Q.8 - Chương 82: Cực Phẩm Thể Chất

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thân thể con người đan điền chỉ có một. Dĩ nhiên, cũng có tu gải nói về thượng đan điền, trung đan điền và hạ đan điền hơn nữa, loại thuyết pháp này rất có cơ sở.

Nhưng tu hành giả chân chính đều biết, trong thân thể con người đan điền là căn cơ và căn bản là chỉ có một mà thôi. Bởi vì, nơi này chính là nơi hội tụ năng lượng toàn thân, cũng là động lực chi nguyên! Bất kể muốn làm cái gì, muốn phát lực đều phải xuất phát từ đan điền mà ra.

Tuy nhiên hiện tại đan điền Sở Dương đã nứt ra!

Đan điền phân liệt… Đây cũng là điều chỉ bằng vào sự tưởng tượng cũng rất khó tưởng tượng ra được, đan điền Sở Dương hôm nay hoặc là đã không thể gọi là đan điền nữa mà hẳn nên gọi là “đám Đan điền”!

Một đám đan điền?

Đây là chuyện gì xảy ra đây?

Vốn là trong đan điền đã chi chít trải rộng Hồng Mông chân ti, hiện tại bởi vì đan điền phân liệt mà cùng theo đó phân tán ra; Chia làm chín phần. Mỗi một phần bên trong cũng chỉ có lơ thơ mười mấy cái Hồng Mông chân ti, lộ ra vẻ dị thường cô độc.

Thượng trung hạ trước sau trái phải… Ừ, vừa lúc chín cái, dường như là Cửu Cung đồ sẳp thành hàng!

Sở Dương hít sâu một hơi lãnh khí mà đột nhiên tay chân lạnh như băng!

Mọi người đều biết, muốn đột phá tu vi thì cần không ngừng tồn trữ chân khí ở đan điền, nguyên lực, tự thân tu vi đạt tới trình độ nhất định được áp súc lại, khi áp súc đến trình độ nhất định cùng một tia ý thức được phóng thích ra làm cho cỗ lực lượng mãnh liệt kia đả thông các kinh mạch trong cơ thể lúc trước chưa được đả thông. Nếu thành công thì tu vi có thể tấn thăng đến một cái tầng thứ mới, nếu thất bại thì một lần nữa để dành mà làm lại lần nữa.

Từ cổ chí kim, coi như là thần tiên hay yêu ma cũng chưa từng có ngoại lệ nhưng Sở Dương lại xuất hiện cả thảy chín cái đan điền.

Điều này cũng có ý nghĩa, người khác chỉ cần chứa đầy một cái đan điền, tu vi có thể tăng lên, mà Sở Dương thì cần chứa đầy toàn bộ chín cái thì tu vi mới có thể tiến thêm một bước.

Từ bề ngoài mà nói, Sở Dương lên cấp ít nhất so với người bình thường khó hơn đến chín lần trở lên. Nhưng thực tế mà nói, tầng khó khăn này lại hơn xa chín lần hoặc là chín mươi lần, chín trăm lần cũng chẳng có gì lạ!

Dĩ nhiên. Tầng khó có thể vượt qua này thật sự ra thì cũng là sự khiêu chiến vượt cấp bởi vì hắn có thể để dành tu vi tổng cộng vượt xa đồng cấp tu hành giả nên chỉ cần đạt sau khi thăng cấp hắn tuyệt đối sẽ là vô địch tại cấp độ đó! Vấn đề hiện tại chính là, có cấp bậc trở ngại này, ngươi không thể đến được cấp bậc cao hơn thì không thể đạt được thần bí áo nghĩa của tầng thứ cao hơn kia.

Cái đó và tu vi thật sự ra thì cũng không có quan hệ gì.

Lấy tầng thứ trước mặt mà nói Sở Dương hoặc là có thể tại cấp vô địch, coi như là Địa cấp cao cấp, Sở Dương toàn lực đánh một trận, cũng có thể thắng! Tuy nhiên Sở Dương tự thân lại tuyệt đối đánh không lại bất kỳ một Thiên cấp cao thủ nào, đây chính là cảnh giới, là hạn chế về tầng thứ.

Nói một cách khác: Tựa như một đứa trẻ nít mới sinh ra, dù nó được ăn 1 đống thiên tài địa bảo cao cấp nhất và may mắn không có bị chân Nguyên nổ tung, cả người tràn đầy chân Nguyên thì đứa trẻ nít này tuyệt đối có thể quét ngang đám trẻ nít. Song đồng dạng là đứa trẻ nít này có thể đánh thắng được một người lớn hơn hai mươi tuổi sao?

Đáp án chính là: Tuyệt đối không thể!

Ngươi cho dù cố chấp hơn nữa thì ngươi vẫn còn là một đứa trẻ nít. Muốn mạnh hơn ngươi đầu tiên cần phải trưởng thành!

Ngươi nhất định phải trải qua nhân gian phong sương lịch lãm, mới có thể nhận được tri thức tương ứng, mới có được tâm nhãn và trí khôn cùng sự phán đoán. Cái này thì cũng không thể học cấp tốc được mà công lực tu vi cũng thế.

Ngươi đang ở Nhân cấp tầng thứ giai vị thì cũng chỉ có thể tiếp xúc đến những thứ mà Nhân cấp tầng thứ có thể hiểu được; Nhân cấp tồn tại vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được những thứ mà Thánh Quân, Thánh Nhân hiểu được!

Cho nên đây là một đạo hồng câu không thể vượt qua được! Nhất định phải từng bước từng bước đi qua.

Dĩ nhiên, đồng dạng là đan điền nhưng vẫn có phân ra tốt xấu và ưu khuyết. Tốc độ tiến bộ có nhanh có chậm, thành tựu có cao có thấp.

Về phần chín đan điền… Quả nhiên là thứ thể chất bỏ đi, hơn nữa còn là siêu cấp bỏ đi.

Sở Dương đối với tình huống hiện tại cho ra kết luận mà rên rỉ một tiếng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Thiên Địa Nhị nguyên tại thân, Âm Dương lưỡng cực câu bị; Ngũ Hành chi lực đồng hành…

Ừ, Sở Dương lúc này coi như là hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của những lời này. Trước kia hắn thật sự không rõ nhưng hiện tại sau khi tận mắt nhìn thấy thì không rõ cũng trở thành hiểu rõ.

Thân thể của ta trực tiếp tương đương với một cái vũ trụ. Người khác, đại để chỉ là một hồ nước nhỏ, chỉ cần đem hồ nước nhỏ đó chứa đây là có thể thăng cấp còn ta phải làm tràn đầy một cái vũ trụ thì mới có thể thăng cấp!

Người khác thăng cấp xong là có thể đạt được nhất trí mới, là có thực lực chiến thắng ta mà ta… Cho dù bổ sung đầy cái vũ trụ này thì cũng chỉ có thể dẫm chân tại chỗ mà thôi.

Con mẹ nó, cho dù cái gì là đồng cấp vô địch chó má kia thì như thế nào! Một Miêu lão sư có thể đùa chơi chết ta, theo như tốc độ tiến bộ của ta, lúc đầu muốn bằng hắn thì cần một trăm năm, dĩ nhiên đây là sự phán đoán thận trọng còn nay nếu muốn bằng hắn thì cần chừng 1 ngàn hay tám trăm năm!

Sở Dương cả người lạnh như băng.

Nếu là như vậy thì chẳng phải là cả đời này cũng chưa chắc có thể đột phá được Địa cấp hay sao? Nếu như thế thì thiên tân vạn khổ đột phá đến Cửu Trọng Thiên Khuyết làm gì?

“Ta chửi con mẹ nó chứ xxx”.

Giờ khắc này, Sở Dương cất tiếng chửi rủa, thanh âm rung động Thương Thiên, chấn động đại địa, chấn động cả Nam Nhân Đường!

Vô số tiếng mắng chửi người chửi trời đất thao thao bất tuyệt từ trong miệng của hắn liên tục không ngừng lao ra, giờ khắc này sự kích động chân chính là kinh thiên động địa.

Ngay cả Tuyết Lệ Hàn hắn cùng mắng. Nếu không phải có tên khốn kiếp kia, mình ban đầu đã chết thống khoái cỡ nào chứ. Hiện tại lại khốn khổ ở chỗ này.

“Hắn sao thế?” Ngôn Như Sơn rất kỳ quái hỏi Miêu Nị Nị nói: “Tại sao lại kích động như thế? Ta cùng hắn chung đụng mặc dù chưa lâu nhưng cũng có thể xác định được hắn không phải là một người dễ kích động?”

“Không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy, hắn đến Địa cấp liền phát hiện ra sự kiện kia, khó trách hắn sẽ như thế, thông cảm một chút đi”. Miêu Nị Nị lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói.

“Gì? Ngươi nói cái gì, ta càng nghe càng thấy hồ đồ đây? Đến Địa cấp, đột phá giới hạn vốn là chuyện tốt mà”. Ngôn Như Sơn không hiểu ra sao nói: “Hắn mắng chửi người làm cái gì? Ngay cả thiên địa cũng mắng, thật sự là..”.

“Đó là bởi vì hắn rốt cục phát hiện ra thể chất của mình”. Miêu Nị Nị hữu khí vô lực nói.

“Chẳng lẽ là thể chất của hắn không được tốt? Không thể nào, lấy niên kỷ của hắn mà đã đạt đến Địa cấp tầng thứ, cho dù nữa tệ thì cùng sẽ không tệ quá chứ!” Ngôn Như Sơn là ai, trong nháy mắt đã có chút ít hiểu ra nhưng vẫn còn có mấy phần hoài nghi.

“Ha hả, thể chất của hắn không phải là không quá tốt mà là quá không xong rồi” Miêu Nị Nị vô tình thoải mái nói: “Có thể nói là đồ bỏ đi trong đồ bỏ đi, cặn bã trong cặn bã… Bất nhập lưu trong bất nhập lưu..”.

Ngôn Như Sơn nhất thời có chút cảm thấy hứng thú nói: “Rốt cuộc là cái thể chất gì mà có thể làm cho ngươi hình dung đến trình độ Thiên buồn thảm, nhật nguyệt vô quang như vậy?”

Miêu Nị Nị thở dài.

Giờ phút này trong lòng hắn đang vì Sở Dương khó chịu nên đâu còn có hứng thú đi trả lời câu hỏi của người khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói một nửa mà lại không nói một nửa còn lại!” Ngôn Như Sơn suy đoán nói: “Chẳng lẽ hắn giống như là vị siêu cấp phế vật trong lời đồn đãi kia sao. Có ba đan điền kiềm chế lẫn nhau hả?”

Thử dò xét nói ra cái suy đoán này mà sắc mặt Ngôn Như Sơn cũng trầm trọng mà hy vọng không phải như thế, nếu là như thế thì Sở Dương chẳng khác gì là không còn nửa điểm tiền đồ nào nữa!

Vài ngàn năm trước từng có một vị siêu cấp phế vật tạo nên một thiên truyền kỳ. Hắn truyền kỳ cũng không phải là do dùng vũ lực cao cường mà danh truyền thiên hạ, mà là bởi vì đặc thù thể chất của mình làm kinh hãi cả Cửu Trọng Thiên Khuyết: Hắn có ba cái đan điền!

Điều này cũng có ý nghĩa, trên võ đạo chi lộ hắn hoàn toàn không có khả năng tiến thêm một bước nữa.

Hoàn toàn không có bất kỳ bản lãnh nào, không có bất kỹ năng lực đặc thù nào, tất cả chỉ thuần túy dựa vào đặc thù thiên sinh thể chất của mình mà ở Cửu Trọng Thiên Khuyết lưu lại một câu chuyện dị thường nổi tiếng, để lại một đoạn truyền thuyết bất hủ, từ xưa đến nay duy chỉ có một người này!

Bởi vì ở trước hắn, chưa từng có người nào được phát hiện ra là một người có thể có từ một đan điền trở lên, sự xuất hiện của hắn đã sáng tạo ra 1 trang lịch sử mới ở Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Vì vậy mà được khen là đặc sắc trong đặc sắc! “Không lẽ là như thế!”

Miêu Nị Nị thật sự dài thở dài một hơi, nói: “Vị đặc sắc kia là đặc sắc trong đặc sắc nhưng nhiều nhất vẫn chẳng qua là Nhật Nguyệt Tinh Tam Quang đan điền, có ba cái đan điền mà thôi, so với Sở Dương thì ba đan điền tính là cái rắm!”

“Hắn meo meo meo meo!” Miêu Nị Nị mắng to lên nói: “Ba đan điền, so với Sở Dương tiểu tử kia thì quả thực vẫn là 1 tuyệt đỉnh thiên tài tu hành võ đạo!”

Gì cơ?

Ngôn Như Sơn lần này mới thật sự là bị làm cho khiếp sợ. Có ba đan điền đã là siêu cấp đồ bỏ đi rồi nhưng so với Sở Dương thì vẫn có thể được coi như là tuyệt đỉnh thiên tài rồi? Xem ra tình huống của Sở Dương quá ác liệt rồi?!

“Chăng lẽ Sở Dương còn có thể có sáu đan điền!?” Khi Ngôn Như Sơn nói những lời này sắc mặt đã đen lại, đã có ý tứ tuyệt vọng. Thay Sở Dương mà tuyệt vọng.

“Sáu đan điền tính là cái rắm a!” Miêu Nị Nị có chút phát điên mắng to một tiếng.

“Trời ạ!” Cửu Trọng Thiên Thệ Ước Tư đệ nhất Đại tướng không nhịn được bị chấn trụ, bật thốt lên câu chửi thô tục tới cực điểm. Hai chữ này nếu bị đồng liêu nghe được báo cáo lên trên thì việc Ngôn Như Sơn có thể bị cắt một năm tiền lương là có thể.

Người nào mà không biết tại Thệ Ước Tư quy định là không thể mắng chửi người nào?

“Rốt cuộc là cái thể chất gì nào? Ngươi thống khoái nói thẳng ra đi, đừng để cho ta sốt ruột nữa!” Ngôn Như Sơn chân chính nóng nảy hỏi.

Thiên Địa Nhị nguyên tại thân, Âm Dương lưỡng cực câu bị, Ngũ Hành chi lực đồng hành… Cái không nên có thì lại có, dù sao toàn là thứ bỏ đi trên người hắn”.

Miêu Nị Nị ngẩng đầu, nhìn Ngôn Như Sơn, bi tráng vạn phần nói: “Sở công tử của chúng ta có chín cái đan điền, hơn nữa đều không giống nhau..”.

“Gì?! Trời ạ!” Ngôn Như Sơn chợt ngồi dậy, không chút nhận ra được bởi vì vọng động mà thân thể đau đớn, hắn sửng sốt nửa ngày trời rồi lại nói: “ĐCMi. Ta xong rồi! Ta ta… Ta đau quá mẹ ơi!”

Nếu ai quen thuộc Ngôn Như Sơn mà nghe được mấy câu nói tục này thì tuyệt đối là trừng mắt rụng con ngươi mà cùng sẽ không tin tưởng, vị Đại tướng dĩ nhiên luôn luôn đứng đắn nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ này lại nói ra lời tục tĩu như thế!

Bởi vì Ngôn Như Sơn cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đã nghĩ tình huống theo hướng ác liệt nhất, nghiêm trọng nhất nhưng vẫn kém quá xa!