Q.8 - Chương 90: Lần Đầu Gặp Gỡ Thành Chủ Đại Nhân

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Cút con mẹ nó đi, Đông Ba thành thành chủ đại nhân cái đếch gì? Dám đối đầu cùng lão tử sao! Cho hắn mượn lá gan cũng không dám!” Thành chủ đại nhân quát lên như sấm, hoàn toàn không thể ngăn chặn, không lựa lời nói: “Nói không chừng lần này chính là do hắn ở sau lưng sai sử, muốn xem lão tử bị chê cười sao! Mẹ mày! Giết cho ta! Đuổi theo giết hết! Một kẻ cũng không lưu lại! Tìm ta tính sổ sao? Chỉ cần tiểu tử kia dám đến, lão tử ăn tươi nuốt sống hắn!”

Thành chủ đại nhân điên rồi! Nghĩ đến việc mình chuẩn bị đón nhận hảo ý Sở thần y tặng, vốn định có thể kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa… Mà chỉ lấy được một cái sân trống rỗng…

Một Thuỷ Vân Tệ cũng không có.

Song, hiện tại toàn thành trên dưới tất cả mọi người đều biết, tự mình tới tịch thu gia sản Lý gia, nhất định là phát đại tài rồi… Tử Hà thành có rất nhiều công trình bởi vì không có tiền nên không cách nào tiếp tục được, hiện tại quan viên khắp nơi đã đem các hạng mục trình báo bỏ lên bàn mình…

Tất cả mọi người mắt mở hi ha mong đợi mình tịch thu được gia sản Lý gia trở về… Nghĩ đến nơi này, thành chủ đại nhân một lòng đều rỉ máu!

Sau khi trở về, tin tưởng mình vô luận nói cái gì, cho dù đem người Lý gia tới tự mình xem xét cũng vô dụng bởi vì sẽ không có ai tin! Cho dù có đám người chu tướng quân làm chứng cho mình…

Có người sẽ tin sao?

Vây xét một cái đại gia tộc mà kết quả là không tịch thu được gì? Lời như thế đến quỷ cũng không tin!

Các ngươi đám người này, tất nhiên là được thành chủ đại nhân cho chỗ tốt nên ngậm miệng… Đáng thương cho lão tử một văn tiền cũng không được mà…

Đúng vậy, đám người ở Thành chủ phủ đang chờ chực tuyệt đối sẽ nghĩ như vậy, nhất định là sẽ nghĩ như vậy… Ừ, lão tử một phân tiền cũng không có, các người cũng đừng muốn nuốt một mình! Muốn xong đời thì mọi người cùng nhau đi tong đi!

Một cái xử lý không tốt, công văn tố cáo sẽ giống như bươm bướm bay lên… Cơ cấu giám sát từ trên xuống dưới, từng kẻ sẽ một nhóm lại một nhóm xuống tới tìm phiền toái…

Coi như mình thật sự là Thanh thiên Đại lão gia cũng nhất định sẽ tra ra lỗi, huống chi mình căn bản không phải là như vậy, trên mông đít tuyệt đối không sạch sẽ như vậy…

Lúc này có thể thật sự là tai nạn chết người đó… Thành chủ đại nhân lúc này mặt cũng tái đi rồi. Lần này lão tử coi như là tiêu đời rồi.

Không nghĩ tới lão tử đầu tiên là kê kê (2 quả trừng) không được, hiện tại vận làm quan cũng mau chấm dứt… Còn có nữa, dường như của nhân sinh của mình cũng có thể toàn bộ mất đi sao…

Nói cách khác, niềm vui thú làm nam nhân cũng không còn… Thành chủ đại nhân trong lòng lửa giận ngập trời.

Lý gia! Các ngươi lại dám hãm hại ta như vậy, ta coi như là muốn chết cũng muốn kéo các người làm đệm, cùng đi cửu tuyền!

Thành chủ đại nhân hạ quyết tâm.

“Làm sao bây giờ? Đại nhân? Hiện tại…” Chu tướng quân vẻ mặt đưa đám hỏi.

“Làm sao bây giờ? Thu đội! Lập tức thu đội!” Thành chủ đại nhân sắc mặt khôi phục lại sự lạnh lùng nói.

“Thu đội sao?” Chu tướng quân ngạc nhiên hỏi lại.

“Không thu đội thì ở chỗ này uống gió Tây Bắc hả? Hoặc là chu tướng quân ngươi nghĩ từ nơi này có thể đào được mộ phần của ngươi hả?!” Thành chủ đại nhân dốc nổi giận gầm lên một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Chu tướng quân vuốt đầu, nhìn thành chủ đại nhân đã đi mà vẻ mặt không cam lòng nói: “Thu đội thì thu đội, hung hãn cái gì chứ… Bổn tướng quân chưa có chết, nơi nào có mộ phần chứ?”

Trong mấy ngày này, thành chủ đại nhân vẫn đang nghĩ biện pháp, ngồi chờ chết thì không được…

Không làm sao được, việc cấp bách chính là trấn an bọn thủ hạ, duy chỉ có trước tiên bình tĩnh cảm xúc của những người này rồi mới có thể tranh thủ thời gian vãn hồi cục diện, nếu có thể thì nhanh bắt người Lý gia trở về, hết thảy cũng có thể khô lại được!

Một đội nhân mã trở về.

Hai đội trở lại.

Người Lý gia bị đánh chặn đường không ít nhưng đồ đoạt lại được thì thật sự làm cho thành chủ đại nhân có vọng động muốn giết người! Đem thi thể mấy bị cao thủ Lý gia thu thập xuống rồi kiểm tra nhẫn trữ vật.

Lý gia tổng cộng có ba cái, trong đó một cái đã theo kiếm của Sở thần y mà nổ tung, hai cái kia cũng lọt vào trong tay thành chủ đại nhân nhưng vừa nhìn thấy không gian bên trong còn không bằng hai cái rương lớn thì thành chủ đại nhân nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném hai cái nhẫn trữ vật này vào nhà xí phủ Thành chủ…

Điều này cũng đưa đến việc thành chủ đại nhân qua hai ngày tỉnh táo lại hối hận mà đặc biệt phái ra rất nhiều nô bộc đi đào nhà xí… Khi đó thành chủ đại nhân đã nghèo đến điên rồi… Hai chiếc nhẫn trữ vật kia cũng không ít tiền đấy… Đây là việc nói sau.

Tiền tài nửa điểm không có lấy về được nhưng người thì vô luận thế nào cũng phải trấn an.

Nhất định phải làm ra một bộ tài đại khí thô, đã chiếm được tiện nghi và phân chia hoa hồng cho mọi người, bằng không… Ô ô ô không được cũng…

Thành chủ đại nhân hung hãn vô kế khả thi cũng đành đem khổ phòng thành chủ phủ trực tiếp mở ra, trực tiếp sử dụng công khoản chia cho mỗi người chút ít tài vật, coi như là hoa hồng. Phủ khổ căn bản không đủ, thành chủ đại nhân lại đem tiền riêng mình tích góp những năm gần đây ra tạm thời đem miệng thế nhân dán lại mà cùng hoan hỉ một phen.

Về phần những công trình kia: Thành chủ phủ đang suy nghĩ, hơn nữa cũng phải tính toán…

Tối hôm nay còn có… Ừ, bữa tiệc… Nghĩ tới chuyện này, thành chủ đại nhân liền không nhịn được muốn vả vào miệng mình.

Mẹ nó, hiện tại chính là một phân tiền cũng không có, còn con mẹ nó phải xếp đặt buổi tiệc… Rượu và thức ăn lấy tiền đâu mua đây? Chẳng lẽ muốn dùng trừng của lão tử để mua sao? Cho dù có thể được, nhưng cái kia của lão tử hiện tại cũng không đáng giá gì… Lại nghĩ đến bà hàng xóm kia.

Ai, đừng nói nữa. Hai năm qua lão tử đã phát triển đến mức chỉ cần thấy lão bà là giống như chuột thấy mèo vậy, muốn từ phụ nữ có chông kia lấy tiền ra sao? Vẫn không nên nghĩ đến con đường này thì hơn…

Điều này cũng không được, điều kia cũng không được, thành chủ đại nhân trực tiếp vô kế khả thi. Đều nói là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, nhưng bây giờ là một bàn tiệc rượu nhỏ làm khó một vị thành chủ! Chẳng lẽ lão tử đường đường thành chủ còn phải đến mức phải ký sổ nợ sao?

Muốn huỷ bỏ mà lại huỷ bỏ không được mà đành tiếp tục kiên trì tiến hành nhưng ta như đứng giữa đống lửa, như ngồi trên đống than vậy. Bất kể thành chủ đại nhân không tình nguyện như thế nào thì ngày này vẫn đến.

Sở Dương vừa tới cửa đã gặp được Hoa tứ gia đặc biệt chờ chực hắn: “Ở, SỞ đại thiện nhân tới rồi”. Hoa tứ gia nở nụ cười chân thành cười giỡn nói. Sở Dương ha ha cười một tiếng nói: “Hoa tứ gia cần gì nâng cao Sở mỗ chứ… Người nào không biết Giang Đông Hoa gia trạch bị thương sinh? Ta đây vừa làm được chút ít đã tính là cái gì chứ?”

Hoa tứ gia cười ha ha. Các đại gia tộc bình thường đều lấy việc tu cầu lót đường, hành thiện tích đức tranh thủ tình cảm của công chúng, kiếm ít danh tiếng làm việc thiện. Mặc dù việc chẳng qua là theo chu kỳ phát cháo miễn phí, thỉnh thoảng phát quần áo mũa đông vân vân, nhưng xác thực là có trợ giúp không ít người…

Dĩ nhiên, tiểu thiện không che giấu được đại ác, những gia tộc này ngầm nam trộm nữ kỹ, không chuyện ác nào không làm nhưng cũng không phải là thường nhân có thể biết được.

Hoa tứ gia thân mặt vỗ Sở Dương rồi sóng vai đi vào. Khi thấy thành chủ đại nhân, Sở Dương cơ hồ muốn cười to. Không phải Sở Dương định lực không đủ, mà là thật sự không có biện pháp không cười. Vừa nghĩ tới việc mình đưa “Đại nhân tình” còn muốn nghĩ đến việc Hổ ca “Trộm cắp cướp bóc trở về”, sau đó lại liên tưởng đến việc vị thành chủ đại nhân này đến uống gió.

Sở Dương thật sự là rất đồng tình với vị thành chủ đại nhân này. Thành chủ đại nhân rõ ràng có chút gầy gò, hơn nữa từ loại gầy gò này hoàn toàn có thể nhìn ra được: Trong một hai ngày trước mới kịch liệt gầy xuống!

Thành chủ đại nhân đang mất hứng. Đây cũng là điều tất cả mọi người có thể nhìn ra được.

Nghiêm mặt nhướng mày, vẻ mặt sinh ra vẻ chớ gần. Một ít lửa giận bông bột tựa hồ muốn từ đầu bốc lên. Bình tĩnh mà xem xét, thành chủ đại nhân nếu không nghiêm mặt như vậy thì thật ra vẫn rất nho nhã, rất có điểm quân tử.

Hoa tứ gia thân phận đặc biệt, là một trong số ít người không cần quan tâm tới việc thành chủ đại nhân có cao hứng hay không, hắn kéo Sở Dương đi thẳng tới.

“Sở huynh đệ vị này chính là Tử Hà thành Văn thành chủ”. Hoa tứ gia nhiệt tình giới thiệu.

“Văn thành chủ, vị này chính là người trong mấy ngày này thanh danh lên cao ở Tử Hà thành, là Sở Dương, Sở huynh đệ, Sở thần y, Sở đại thiện nhân!” Hoa tứ gia giới thiệu, đem danh hiệu của Sở Diêm Vương gần đây nhất nhất nói ra.

Văn thành chủ quay mặt lại cố nặn ra vẻ sảng khoái cười nói: “Thì ra tiên sinh chính là Sở huynh đệ, đến đây, tiểu huynh đệ xin mời ngồi, mọi người cứ coi như nhà mình, ngàn vạn lần không nên khách khí”.

Cho dù thành chủ đại nhân lúc này trong lòng mất hứng cỡ nào nhưng Sở Dương lúc trước dù sao cũng đưa cho hắn một cái “Đại nhân tình”. Mặc dù chuyện này cuối cùng kết quả là ngậm miệng ăn hoàng liên nhưng ở trong mắt người ngoài, Sở Dương thực sự đã đưa cho thành chủ đại nhân một phần “Phú khả địch quốc” tài phú!

Cho nên thành chủ đại nhân mặc dù thấy Sở Dương thì trong lòng khó chịu giống như bị ăn cứt vậy nhưng vẫn không thể không tươi cười đón chào, ngươi chiếm được tiện nghi lớn như vậy mà ngay cả nụ cười cũng keo kiệt? Ngươi cũng quá không có nhân phẩm đi? Sau này còn ai dám cùng người gặp gỡ nữa.

Huống chi, thành chủ đại nhân vừa nhìn thấy Sở Dương thì cũng nhớ tới lời Hoa tứ gia nói: “Vị Sở thần y này thực sự là thần y, không dối gạt Văn thành chủ, tiểu đệ bị bệnh kín lâu rồi… Chính là Sở thần y trị liệu được, Diệu Thủ Hồi Xuân, dựng sào thấy bóng..”.

Nhìn khuôn mặt Hoa tứ gia này cũng là huyền diệu mà tự thú nhận vấn đề nam nhân coi là sỉ nhục nhất này… Chẳng lẽ còn không thể tin được sao?

Cho nên, Văn thành chủ đối với vị Sở thần y kỳ vọng cũng là rất lớn. Ừ, chính là không biết nói sao với vị thần y này đây?

Thành chủ đại nhân nếu tỏ vẻ thiện ý thì Sở Dương nhất định là phải nắm bắt được cơ hội nói: “Nghe đại danh thành chủ đại nhân đã lâu, chính là kinh thiên vĩ địa chi tài, định quốc an bang tuấn ngạn, hôm nay vừa thấy quả nhiên là tư thế oai hùng, gặp mặt còn hơn nghe danh, đúng là danh bất hư truyền.”.

“Ha ha, tiểu huynh đệ thật sự quá khách khí rồi”. Văn thành chủ cười to nói: “Tiểu huynh đệ không càn khách khí như thế, tên của ta gọi là Văn Đông Lai, Sở huynh đệ cứ gọi ta là Văn đại ca là tốt rồi”.

“Cái này sao dám chứ?”

“Làm được mà, hoàn toàn làm được, tiểu huynh đệ là thiếu niên anh hùng, có cùng tiểu huynh đệ tương giao, chính là Văn mỗ với cao đó..”.

“Không dám, không dám”.

Chỉ là mới gặp nhưng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được cho nên hai người giống như đã thân mặt nhiều năm vậy.