Q.8 - Chương 170: Nhân Sâm Đại Chiến!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuyết tiên tử vốn đã có thể xác nhận, Sở tiểu tử này căn bản kiến thức cũng không ra sao, chỉ là với tác phong thương nhân trước sau liều mạng ép giá, hơn nữa miệng lưỡi sắc bén độc ác, bất lưu cho người nửa điểm đường sống, hết lần này tới lần khác, mình ở thế mạnh hơn nhưng vì cầu bớt lo, lần này mặc dù có thể giở công phu sư tử ngoạm, thậm chí mình đã mở rộng miệng nhưng vẫn để lại dư địa.

Vạn nhất hỗn đản này lại tái phát tính vô sỉ không nói đạo lý.

Nếu tiểu tử này là không có nhãn lực, không nhìn được hàng thì Tuyết tiên tử cũng thôi nhưng hắn vừa không có kiến thức, không hề có nhãn lực, da mặt dày và còn là đồ ngốc không giăng đạo lý nên chỉ có thể nhịn 1 bụng tức giận!

“10 người? Không có vấn đề!”. Sở Dương gọn gàng một lời đáp ứng, không phải là 10 người? Một điểm vấn đề cũng không có: “Cây này quá vừa ý ta, ta tặng thêm cho ngươi hai người, tổng cộng là mười hai nhé!”.

Tuyết tiên tử ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt như muốn phát điên lên!

Sở Dương đột nhiên hào phóng lanh lẹ khiến cho Tuyết tiên tử trong lúc nhất thời hối hận, tiếc nuối gần như muốn khóc lên.

Hóa ra hỗn đản này không chỉ… Còn là đồ ngốc mà là loại đồ ngốc rất thuần túy…

Tuyết tiên tử mặc dù là tuyệt thế cao thủ nhưng đối với việc cò kẻ mặc cả thì cũng không tinh thông nhưng Sở Dương là ai chứ? Sở Dương chuyên làm sinh ý, quả thực là có thể bán người khác đi mà vẫn còn có thể được người khác giúp hắn kiếm tiền.

Hôm nay không phải là chứng cứ rõ ràng sao?

Hắn trước tiên đem giá cả áp đến mức cực thấp, tạo cho Tuyết tiên tử một loại ảo giác là không thể nào đổi được rất nhiều đâu! Mà thiên tài lại là thứ khả ngộ bất khả cầu, khiến cho phòng tuyến tâm lý của Tuyết tiên tử thất thủ, sau đó thành công thu được đại tiện nghi!

Linh dược nguyên bản ít nhất có thể đổi được mấy chục thiên tài, thậm chí gần trăm tên cũng có thể, nay liền nghẹn khuất đến cực điểm đổi được mười hai tên, mà 2 tên kia là được khuyến mại đó…

“Ta cũng không thể để khiến hắn chiếm tiện nghi như vậy Tuyết tiên tử trong lòng hung hãn hạ quyết tâm.

Kế tiếp Tuyết tiên tử hấp thụ giáo huấn bắt đầu thận trọng, chính thức bắt đầu sư tử há to mồm, Tuyết tiên tử liền đem giá cả nâng lên đến cao độ không thể cao hơn, ngươi rất giỏi giá quá sao, dù sao ta không thể đi theo sáo lộ của ngươi!

Sở Dương bình tĩnh ứng chiến, gặp chiêu phá chiêu, không loạn chút nào.

Ngươi rao giá trên trời ta rơi xuống đất trả tiền.

Cái thư phòng này trong nháy mắt liền biến thành một nơi đầy khói súng hay là nói liền biến thành một cái chợ bán thức ăn, tràn ngập tiếng trả giá.

Nếu thật sự không được, Sở Dương liền tỏ vẻ đại sát khí ngươi lấy về đi! Ta từ bỏ không được sao?

Một chiêu này ăn khắp thiên hạ, chiêu này vừa ra, ai dám tranh phong.

Mỗi lần nghe được câu này, Tuyết tiên tử đều giống như ăn phải con ruồi vậy, rất khó chịu, đều có một loại xúc động muốn đem người trước mắt này một cái tát đập thành thịt nát. Càng về sau cảm giác này càng cường liệt!

Nghẹn khuất gần như muốn khóc lên.

Tuyết tiên tử rống lên giận dữ, thanh âm càng lúc càng lớn mà Sở Dương thủy chung vẫn tâm bình khí hòa, thanh âm dịu dàng, không nóng không vội.

Đến cuối cùng…

“Ta với ngươi mà làm lần giao dịch nữa thì ta chính là Vương Bát đản!”. Tuyết tiên tử rốt cuộc nổi giận đùng đùng hất cửa mà đi, bịch một tiếng đóng cửa, cả thư phòng run lên mà Tuyết tiên tử thì đã sớm sưu một tiếng không còn bóng dáng.

“Tiên tử muốn đi sao? Đi thong thả nha… Hoan nghênh lần sau trở lại Sở Dương rất có lẽ phép tống biệt. Trong thư phòng lúc này đã bị Tuyết tiên tử đập bể hết.

Vừa rồi đàm phán giá cả, Tuyết tiên tử trong cả đời chưa bao giờ gặp phải ủy khuất cùng nghẹn khuất như vậy, nộ hỏa vạn trượng nổi trận lôi đình, chỉ cần là thứ gì có thể đập bể được thì hết thảy đều bị đập bể thành bột phấn.

Nhìn cả thư phòng bừa bộn, Sở Dương vốn nên tức giận lại xoay người cười lệch miệng.

Toàn bộ linh dược đã tới tay, Sở Dương vốn tưởng rằng phải xuất ra ba bốn trăm thiên tài mới có thể đổi được, nhưng không ngờ cuối cùng tổng cộng cũng chỉ dùng có bảy mươi tên là đã hoàn thành mục tiêu rồi.

Đem tất cả thiên tài địa bảo toàn bộ cất vào hầu bao của mình. Chính thức là lời quá.

Kể từ đó số hài tử tiến vào Hồng Trần Như Mộng Hiên vừa vặn là hai trăm lẻ năm tên.

Sở Dương cảm giác, với thực lực Hồng Trần Như Mộng Hiên bồi dưỡng hơn hai trăm thiên tài đã là không sai biệt lắm rồi, đã là cực hạn rồi, nếu cho nhiều hơn ngược lại sẽ tạo thành sự chậm trễ… Môn phái các ngươi thực lực như thế nào, có phải là được tăng cường hơn không ta tuyệt đối không quan tâm.

Nhưng những hài tử này là thịt trong lòng của ta, nói gì cũng không thể bị ủy khuất được.

Vạn nhất các ngươi bồi dưỡng không được… Vậy thì liền không xong rồi cho nên, còn lại nên đem mục tiêu đặt ở trên môn phái khác.

Thậm chí những môn phái không thuộc về Đông Hoàng Thiên kia, Sở Dương ngược lại cũng có ý định cho vài cái danh ngạch.

Dù sao cũng là vì ta bồi dưỡng nhân tài…

Các ngươi không sợ mệt mỏi, ta tất nhiên càng thêm cam tâm tình nguyện.

Trong Cửu Kiếp Không Gian, Kiếm Linh đã bắt đầu công việc, hắn hưng phấn như được ăn thuốc vậy, nhiệt tình mười phần, đem tất cả linh dược mới kiếm được sử dụng Sinh Mệnh chi Tuyền tưới tắm rồi lần lượt cấy ghép vào dược điền.

Được ăn sung túc linh khí cũng không khí đầy dinh dưỡng khiến những dược liệu này ở trong thời gian rất ngắn liền một lần nữa toả sáng bừng bừng sinh cơ.

Sở Dương mới vừa tiến vào thì đột nhiên liền phát hiện ra một cái chuyện không thể tin được!

Khi hắn đang nhìn chăm chú thì ba cây Ngọc Tuyết Linh Tham đã có đủ linh thức kia không ngờ đột ngột từ trong đất bùn dược điền vùng vẫy mà ra ngoài, rễ cây chậm rãi rút ra khỏi mặt đất, sau đó phốc một tiếng liền nhảy ra ngoài.

Tròng mắt Sở Dương kém một chút là liền ‘Phốc’ một tiếng bắn ra khỏi hốc mắt!

Ngay sau đó hắn liền trơ mắt thấy ba cây Ngọc Tuyết Linh Tham nện bước cước bộ đầy rễ, lay động đi tới trước mặt nhóm linh dược mới vào.

Vượt quá dự kiến của Sở Dương cùng Kiếm Linh chính là cái bọn nó chọn lựa đầu tiên lại là cái mà Sở Dương không cói là thứ tốt nên trả giá vô cùng tàn nhẫn, đó là Tử Tiêu Huyết Tham, ba cây này vốn được Tuyết tiên tử nâng lên là Tham Vương đã có đủ Linh Phách!

Vì đã có Ngọc Tuyết Linh Tham sắp trở thành Dược Linh rồi cho nên Sở Dương đối với ba cây này thật ra cũng không quá để ý. Thậm chí khi Tuyết tiên tử cầm ra hắn đã điên cuồng ép giá, mỗi một cây cũng chỉ cho ba người mà Tuyết tiên tử đồng dạng cũng không phải là rất xem trọng ba cây sâm này nên thấy mỗi cây đổi được ba người đã coi là rất được rồi!

Nhưng trước mắt xem ra, đồ chơi này không ngờ còn là thứ tốt?

Đúng là linh dược cũng không thể nhìn tướng mạo a! Vận khí đã tới rồi thì tường thành cũng không ngăn nổi!

Ngay khi Sở Dương cùng Kiếm Linh nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía dưới thì 3 cây Ngọc Tuyết Linh Tham kia nện bước tập tễnh lảo đảo đi đến trước mặt ba cây Tử Tiêu Huyết Tham, sau đó sáu khỏa Sâm Vương thiên hạ hiếm thấy ở cùng một chỗ mà run rẩy lên.

Tựa hồ là đang giằng co, lại tựa hồ là đang chinh chiến.

Nói tóm lại, Sở Dương không ngờ là có thể rõ ràng cảm nhận được một cỗ hương vị tử thảm thiết. Thực vật với nhau, không, nên là linh dược cùng linh dược với nhau sao lại thảm thiết như vậy?

Khó hiểu a!

Không, đáp án của vấn đề này rất nhanh liền đã hiện ra trước mắt!

Au một khắc, thậm chí nhìn không ra phương nào chủ động xuất kích nhưng sáu gốc nhân sâm đã liều mạnh dây dưa một chỗ. Mỗi một cây không ngờ đều là chủ động xuất kích!

Rễ cây phiêu đãng, sáu gốc nhân sâm không ngờ đã xảy ra chiến đấu dị thường kịch liệt.

Sở Dương cùng Kiếm Linh, tròng mắt cơ hồ rớt ra ngoài!

Quả nhiên là thiên địa rộng lớn, không gì không có, nhưng mà cũng không nghĩ ra còn có chuyện bực này! Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt!

Đập vào mắt là cảnh thỉnh thoảng lại có thanh âm va chạm vang lên, không ngừng có rễ cây đứt gãy bay xuống mặt đất, sáu gốc nhân sâm dũng mãnh đọ sức vật lộn tuyệt không lùi bước, hiển nhiên là chưa phân biệt thắng thua là quyết không bỏ qua!

Sở Dương thấy thế thì lại đau lòng đến cực điểm.

Bởi vì mỗi một cái rễ cây đứt gãy kia đều tràn đầy dược lực tối tinh thuần nhất đó. Một hồi lâu sau, Sở Dương tựa hồ nghe được vài tiếng gào thét mơ hồ, xem ra chiến cuộc giằng co rốt cuộc bắt đầu xảy ra biến hóa. 3 cây Tử tiêu Huyết Tham kia một điểm một điểm chậm rãi bại lui, mà 3 cây Ngọc Tuyết Linh Tham kia lại có vẻ hăng hái, thừa thắng xông lên.

Rốt cuộc sáu gốc nhân sâm trước sau dừng lại động tác, mặt đối mặt đứng ở cùng một chỗ. Sở Dương biết được, thắng bại đã phân!

Ngọc Tuyết Linh Tham số năm sinh trưởng mặc dù hơi ngắn nhưng lại sống ở trong Hắc Huyết tùng lâm, sống trong loại đất cực kỳ đặc thù, là áp súc thổ địa ra đời và lớn lên nên có thể nói là quái thai, sức chiến đấu tự nhiên là không giống người thường. Hơn nữa từ khi tiến vào Cửu Kiếp Không Gian đã được Kiếm Linh hoàn toàn dựa theo phương hướng chăm sóc Dược Linh để tiến hành cực hạn thúc dục tiến hóa, thần hồn trước mắt đã hoàn toàn ngưng thực, hơn xa thiên tài địa bảo tầm thường.

Loại đặc thù bồi dưỡng này so với Tử Tiêu Huyết Tham thuần túy là thiên sinh thiên dưỡng thì hoàn toàn không giống nhau, nhất là Ngọc Tuyết Linh Tham trước mắt đã là Dược Linh, mặc dù thời gian sinh trưởng có hạn nhưng so với Tử Tiêu Huyết Tham cũng là cách biệt một trời 1 vực, hay là nói là có bản chất khác nhau. Nếu không phải Tử Tiêu Huyết Tham tuổi tác đủ dài thì trận chiến đấu này căn bản là không cơ hội xảy ra.

Dùng một loại thuyết pháp khác để hình dung thì thật giống như là một Địa cấp cao thủ tu hành vài trăm vạn năm đối mặt với một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng đã đột phá Thiên cấp sơ giai rồi, Địa cấp cao thủ kia mặc dù nội tình sâu như thế nào nhưng bên trong xương cốt hắn đã thua rồi. Hai người toàn lực ứng phó sống mái với nhau, tình hình chiến đấu có thể sẽ tạm thời giằng co, hay là duy trì liên tục được thời gian rất lâu nhưng cuối cùng kết quả sẽ là Thiên cấp thiếu niên chiến thắng!

Đây là sự khác nhau về bản chất giữa các tầng thứ tu hành! Đặt ở trong bối cảnh linh dược cạnh tranh cũng như vậy thôi!

Dưới ánh mắt Sở Dương nhìn kỹ, chỉ thấy trên người Ngọc Tuyết Linh Tham đột nhiên huyễn hóa ra tới nhân loại ngũ quan, cái mũi con mắt, lỗ tai miệng không ngờ cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện. Hơn nữa vừa xuất hiện thì đồng thời tức thời liền há hốc miệng ra.

Ánh mắt không ngờ rất là ‘Uy nghiêm’ nhìn về phía đối diện!

Đối diện, 3 cây Tử tiêu Huyết Tham kia rất rõ ràng là “run rẩy” một chút, một bộ sợ hãi tới cực điểm rồi lại không thể làm gì được, ngay sau đó từ trên đỉnh đầu từ từ phiêu dật ra một tầng Huyết sắc vụ khí, chậm rãi bay tới chỗ Ngọc Tuyết Linh Tham bên này…

Ngọc Tuyết Linh Tham mở miệng mạnh khẽ hấp 1 cái, phiến sương mù màu máu kia đã từng giọt từng giọt bị hút vào trong miệng nó.

Kình thôn hải hấp, không chút khách khí! Hơn nữa là không thể chờ đợi được mà mãnh liệt nuốt lấy.

Quá trình sau đó có điểm đơn điệu, sương mù màu máu không ngừng sinh ra và Ngọc Tuyết Linh Tham không ngừng hấp thụ…

Cả quá trình này ở trong cảm giác của Sở Dương không ngờ tràn đầy hương vị bức lương vì xướng (ức hiếp nhau).