Q.8 - Chương 38: Sâu Tiêu Bệnh Nhân, Lần Nữa Hợp Tác!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nam Nhân Đường chính thức khai trương được một ngày, người vây xem chừng mấy ngàn nhưng thủy chung không có bất cứ người nào có gan bước vào.

Lý do rất đơn giản cho dù có tiền nhưng một khi bước vào thì giống như tuyên cáo: Ta mặc dù là nam nhân nhưng ta bất lực!

Loại chuyện này, ai dám?

Tuy nhiên Sở Dương đối với lần này sớm có tiên đoán nên cũng không để ý.

“Khuya rồi, hôm nay ta ngủ nơi nào?” Miêu lão sư hỏi.

“Bên trái Nam Nhân Đường, đây chính là một phòng ngủ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó”.

“Cút! Không được! Đổi cho ta chỗ khác”.

“Miêu huynh..”. Sở Dương lời thấm thía nói: “Chúng ta mặc dù đánh cuộc, nhưng vẫn là huynh đệ, chúng ta đã dẫn đến sự chú ý, nói không chừng buổi tối sẽ bị họa sát thân… Tiểu đệ thực lực thấp kém, nếu Miêu huynh thật sự không đồng ý, tiểu đệ chỉ có nghển cổ đợi giết”.

“Nhưng là… Kia..”.

“Ai… Nếu Miêu huynh thật sự không muốn thì Miêu huynh trở về nhà giữa ngủ đi. Đợi có người tới giết ta, Miêu huynh chạy qua cứu ta một mạng, nếu không nổi thì giúp ta nhặt xác coi như là ngươi hoàn lại ơn cứu mệnh của ta..”.

“Ách, vậy ta ở bên trong bên trái là được rồi chứ? Ta ở chứ sao… Cần gì phải nói vậy chứ! Ngươi meo meo!”. Đối mặt với ân nhân cứu mạng giống như miên lý tàng châm, Miêu lão sư đành ủy khuất nuốt nước mắt nghe lời vì món nợ nhân tình này ngàn vạn lần không thể thiếu.

Ban đêm hôm đó, Sở Dương 1 mình buồn bực ở trong Nam Nhân Đường không biết mân mê thứ gì còn Miêu Nị Nị thì ở trong Nam Nhân Đường đi vài vòng, khuôn mặt buồn bực thật sự là nghĩ không ra, Sở Dương đến tột cùng làm sao có thể kiếm được 9500 vạn chứ. Chẳng lẽ chỉ bằng vào cái Nam Nhân Đường làm cho người ta cười đến rụng răng này?

Cho dù chân chính có người đến cầu y, một lần chữa bệnh một Tử Hà Tệ, chi phí thuốc thang cố nhiên không rẻ nhưng muốn kiếm được 9500 vạn thì dường như vẫn rất khó khăn? Đừng nói nửa năm, cho dù mười cái nửa năm, một trăm cái nửa năm cũng chưa chắc có thể làm được.

Đi ra cửa nhìn thì chỉ thấy các cửa hàng khác thì trước cửa đèn đuốc rực rỡ, duy có Nam Nhân Đường bên này là tối như mực. So với nơi khác đèn đuốc sáng trưng thì nơi này trực tiếp chính là thiên buồn địa thảm, nhân gian địa ngục!

“Ai!” Miêu lão sư im lặng than thở lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào nhưng không biết nơi xa đang có người âm thầm nhìn theo bóng lưng Miêu lão sư chỉ chỏ vào.

“Thật sự là có người đi vào rồi, nhìn con hàng này, tiến vào tiến vào rồi… Ha ha ha… Thân thể cường tráng như vậy thật ra thì hắn không được..”.

“Thì ra là Nam Nhân Đường này vẫn có khách… Bất quá cái này không được, nam nhân như hắn làm sao có tiền, nơi đó vào cửa thấp nhất là một ức đó”.

“Nói nhảm. Những thứ người có tiền này sớm đã đem thân thể mình hành hạ hỏng rồi…”.

“Đúng đúng đúng,… Lời ấy thật là hữu lý”.

Miêu lão sư hồn nhiên không biết rằng mình đã vô hình trung thành chim môi cho Sở Dương, đã thành kẻ đầu tiên “Vô năng nam nhân” tiến vào Nam Nhân Đường, hắn tỉnh tỉnh mê mê từ xế chiều đến tối, cau mày nặng nề từ trước cửa Nam Nhân Đường ra vào nhiều lần…

Nhìn người này chân mày cau chặt, vẻ mặt ưu sầu, còn có cái loại bộ dạng né tránh nữa… Hiển nhiên chính là người có bệnh.

Nửa đêm. Miêu lão sư đang đang ngồi điều tức thì đột nhiên nghe thấy trước cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Trong bóng đêm có ba người đi đến. Ba người này choàng áo màu đen đem diện mạo che kín, hoàn toàn nhìn không thấy diện mạo, nhìn không thấy vóc người, dường như ngay cả mập hay cao gầy hay thấp cũng nhìn không ra. Toàn thân toàn bộ phương vị bị che đậy!

“Xin hỏi đại phu ở đâu?”

Miêu lão sư tinh thần chấn động, thật không nghĩ tới nơi này thực sự sẽ có bệnh nhân đến? Nói vậy cũng là có người ngu nhiều tiền và có bệnh…

Hắn vội vàng dựa theo ám hiệu ước định ở trên bàn gõ ba cái. Sở Dương một thân áo đen rất là phong độ đi ra rồi vuốt cằm mỉm cười, tựa như nguyên thủ quốc gia tiếp kiến khách ngoại quốc vậy.

“Ngươi chính là Nam Nhân Đường Sở y sinh hả?” Trong ba người, người bên trái trầm giọng hỏi.

“Là ta”.

“Tiền vào cửa thấp nhất là một Tử Hà Tệ? Nhìn tình huống sẽ bàn cụ thể thêm tiền chữa trị? Có phải thế không?”

“Chính xác”.

“Nếu trị không hết, ngươi tự cắt trym hả?”

“Đúng!”

Sở Dương vô cùng phối hợp gật đầu, lão tử có Cửu Trọng Đan, cắt một cái lại mọc ra một cái, ngươi thì có được không?

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Hắc y nhân bên trái hỏi, khẩu khí gây sự, câu hỏi tốc độ rất nhanh nhưng Sở Dương còn trả lời nhanh hơn, hoàn toàn không có chần chờ chút nào.

“Rất tốt!” Hắc y nhân ánh mắt ở trong áo choàng chợt lóe lên, phía đối diện Sở Dương nhất thời cảm giác được một trận áp lực đột nhiên xuất hiện ập tới nhưng Miêu Nị Nị ánh mắt chợt lóe lên, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường: Người tới đã đạt đến Nhân cấp đỉnh chi cảnh.

Mặc dù phần tu vi này ở Tử Hà thành đã có thể được coi là cao thủ nhưng ở trong mắt Miêu lão sư là Thiên cấp cao thủ thì cũng không đáng giá một xu, thật sự động thủ thì dường như ngay cả Sở Diêm vương cũng có thể ứng phó tự nhiên, bởi vì Sở Dương trước mắt cũng đang đứng ở cảnh giới này.

“Người này chính là người có bệnh”. Hắc y nhân sử dụng ánh mắt bén nhọn nhìn Sở Dương nói: “Ngươi xem cho hắn một chút, không nên quên, trị không hết cắt chim ngươi đó. Nếu ngươi không tự làm được thì ta cắt giúp ngươi! Ngươi hạ thủ không được nhưng ta nhất định xuống tay được!”

Sở Dương cười nhạt nói: “Thể gian vạn bệnh đều có thể chữa, bất quá ta vẫn có một chút cần thanh minh. Nếu là loại yếu sinh lý hoặc là trực tiếp đã bị cắt đứt thì ta không phải là thần tiên, đối với loại đó không thể ra sức được”.

Hắc y nhân ánh mắt chợt lóe thản nhiên nói: “Điểm này tự nhiên, cái loại đó thì cũng không thể xưng là có bệnh!”

Sở Dương cười nói: “Như thế là tốt rồi, chỉ cần hắn đã từng làm việc được nhưng hiện tại không được thì ta liền bảo đảm có thể làm cho hắn hồi phục, dựng sào thấy bóng cũng không phải là chuyện gì khó!”

Hắc y nhân ngữ điệu đạm mạc nói: “Hy vọng hết thảy như ngươi nói!”

Sở Dương đi tới người trước mặt khẽ vạch mắt hắn ra rồi lại đưa tay đè lên uyển mạch của hắn. Giờ khắc này, Kiếm Linh bỗng nhiên mà động, một tia linh thể rất nhỏ lặng yên không một tiếng động tiến vào trong kinh mạch người này. Đối với lần này, thần hồn Sở Dương cùng bản thể Kiếm Linh ở trong Cửu Kiếp Không Gian cười một tiếng.

Trong lòng hai người đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc đã lâu giống như chuyện cũ lặp lại, hôm qua lại xuất hiện.

Lúc mới vừa xông lên Thượng Tam Thiên, hai người mở y quán hợp tác như vậy. Nào ngờ, mình vừa xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, lần đầu tiên mở ra cục diện lại phải sử dụng lại thủ đoạn cũ. Lại một lần nữa liên thủ hợp tác chỉ bất quá đối tượng bị lừa dối lại trở thành người Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Thật ra thì nói lừa dối cũng không quá thích hợp, người được Sở Dương trị bệnh dường như hiện tại cũng không tệ lắm!

Trong đáy mắt Sở Dương hiện lên một tia hồi ức, nào là Tần Bảo Thiện, Sa Tâm Lượng, Hàn Tiêu Nhiên… Thậm chí đang nhớ lại phụ tử Sở Phi Long.

Chuyện cũ như mây khói…

Sở Dương trong lòng đau khổ cười một tiếng. So sánh với hiện tại thì khởi đầu lúc đó còn kém xa… Ngầm thở dài một hơi, hình ảnh cha mẹ hắn lại đột nhiên hiện lên. Tựa hồ như mẫu thân Dương Nhược Lan vẻ mặt lo lắng hỏi mình nói: “Dương Dương, con hiện tại có ổn hay không?”

Sở Dương trong lòng chua xót thầm nói: “Mẹ, con tốt. Con rất khỏe!”

Hạ Tam Thiên, trong hoàng cung. Dương Nhược Lan đang ngủ say trong lúc bất chợt tung mình nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn đánh thức Sở Phi Lăng.

“Sao thể?” Sở đại gia ngái ngủ hỏi.

“Dương Dương nói với ta, hắn đang rất thuận lợi”. Dương Nhược Lan hưng phấn mà ánh mắt loang loáng nói.

“Nói cho ngươi ư?” Sở Phi Lăng thoáng cái mở to hai mắt nhìn hỏi.

Dương Nhược Lan ánh mắt buồn bã nói: “Là trong mộng..”. Cũng có chút lã chã chực khóc.

Sở Phi Lăng thở dài, an ủi nói: “Mẫu tử liên tâm, nếu nó có thể rất rõ ràng nói là rất tốt rất thuận lợi, vậy thì nhất định là rất tốt rất thuận lợi rồi. Hơn nữa ngươi cao hứng như thế, vậy thì khẳng định là không có chuyện gì. Trên đời này, loại chuyên mẫu tử liên tâm này có thật mà”.

“Thật sao?” Dương Nhược Lan ánh mắt nhấp nhoáng lầm bẩm nói: “Nhưng ta nhớ nó quá… Cho dù khi nó ở Cửu Trọng Thiên đại lục, mặc dù không ở bên người nhưng cũng không phải là xa xôi như thế, dù sao ta vẫn biết nó còn ở trên đời này… Nhưng hiện tại..”.

Hai vợ chông nhìn nhau không nói gì, mặc quần áo ngồi nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời sáng vằng vặc thật lâu không nói gì. Một đêm cứ như vậy đi qua…

Trên Cửu Trọng Thiên Khuyết. Một lần nữa thu thập tâm tình, Sở Dương bắt đầu chẩn đoán bệnh, thật ra thì chỉ sửa sang lại tin do Kiếm Linh đưa tới. Kiếm Linh dò xét chi tiết nhất nhất nói: “Người này do chinh phạt quá độ nên thân thể hư thoát”.

“Mạch tượng không tốt, đã có dấu hiệu đèn cạn dầu, người này có dấu vết tu luyện nhưng sau khi mất đi năng lực nam nhân thì tu vi cũng trôi theo đi”.

“Bên trong kinh mạch còn lưu lại đại lượng dược vật hiếm quý bất quá những thứ kia cũng đã lắng đọng lâu rồi, hẳn là lúc trước đã phục dụng quá nhưng bởi vì thân thể yếu nên không cách nào hấp thu được”.

“Trạng huống thân thể hắn hiện tại rất yếu, hẳn là dinh dưỡng không đủ. Từ đó ta phán đoán, hắn trước kia hẳn là rất giàu có, có thể ăn được rất nhiều dược vật hiếm quý nhưng gia đạo nay đã kém, hiện tại kinh tế khó khăn”.

“Chẩn đoán bệnh xong cho kết quả, sử dụng cấu Giao huyết có thể trị được căn bệnh không tiện nói ra kia, nếu muốn xử lý thích đáng hơn thì có thể suy nghĩ đến việc cho thêm chút thứ giúp dễ dàng hấp thu linh dược, tỷ như Sinh Mệnh chi Tuyền”.

Sở Dương mắt híp lại đột nhiên mở ra, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang rồi khe khẽ thở dài. Bên cạnh, Hắc y nhân bên trái có chút cấp bách hỏi nói: “Như thế nào? Có thể trị được không?”

Sở Dương thở phào nhẹ nhõm nói: “Ai, trời làm bậy thì có thể trị, tự gây nghiệt thì không thể sống, vị bệnh nhân này… Làm như vậy là không thương tiếc thân thể của mình rồi?” Rồi nói chuyện với Hắc y nhân bên trái: “Nói về vị bệnh nhân này, gia cảnh hắn vốn rất tốt! Coi như là ở Tử Hà thành này cũng thuộc về gia đình đại phú đại quý!”

“Chỉ bất quá, chính là bởi vì đại phú nên mới sinh ra cái tật bệnh này. Hẳn là lúc còn nhỏ đã thất thân rồi… Căn cứ mạch tượng thì lúc hắn phá thân chỉ sợ còn chưa đến mười ba tuổi!” Sở Dương rất nắm chắc nói.

“Điều này cũng nhìn ra được sao?” Người áo đen bịt mặt kia hoài nghi nói nhưng ngay sau đó quay đầu hỏi: “Có phải như vậy hay không?”

Lần này hắn hỏi vị bệnh nhân kia.

Bệnh nhân thở dài, nói: “Thần y nhìn vô cùng đúng, đúng vậy, ta năm đó thật sự là còn trẻ nên hoàn toàn không tiết chế, nhớ lại lần đầu tiên tiếp xúc nữ sắc chính là sinh nhật mười hai tuổi… Ai..”.

Bên trái Hắc y nhân mãnh liệt quay đầu nhìn Sở Dương, trong mắt đã lộ ra một tia vui mừng. Giống như nếu có thể từ mạch tượng nhìn ra được thì vị đại phu này tài nghệ thật không tầm thường.

“Chính là bởi vì lúc còn trẻ không biết tiết chế, hơn nữa gia cảnh đầy đủ cho nên tiếp xúc với nữ nhân khẳng định không ít… Người thiếu niên mới được nếm thử thì mê say, đối với mấy chuyện nam nữ này cực kỳ mê luyến, tuy nhiên ngày nào cũng vậy thì há có thể kéo dài… Đại để vào lúc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã cảm giác được lực bất tòng tâm rồi?!”

Lần này không đợi hỏi bệnh nhân kia đã gật đầu, thấy vậy Sở Dương nói tiếp: “Ta từ lúc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã bắt đầu uống thuốc, trước sau ăn không ít thứ tốt nhưng càng bổ càng hư. Cuối cùng ngoài ba mươi tuổi thì hoàn toàn không được nữa! Có phải hay không?”

“… Đúng vậy. Thần y thông tuệ! Hết thảy giống như mắt thấy vậy!”

“Sau đó gia cảnh của ngươi gặp biến cố mà trở nên nghèo rớt mông tơi, đến hiện tại vẫn nghèo khó có phải hay không!?”

“Dạ?… Quả thật là như thế!” Bệnh nhân trả lời mà trong mắt toát ra một loại ngạc nhiên giống như thấy thần tiên vậy.

Chỉ bằng hai ngón tay lại có thể đem hoàn cảnh đời mình đoán không sai? Đây là một Y Sinh sao? Quả thực là có thể đi xem bói được, chỉ cần đưa tay áp lên cổ tay mà trực tiếp có tài nguyên cuồn cuộn mà.

Bên trái Hắc y nhân cũng có chút vui mừng nói: “Nếu đã biết bệnh thì rốt cuộc có thể trị được hay không?”

Sở Dương khẽ mỉm cười, nói: “Nếu đã biết nguyên nhân thì tự nhiên là có thể chữa được… Tuy nó không quá phức tạp nên chỉ cần hai Tử Hà Tệ là đủ”.

“Hiện tại cần bao nhiêu tiền?”

“Tiền đến bệnh trừ! Đưa tiền chữa bệnh!”

Hắc y nhân liếc mắt nhìn Sở Dương, Sở Dương trên mặt mỉm cười ấm áp ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt người này nửa bước không lùi.

“Tốt! Chỉ cần có thể trị lành bệnh!” Hắc y nhân nhấc cổ tay lên rồi trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện hai cái tinh tệ tử sáng bóng. Vừa lấy ra, cả gian phòng được Tử quang hoa tràn đầy.

Đương đương hai tiếng. Ngón tay cái Hắc y nhân thuần thục búng ra, hai Tử Hà Tệ kia đã bị ném lên trên bàn quay tròn đảo quanh 1 vòng. Được ánh đèn chiếu xuống mà phát tán ra tử quang lấp lánh giống như là đầy trời sao vào thời khắc này hạ xuống căn phòng nhỏ.

Sở Dương thấy động tác ngón tay ra tiền này thì không nhịn được ánh mắt lóe lên một chút nhưng ngay sau đó lại chú ý vào Tử Hà Tệ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy “Tử Hà Tệ” trong truyền thuyết nên ánh mắt rất chăm chú!

Đây chính là “Tử Hà Tệ” có giá trị lớn nhất trong truyền thuyết. Quả nhiên là bảo bối tốt, mặc dù không có tác dụng cụ thể gì nhưng được cái rất đẹp đẽ.

Sở Dương nhớ tới hai ngày này nghe được một câu truyện cười, đó là một vị phú hào có một ngày được tiến vào Tử Hà Tệ thương khổ, sau đó nhất quyết không chịu đi ra mà đói đến hôn mê bất tính và bị mang ra, nếu không ai mang ra thì chết đói cũng không lạ.