Q.8 - Chương 138: Ta Tuyên Bố Ngươi Xong

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước mắt bao người, Hải Dương Ba Hải đại trưởng lão hoàn toàn không cố kỵ, hoàn toàn không có trách cứ Thiểm Điện Xà nhưng Thiểm Điện Xà ngay cả nửa câu cũng không dám nói, điều duy nhất dám làm là suy nghĩ muốn tìm Sở Dương gây phiền toái. Đây chính là mẫu người thực lực mạnh mẽ nhưng tính cách chính là “thấy hồng mềm thì muốn nắn, thấy rắn thì lại buông”!

Hắn không dám chọc Hải Dương Ba nhưng lại hận Sở Dương đến đầu khớp xương.

Mọi người tại đây cũng là nhất phương chi hùng, tất nhiên đã sớm hiểu rõ ý của Thiểm Điện Xà, thậm chí là hiểu ý Thiểm Điện Xà nhưng hiếm có người nào giải quyết hộ Sở Dương, đây chính là sự bi ai của hạ vị giả khi đối mặt với thượng vị giả. Nếu đối tượng đổi thành Sở Dương cùng Thiểm Điện Xà thì kết quả cũng là như thế, chỉ bất quá lúc này hạ vị giả đổi thành là Sở Dương mà thôi!

Chẳng qua là mọi người bao gồm cả Tuyết tiên tử, Hải trưởng lão, hai đại cường giả kia đều không có phát hiện ra, nơi này có một người vô thanh vô tức tiến vào, hơn nữa còn tùy tiện tìm 1 địa phương để ngồi xuống.

Cái hội trường này đã sớm đầy người, mỗi một chỗ ngồi đều có người nhưng khi hắn đi vào ngồi xuống cứ như vẫn có 1 chỗ trống đang đợi hắn đến.

Hắn ngồi xuống rồi cao cao nhếch hai chân lên. Người vốn ngồi ở vị trí này chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt sau đó phát hiện ra mình không ngờ đang ngồi xuống dưới đất cách đó mười trượng mà chỗ mình vốn đang ngồi đã có một người khác ngồi ở nơi đó rồi.

Người nọ lúc ban đầu cảm thấy kinh ngạc và tức giận muốn tiến lên chất vấn thì lại đột nhiên cảm giác được: Thật ra thì mình từ lúc ban đầu đã ngồi tại nơi này rồi, không phải là giống như mà căn bản là như vậy…

Ừ. Người kia ngồi ở trên vị trí kia vốn nên là như vậy, chỗ ngồi này chính là vì người nọ mà thiết kế ra. Hết thảy cũng tự nhiên như vậy, hồn nhiên như vậy mà thiên thành, mình cứng rắn đi vào căn bản là không thích hợp… Đã như vậy, mình tại sao phải đi cầu người khác thoái vị, phá vỡ sự hài hòa kia?

Lắc đầu hắn lại ngồi xuống dưới đất tham gia đấu giá, cũng không có một điểm lúng túng nào. Mà kỳ lạ là, một màn quỷ dị như vậy ngay cả đám người Tuyết tiên tử cũng không có phát hiện ra.

Sau đó, người này hứng thú quan sát Sở Dương, lại là một bộ thẩm tra lầm bẩm tự nói: “Đây chính là tên du côn cắc ké’ kết huynh đệ với Như Sơn kia sao? Hí”.

Vừa nói, đột nhiên hắn hút một hơi lãnh khí, hoàn toàn không thể tin được ngó Sở Dương lầm bẩm nói: “Thiên lão gia của ta ơi. Thằng này lại là… Từ khai thiên tích địa tới nay, từ cổ chí kim yêu nhân Ma vạn tộc… Vô cũng không có đúng, tuyệt vô cận hữu… Đệ nhất phế vật! Ai còn có thể phế vật hơn hắn đây? Tư chất như thế không phải là chưa từng có, chỉ sợ cũng đã tuyệt hậu rồi, đây cũng quá phế vật đi?!”.

“Ánh mắt của Ngôn Như Sơn quả nhiên là làm cho bản Đại tướng quân phải nhìn với cặp mắt khác xưa, triệt triệt để để kinh ngạc, ngạc nhiên, quá kinh ngạc đi!… Mỗ Mỗ”.

Kế tiếp chính là vật phẩm đấu giá thứ ba, đó là Tử Tinh Ngọc Tủy. Chẳng qua là quá trình đấu giá Tử Tinh Ngọc Tủy quá bốc lửa, hơn xa tưởng tượng của Sở Dương.

Theo Sở Dương xem thì thứ mà Cửu Trọng Thiên đại lục cho rằng là đồ tốt thì ở chỗ này chưa chắc đã là tốt, dù sao hai vị diện chênh lệch quá xa. Ở Cửu Trọng Thiên đại lục, Tử Tinh Ngọc Tủy cố nhiên là bảo bối khó gặp nhưng ở chỗ này chưa chắc đã được coi là đồ tốt.

Nhưng hắn vẫn quên một điểm, vẫn là vấn đề rất trọng yếu đó là: Chỉ cần là thứ có thể trợ giúp công lực tu vi tăng lên, bất kể là tại Vị Diện nào cũng là thứ tốt!

Thậm chí càng là Vị Diện đẳng cấp cao thì nhu cầu đối với loại vật này càng lớn! Huống chi, Cửu Trọng Thiên đại lục cả thảy mấy chục vạn năm tích lũy, có rất nhiều thứ tốt không ai phát hiện ra.

Mà Cửu Trọng Thiên Khuyết trải qua hàng trăm vạn năm cướp đoạt, tất cả quáng mạch có thể lục soát lấy được trên căn bản cũng đã bị phân phối sạch sẽ cho dù còn những thứ còn có thể khai thác thì từ lâu đã có người chiếm cứ rồi.

Cho nên Tử Tinh Ngọc Tủy ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, mặc dù cũng không phải là món đồ hiếm thấy nhưng vẫn là thứ tốt khó được!

Huống chi, Sở Dương còn đưa ra một khối đại hình Tử Tinh Ngọc Tủy vượt qua ngàn cân, không sai biệt lắm là gần hai nghìn cân! Coi như là mọi người đang ngồi đây lịch duyệt vô cùng phong phú, kiến thức rộng rãi nhưng chưa ai từng thấy thứ khoa trương như vậy!

Ở trên đài đấu giá, tử quang oánh nhiên, Tử Tinh Ngọc Tủy đặt trên 2 cái bàn lớn tản ra sắc thái mê người. Vừa thoáng nhìn, ánh mắt của mọi người đã không thể dịch chuyển khỏi!

“Vật phẩm đấu giá thứ 3 là Tử Tinh Ngọc Tủy, ngoại hình đầy đủ, nặng 1. 735 cân”. Sở Dương mới vừa nói xong, vô số đạo thần niệm đã rối rít quấn quanh đến. Mục tiêu khẳng định không phải là Sở Dương, toàn bộ đều bám vào Tử Tinh Ngọc Tủy.

Hiển nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng xem xét, khối Tử Tinh Ngọc Tủy này có được như Sở Dương nói hay không, tuy nhiên chính là đầy đủ, thiển nhiên tạo thành.

Nếu là quả thật thiển nhiên và đầy đủ thì trình độ không thể nghi ngờ gì là sẽ cao hơn vài tầng!

Hơi vừa tiếp xúc, mọi người cũng không làm gì mà dừng lại tức thì thu hồi thần thức. Trong lòng của ai nấy cũng thầm nghĩ: Thật sự như vậy!

Trên cõi đời này lại thật sự còn có thứ đầy đủ như thế… Tử Tinh Ngọc Tủy nặng hơn 1700 cân!

Sở Dương mỉm cười chờ, khi phát hiện ra những thần niệm kia toàn bộ đã thu hồi thì hắn mới hít một hơi thật sâu nói: “Quy tắc vẫn như trước, không nắm chắc giá, không biết trước giá, mời mọi người tự ra giá, vẫn là người trả giá cao được!”.

Sở Dương vừa dứt, phía dưới trong nháy mắt sôi trào lên.

“Năm vạn!”.

Người thứ nhất còn chưa dứt lời đã có người tiếp theo gọi nói: “Mười vạn Tử Hà Tệ!”.

“Mười lăm vạn!”.

“Hai mươi lăm vạn!”.

Trước sau giá đã lên tới năm mươi vạn! Đây là cái tình huống gì?!

Sở Dương ở một bên thấy vậy thì con ngươi cơ hỗ trợn trừng. Dường như hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, một khối Tử Tinh hồn ở chỗ này lại có giá cao như vậy!

Không phải là đang nói đùa sao?!

Ngay tại lúc này, người phía Thiết Huyết mình chậm rãi đứng lên. Ánh mắt có chút bễ nghễ nhiêu tràng một vòng rồi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Sở Dương trừng tròng mắt nhìn hắn, trong lòng mơ hồ dâng lên ý niệm không ổn: Con hàng này muốn làm cái gì? Không phải là có âm mưu gì chứ. Dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, có thể sao?

Không biết ý nghĩ của Sở Dương mới vừa rồi có tinh là đen như quạ hay không mà bốn phía từ từ yên tĩnh trở lại.

Người nọ mỉm cười một chút, nói: “Một khối Tử Tinh Ngọc Tủy này Thiết Huyết mình chúng ta muốn có Sáu mươi vạn Tử Hà Tệ!”. Hắn ha hả cười cười nói: “Xin hỏi, còn có ai… Muốn cùng ta cạnh tranh không?”.

Trong khẩu khí đầy sự uy hiếp. Ý tứ chính là: Người nào cùng ta cạnh tranh chính là cùng Thiết Huyết mình cạnh tranh, chính là tìm Thiết Huyết mình gây phiền toái.

Trong nháy mắt toàn trường yên tĩnh, đều là yên lặng như tờ. Tại chỗ này, trong chúng thế lực, nhiều nhà không kém gì Thiết Huyết mình nhưng Thiết Huyết mình cũng là thứ mà tất cả mọi người không muốn trêu chọc vào.

Đây thật sự không phải là vấn đề thực lực của Thiết Huyết mình mạnh như thế nào, mà là bọn họ không có phong độ của Đại tông phái, thuộc về loại lưu manh thì đúng hơn, là loại cẩu tặc. Đánh khống chế được ngươi cũng có thể làm ngươi buồn nôn mà chết.

Trọng yếu nhất là chỉ cần bị Thiết Huyết mình thù hận, vậy sau này chuyện gì ngươi cũng đừng muốn tiến hành thuận lợi. Chuyện gì bọn chúng cũng có quấy rối.

Khi thực lực ngươi mạnh bọn họ giải tán, đuổi theo cũng đuổi không kịp nhưng khi thực lực yếu kém thì nhất định sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ cả da lẫn xương.

Mà tổng đã’ của Thiết Huyết mình ở chỗ đâu, về điểm này thì đến nay vẫn không người nào biết được nên muốn nhổ cỏ tận gốc cũng là chuyện không có biện pháp. Đối mặt với nhân vật của tổ chức này tất nhiên là không nên chọc đến. Trong lúc nhất thời mọi người cũng không ai nói gì.

Hải Dương Ba nhướng mày suy nghĩ một chút rồi rốt cục vẫn không phát tác, dù sao không đáng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà cùng Thiết Huyết mình trở mặt. Tử Tinh Ngọc Tủy kia mặc dù khó được, đối với siêu cấp tông môn như Lăng Tiêu môn mà nói, có cố nhiên là tốt mà bỏ qua cũng vô hại.

Một vị khác không thèm để ý đến Thiết Huyết mình là Tuyết tiên tử thì hứng thú nhìn Sở Dương. Nàng muốn nhìn xem Sở Dương này sẽ ứng với như thế nào đối với chuyện này. Thỏa hiệp hay bắn ngược lại hoặc là có những lựa chọn khác!

Sở Dương nhíu mày. Tên khốn kiếp này rốt cục vẫn đi ra gây rối.

Người cuối cùng đi vào tràng kia nhíu mày nhìn người Thiết Huyết mình lầm bẩm nói: “Thiết Huyết mình? Thiết Huyết mình coi là vật gì… Nếu là bởi vì chuyện này bị mà Ngôn Như Sơn ghi hận… Cái Thiết Huyết mình này có thể bị tiêu đời rồi. Người này thật là không biết sống chết”.

Ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được, trên bầu trời Ngôn Như Sơn đang chú ý đến nơi này, trên mặt đã không che dấu được xuất hiện sát khí!

Thật sự là muốn chết! Ngôn Như Sơn trong lòng thốt nhiên nổi giận: Dám ở chỗ này quấy rối, xem ra Cửu Trọng Thiên Khuyết thật sự là cần diệt trừ phiến loạn…

Nếu thằng Thiết Huyết mình này biết được mình bởi vì một lần ép mua ép bán lại đưa tới việc Ngôn Như Sơn có ý niệm phía chính phủ cần ‘Trừ phiến loạn’ thì sợ rằng sẽ trực tiếp quỳ gối trước mặt Sở Dương cầu xin.

Thiết Huyết mình có cường thịnh trở lại nhưng ở phía Ngôn Như Sơn là lực lượng chính phủ thì cũng là không chịu nổi một kích! Vô duyên cớ dẫn đến tai họa bất ngờ như vậy đối với Thiết Huyết mình mà nói, tuyệt đối là một trường hạo kiếp nhưng rất đáng tiếc chính là hắn không biết.

Người nọ của Thiết Huyết mình mang theo áp bách mãnh liệt nhìn Sở Dương, nói: “Sở gia tiểu tử, ta hiện tại đã xuất giá rồi, làm sao, ngươi không nói đi? Làm việc nhanh lên chứ?”.

Sở Dương ha ha cười một tiếng, nói: “Ngươi đã xuất giá hả, đó chính là mau về nhà chông đi thôi”.

“Ha ha ha ha”. Vừa nghe được câu này, mọi người đầu tiên là nhất tề ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó cười vang!

Những lời này khá hiểm. ‘Ra giá’ cùng ‘Xuất giá 1 vốn là 2 từ đồng âm khác nghĩa mà thằng này mới vừa rồi cao giọng tuyên bố ra mọi người vốn không nghĩ tới những thứ khác nhưng Sở Dương đột nhiên nói một câu như vậy’ về nhà chông”, không khí trong phòng nhất thời nổ tung như pháo nổ vậy.

Mọi người vốn là đối với việc của Thiết Huyết mình không vừa mắt, hiện tại có người ra mặt, như thế nào còn không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng? Cho nên tiếng cười đó có thể to bao nhiêu thì to bấy nhiêu, có thể giễu cợt được thì giễu cợt, có thể khó nghe được thì khó nghe.

Người nọ của Thiết Huyết mình gương mặt nhất thời biến thành màu tím. Một đầu tóc dài không gió mà bay trên người áo choàng giống như máu tươi cũng như cuộn sóng. Một đôi mắt gắt gao nhìn Sở Dương hung dữ nói: “Tiểu bối kia… Ta tuyên bố, ngươi xong rồi!”.

Sở Dương nhàn nhạt cười, nói: “Ta bất kể ngươi rốt cuộc là Thiết Huyết mình hay là Cương Huyết mình nhưng ta cũng tuyên bố, ngươi xong rồi!”