tử này nhất định là đã rõ ràng về quy của của Cửu Trọng Thiên Khuyết nhưng hắn vẫn hỏi như thế là có ý gì, không phải là ám chỉ chúng ta cố ý an bài bọn họ như thế sao? Cái này cũng không dễ làm đây, nếu như một hai người thì còn dễ nói, nay là một đám người, làm sao cũng không thể an bài đến cùng một khu vực được, chớ nói chỉ là Quân thượng đã ra lệnh, nhưng nếu ngay mặt cự tuyệt thì chỉ sợ sẽ phải đắc tội với tiểu tử này, làm sao bây giờ?

Tiến thối không đường, cái này phải liều mạng thôi!

Sở Dương nga một tiếng, khí độ ung dung, hơi hợt nói: “Quân thượng ra lệnh sao?”

Sở Dương là người tâm địa bực nào chứ, hơi chút sát ngôn quan sắc là có thể hoàn toàn đoán được đại khái rồi!

Thiên Khuyết sứ giả là chó Nhật sao? Hiển nhiên không phải rồi nhưng vì sao đối với mình lại kiêng kỵ như vậy?

Sở Dương dùng mông nghĩ cũng đoán được, chuyện này cùng Tuyết Lệ Hàn tuyệt đối có quan hệ. Tuyết Lệ Hàn lài ai? Là Đông Hoàng đó!

Có cơ hội tốt như vậy, Sở Dương làm sao có thể không xé da hổ kiêu ngạo kỳ, hảo hảo làm cáo mượn oai hùm một phen?

Mười bốn Tiếp Dẫn Sứ kia trên không trung run sợ cả người: Quả nhiên là tiểu tử này rồi. Tên cầm đầu trong bụng còn đang tính toán nhưng vừa nghe được hai chữ ‘Quân thượng’ thì liền theo bản năng đứng nghiêm ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nhờ phúc, Quân thượng an khang!”

Thần thái giọng nói, càng thêm tôn kính lên.

“Ừ”. Sở Dương ung dung gật đầu nói: “Xin hỏi địa giới Thiên Khuyết chia làm mấy khu vực?”

Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu nói: “Có mười địa bàn, bất quá một cái hiện tại đã bị bình định, nay chỉ còn lại chín”

Sở Dương chắp tay sau lưng bước đi thong thả hai bước, mắng: “Mẹ kiếp, Tử Tiêu Thiên kia còn chưa có khôi phục sao?”

Mười bốn vị Tiếp Dẫn Sứ sợ run cả người. Mẹ nó, chẳng lẽ vị này đối với vị năm đó có oán cừu? Khẩu khí này lớn, khẩu khí này ác liệt, trong chuyện này có sự bất mãn chăng… Quả thực chính là…

“Đi… Thiên ma càn rỡ, bất quá hiện tại… Tử Tiêu Thiên chiến sự không ngừng, Cửu Trọng Thiên Khuyết vẫn vững vàng, tình hình cụ thể thì bọn ta địa vị thấp hèn, thực sự không biết”.

Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu đã có một chút cúi đầu khom lưng, trên đầu cũng mơ hồ có chút mồ hôi.

Mẹ nó, sao lần nhiệm vụ này lại gặp phải một vị tổ tông như vật chứ!

“Thôi!” Sở Dương thản nhiên nói: “Chuyện Tử Tiêu Thiên chờ ta đi lên rồi nói sau”.

Phía trên mười bốn người chỉnh tề run lên một chút. Ai có thể nói cho chúng ta biết, vị này đến tột cùng là ai chứ…

Sở Dương ừm một tiếng nói: “Chúng ta lần này có mười bốn người, xin hỏi có chín địa bàn thì phải phân chia như thế nào? Mặc dù không thể tụ hội ở một chỗ nhưng sẽ có bao nhiêu người có thể tiến vào một khu vực đây?”

Đám người Phong Nguyệt nhìn thấy Sở Dương cùng Thiên Khuyết Tiếp Dẫn Sứ nói như thế thì ai nấy sợ ngây người. Tiếp Dẫn Sứ thất thố là chuyện của bản thân hắn nhưng Sở Dương có thể chậm rãi ngang hàng nói chuyện thì cũng là quái dị đi.

Không, giữa hai người thì dường như Sở Dương ở thế chủ đạo nói chuyện, hơn nữa thần thái Sở Dương xấc láo, quản thực như đang hỏi thăm thuộc hạ vậy, đối phương thì rõ ràng chính là hỏi một đáp mười, cung kính đáp lời, mười phần phối hợp.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Hôm nay vốn muốn gặp “Thần”, làm sao hiện tại dường như đụng phải “Quỷ” vậy!?

Tiếp Dẫn Sứ nhíu mày vẻ mặt đau khổ nói: “Vốn là như vậy, bất quá coi như là trong đó có một hai vị đúng dịp vào cùng một khu vực thì vẫn nên tách riêng ra. Cửu Trọng Thiên Khuyết địa vực bát ngát, hơn Cửu Trọng Thiên đại lục đâu chỉ nghìn lần! Ngay khi là ở cùng một khu vực thì trong khu vực này cũng có rất nhiều hạn chế, tu vi không đủ thì cũng là rất khó đột phá hạn chế mà hội hợp chung một chỗ”.

Sở Dương nhíu mày nói: “Nga? Lại như vậy sao!”

Vị Tiếp Dẫn Sứ kia trên mặt đầy mồ hôi nói: “Cái này chẳng những là quy củ của Thiên Khuyết hơn nữa Quân thượng lúc trước còn cố ý dặn bảo… Tại hạ thực sự không dám thay đổi, xin đại nhân đại lượng tha lỗi chớ trách cứ”.

Đám người Phong Nguyệt nhìn thấy một màn này thì tiếp tục trợn mắt hốc mồm, nếu như không có hốc mắt cản trở thì con ngươi tuyệt đối sẽ vọt ra ngoài, thật sự là quá rung động đi. Tiếp Dẫn Sứ kia thái độ dường như cũng quá khoa trương, vốn là chuyện tình thuận lý thành Chương làm sao hắn nói lại biến thành muốn Sở Dương đại lượng mới có thể được việc, cái này dường như quá quỷ dị đi?!

Sở Dương nhàn nhạt gật đầu, nói: “Đã có quy củ thì không sao, ta có một điều thỉnh cầu, xin sứ giả được thể tất được hay không?”

Giọng nói chậm rãi căn bản không giống như là thỉnh cầu mà giống như là ra lệnh vậy. Trên bầu trời, mười bốn vị Tiếp Dẫn Sứ đồng thời cảm thấy đau đầu.

Con mẹ nó, hôm nay có chuyện gì vậy, thật sự con mẹ nó muốn cho người trước mắt này một trận nhưng lại không dám động!

Trong dĩ vãng, đám huynh đệ mình tiếp dẫn người lên Thiên Khuyết uy phong khí phách bực nào chứ? Người được tiếp dẫn không người nào là không vạn phần cung kính? Chúng ta nói cái gì chính là cái đó, cho ngươi cò kẻ mặc cả sao!? Làm sao đến phiên này, tổng cộng mười bốn người đồng thời xuất động lại như vậy chứ.

Lại còn hàn huyên với Thiên Khuyết sứ giả này. Không chỉ nói chuyện phiếm mà hơn nữa còn vênh váo tự đắc. Không chỉ vênh váo tự đắc mà còn dám đệ trình yêu cầu, yêu cầu tạo thuận lợi, hơn nữa trực tiếp ra lệnh.

Nếu đổi lại người khác thì sợ rằng đã trực tiếp nói một câu ‘Được cái rắm’ nhưng đối với vị trước mắt này thì ai dám?

Người ta mới vừa rồi còn hỏi thăm “Quân thượng” ? Những lời này đã sớm biểu lộ rằng người ta phía trên có người hơn nữa còn có đại nhân vật khác làm hậu thuẫn! Vị đại nhân vật này chỉ cần phóng cái rắm là có thể đem huynh đệ mình đánh nát.

Trước mắt yêu cầu là “Tạo thuận lợi”… Nhưng rõ ràng chính là uy hiếp rồi…

Chẳng qua hôm nay thật là xui xẻo, làm sao lại đến phiên chúng ta đi tiếp dẫn đây. Cái này dễ dàng vi phạm giới luật của trời, làm sao bây giờ?

“Không biết là thỉnh cầu gì? Chúng ta chỉ là các tiểu lại, cũng không có bao nhiêu quyền hạn, sợ là có lòng mà không đủ lực!” Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu nói.

Hắn vội vàng nói rõ, đám người chúng ta quan tiểu vai hẹp, không có năng lực đáp ứng yêu cầu của ngươi!

“Xin sứ giả yên tâm, tuyệt sẽ không để cho sứ giả bị làm khó đâu, chúng ta đều là các đại nam nhân tự nhiên không phải là đại sự gì, bất quá trong chúng ta lần này lại có mấy vị nữ tử, cũng là thê tử của huynh đệ chúng ta, cái này, để cho vợ chông chia lìa lưỡng địa vốn là có chút không được ổn thỏa?”

Sở Dương nghiêm túc nói: “Ta nghe nói, trên Cửu Trọng Thiên Khuyết sắc lang rất nhiều, chúng ta thật sự là không yên tâm để các nàng đi một mình… Ha hả, tất cả mọi người đều là nam nhân, các ngươi nên hiểu được. Cho nên…”

Sở Dương ném qua một ánh cái ánh mắt “mọi nam nhân đều ngầm hiểu mà”.

“Khụ khụ khụ khụ…” Trên bầu trời mười bốn người chỉnh tề ho khan. Trên Cửu Trọng Thiên Khuyết sắc lang rất nhiều sao? Lại còn là nghe nói?

Xin hỏi ngươi nghe ai nói. Hơn nữa, xem các ngươi ai nấy rõ ràng chính là sắc lang tiêu chuẩn nhất mà, ngay cả Phá Toái Hư Không cũng mang theo lão bà lên. Người nào dám so sắc lang với các ngươi chứ!?

Kẻ cực kỳ không có tư cách nói người ta là sắc lang chính là tiểu tử cầm đầu kia, ngươi mới vừa rồi còn có năm sáu thiên tư quốc sắc đại mỹ nhân vây quanh mà, coi chúng ta là người mù không thấy được sao? Quả thực chính là vô sỉ!

Trong lúc nhất thời, mười bốn người đồng thời có một loại cảm giác: Sợ rằng tiểu tử này đi lên xong thì giới hạn sắc lang càng thêm đặc sắc, càng thêm đẳng cấp mới, Cửu Trọng Thiên Khuyết chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh nữa…

Tóm lại một câu nói, kẻ này tuyệt đối là một cái tai họa! Là thiện tại họa!!!

“Ta muốn xin để lão bà của ta và ta ở trong cùng một địa bàn, dù sao nhất định là sẽ có người đến cùng một chỗ mà, tại hạ xin cảm tạ đại đức”.

Sở Dương chỉ vào Mạc Khinh Vũ sau đó nói: “Còn có huynh đệ của ta là Đồng Vô Thương cùng lão bà của hắn nữa, cũng không nên tách ra. Đúng rồi, còn có muội muội ta tốt nhất cũng nên để cùng chỗ với ta. Nếu như ba người ở chung một chỗ không tốt lắm thì để cho nàng ở cùng sư phó của nàng cũng được, ta tin tưởng đối với sứ giả mà nói, việc này bất quá là tiện tay mà thôi, đối với quy củ không có vượt qua”.

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào Vũ Tuyệt Thành.

Sở Dương lúc ban đầu còn tính toán là kiên quyết yêu cầu Sở Nhạc Nhi ở cùng mình nhưng lại nghĩ tới nhược điểm của mình là hay bao che, sợ rằng Sở Nhạc Nhi ở cùng mình sẽ không có nhiều cơ hội lịch lãm…

Lui lại mà cầu, để cho Nhạc Nhi cùng Vũ Tuyệt Thành ở chung một chỗ. Vũ Tuyệt Thành sẽ che chở cho Nhạc Nhi và lại có thể buông tay để cho Sở Nhạc Nhi đi ra ngoài lịch lãm, riêng về điểm này còn hơn Sở Dương.

Ngoài ra, Sở Dương còn có ý nghĩ nhỏ mọn khác là Vũ Tuyệt Thành lần này đi lên nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp hỏi thăm tung tích những huynh đệ kia. Chỉ cần hỏi thăm được hắn sẽ không kìm nén được mà liên hệ với… Ừ, như vậy muội muội đi theo hắn cũng tương đối an toàn. So sánh với đi theo mình thì an toàn hơn nhiều lắm… Đây chính là toàn bộ tính toán của Sở Dương.