Q.8 - Chương 132: Đại Màn Kéo Ra

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Sở Dương lại ở chỗ này sao? Sở Dương này không biết có phải là Sở Dương kia hay không đây?”. Bạch y nữ tử cơ hồ là theo bản năng mặt liền biến sắc rồi trước mắt trong nháy mắt hiện ra một nụ cười ngây thơ.

Trước khi đi, cô cháu gái mình coi như trân bảo đã từng không chỉ một lần nói, thậm chí là nhờ mình nói: “Sư thúc, xin ngài nhất định, nhất định phải hỏi thăm cho con về tung tích của Sở Dương, thiên thiên vạn vạn lần”.

“Đó là người trọng yếu nhất trong cuộc đời con, nhất định không thể từ bỏ được!”.

“Sư thúc, hết thảy cũng nhờ cậy vào ngài, ngàn vạn lần nhờ ngài đó”.

Bạch y nữ tử ánh mắt lóe lên một chút nhẹ nhàng thở dài nói: “Chẳng qua là không biết Sở Dương này… Có phải là Sở Dương kia không đây?”.

“Trước khi đi, sư tỷ cũng đã từng dặn dò quá… Không nên cố ý đi hỏi thăm thậm chí cho dù thấy cũng phải làm bộ là không thấy”.

“Nhưng hôm nay, nếu như người chủ sự nơi đây đúng là người kia thì ta nên làm như thế nào đây?”.

“Ngày hôm qua sư tỷ lại truyền đến tin tức mới, Sở Dương này cùng hẳn là thiên tài… Hơn nữa, trên người còn có chứa Thuần Dương chi bảo… Nhưng lại không có nói gì thêm, chỉ nói là nếu gặp phải hắn thì nên cẩn thận điều tra xem một chút, nếu không gặp được thì cũng không cần để ý”.

“Nói như vậy, người sư tỷ coi trọng nhất thủy chung vẫn là Khinh Vũ”. Bạch y nữ tử trong tay nắm thiệp mời như có điều suy nghĩ rồi đứng lên ở trong lều đi qua đi lại. Đôi mi thanh tú cau lại cuối cùng rốt cục làm ra quyết định nói: “Đi! Đến lúc đó tùy cơ ứng biến cũng được

“Ngươi làm như vậy chỉ sợ là có chút liều lĩnh Thiết Bổ Thiên cau mày vẻ mặt lo lắng nói.

“Ừ, đúng là có 1 chút”. Sở Dương nói: “Nhưng hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, ta phải liều lĩnh lần này… Dù sao cơ hội lúc này là vạn năm khó gặp đó”.

“Cái này thì ta tự nhiên là hiểu”. Thiết Bổ Thiên than thở nói: “Có thể là do thực lực của chúng ta hôm nay quá mức đơn bạc. Muốn ở trong hoàn cảnh cao thủ như mây này làm việc được thuận lợi thì thật sự là… Khó như lên trời”.

“Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên có lối! Hoàn cảnh khó khăn khốn cảnh như thế này chúng ta cũng không phải là chưa từng đối mặt mà, ta tin tưởng là sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được chúng ta!”. Sở Dương ngồi thẳng lên, ánh mắt lãnh duệ, khẩu khí chắc chắn dị thường và tràn đầy lòng tin nói.

“Chuyện Trấn hồn Thạch lần này… Đến cũng không khỏi quá đột ngột”. Thiết Bổ Thiên nói: “Dựa theo lệ cũ, sự kiện đoạt bảo như vậy xuất hiện thoáng cái cũng không nên xuất hiện các đồ vật cực đoan như vậy nhưng sự kiện lần này lại quá khác thường đi”.

“Chẳng qua là sự cực đoan này có thể là không như lẽ thường nhưng kì thực cũng chưa chắc đã không phải là không hợp tình lý, nếu chỉ là một loại bảo vật thì như vậy, siêu cấp đại tông môn như thế nào lại đi nhúng tay vào chứ, chỉ sợ ngay cả Đại tông phái tầm thường cũng nhìn không thuận mắt rồi, nhiều nhất chỉ có vài tiểu tông phái đến đây mà thôi… Hơn nữa trong loại tình hình này chúng ta đại khái có thể đ�c nước béo cò”.

“Chúng ta nên từng bước phát triển thế lực rồi mới nghĩ biện pháp tiến thêm một bước dẫn phát sự chú ý mới là trình tự đúng nhất”.

“Tình huống bây giờ, chỉ sợ nếu chỉ xuất hiện một khối Tử Tinh hồn, chúng ta cũng là nhất định giữ không được rồi”. Thiết Bổ Thiên vừa cau mày muốn nghĩ biện pháp nhưng nghĩ tới nghĩ lui trăm mối lo mà nói: “Huống chi vẫn còn chuyện Trấn hồn Thạch bực này nữa, nó đã đủ để kinh hãi cả Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi!”.

“Cái này”. Sở Dương cười khổ.

Hắn sao không biết được điểm này chứ nhưng lúc ấy Sở Dương rõ ràng là cũng chuẩn bị bỏ qua, muốn đợi đến sau này khi thực lực tăng trưởng thì mới vạch trần bí mật Trấn hồn Thạch nhưng ai có thể nghĩ được lại bị Hổ ca một cái rắm bắn nát?

Kế hoạch này biến hóa quá nhanh! Hết thảy đều đột nhiên xuất hiện! Hôm nay sự đáo lâm đầu, không trâu bắt chó đi cày cũng phải đành thôi.

“Trước mắt cũng chỉ đành đi một bước nhìn 1 bước thôi”. Sở Dương thản nhiên nói: “Cho nên, ta mới an bài ngươi thành một vị thần bí ngự tọa tới trông coi Sở gia đại viện”.

“Nếu là có phong thanh vô cùng khẩn cấp thì ngươi đem hết thảy, toàn bộ từ sáng chuyển vào tối. Nếu thật sự tới lúc đó thì ta tự nhiên sẽ nghĩ cách di dời sự chú ý của mọi người đi để lại cho ngươi thời gian tiến hành… Sở Dương nếu không có ở đây thì như vậy tự nhiên cũng sẽ không còn mục tiêu công kích nữa.

“Nhưng đây thủy chung vẫn là hạ hạ kế sách”. Sở Dương nhẹ giọng thở dài nói: “Chỉ mong là chúng ta không cần đi tới một bước kia”.

Thiết Bổ Thiên đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn nói: “Ta hiểu, chẳng qua là… Làm như vậy thì ngươi quá nguy hiểm”.

Sở Dương mỉm cười, nói: “Ngươi quên mất rồi sao, từ khi mình xuất đạo tới nay, nguy hiểm có thể nói chính là chuyện như com bữa, ta là người làm nên truyền kỳ, nơi nào thiếu được nguy hiểm chứ, chỉ có nhờ vào nguy cơ mới là chuyển cơ, mới là cơ hội! Ta là Cửu Kiếp Kiếm chủ trong truyền thuyết, cái loại người được thiên chiếu cố, có thiên vận như ta quyết sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu”. Í” ‘

Thiết Bổ Thiên dùng sức gật đầu nhưng trong ánh mắt vẫn còn không dứt lo lắng nói: “Chắc chắn sẽ không đi tới một bước kia, cho dù chúng ta lực không bằng người, chẳng lẽ trí cũng không kịp người sao?!”.

Sở Dương khẽ mỉm cười.

Sở Dương khoanh chân ngồi dưới đất vận chuyển Cửu Trọng Thiên Thần Công, vật ngã lưỡng vong, dốc lòng tu luyện, mãi đến xế chiều mới từ thâm trầm vận tức tỉnh lại.

Kể từ khi Ngôn Như Sơn đi rồi, Sở Dương cảm giác được trên người mình áp lực nặng hơn nhiều lắm. Ngôn Như Sơn tu vi sâu không lường được. Ngay cả khi không có ý định cậy vào hắn nhưng trong lòng như vẫn còn điểm để dựa vào, nay hắn vừa đi…

Nhất là dưới mắt có nhiều cao thủ hội tụ như vậy tại Tử Hà thành, Sở Dương càng thêm cảm thấy, thực lực của mình quá nhỏ bé. Sâu trong nội tâm cảm giác được nguy cơ cùng một loại sợ hãi mơ hồ, làm cho hắn cảm nhận được áp lực nặng nề.

Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn cơ hồ chính là hễ có thời gian là sẽ luyện công, đem toàn bộ thời gian rồi đi luyện công.

Người khác có thể hoành hành đương thời, ta vì sao không thể!

Người khác có thể tiểu ngạo Thương Khung, ta vì sao không thể!

Kiếm Linh thì tới tới lui lui vận chuyển tử linh chi khí, Sở Dương thì không ngừng từ trong thiên địa linh khí hút lấy lực lượng mà tinh tiến công lực. Trong Cửu Kiếp Không Gian, Hồng Mông Tử Khí cùng Cửu Đại Kỳ Dược cũng đang không ngừng hướng vào trong thân thể hắn quán thâu lực lượng…

Sở Dương có thể rõ ràng cảm giác được tu vi của mình đang nhanh chóng tăng trưởng! Nhất là tử khí kinh khủng kia hôm nay đã chiếm cứ một nửa Tử khí đan điền! Hơn nữa còn là một nửa sau khi đã áp súc!

Theo Kiếm Linh suy đoán, ở dưới Trấn hồn Thạch này còn có tử khí số lượng cực kỳ khổng lồ đang cuồn cuộn sinh ra!

Sở Dương đoán chừng, mình căn bản là chưa cần hấp thu hết thì Tử khí đan điền của mình đã có thể tràn đầy. Hơn nữa bởi vì Âm Dương chuyển hóa lẫn nhau dễ dàng, sinh tử chuyển đổi tử khí ở trong kinh mạch của hắn vận hành xong thì có sự kỳ diệu dưới nào đó mà có một phần chuyển đổi thành sinh cơ, nói cách khác là Sinh cơ đan điền của mình đã dần dần có tích lũy.

Mặc dù cái tốc độ này khá chậm nhưng cũng là có thêm một con đường nhanh chóng tăng trưởng thực lực.

Khi ánh đèn rực rỡ sáng lên là giờ đại cát để Sở Dương khai trương Thiên Binh Phách Mại Đường, bên ngoài là đèn lông màu đỏ. Bên trong Phách Mại Đường trang hoàng càng thêm xanh vàng rực rỡ, ánh đèn sáng rực giống như ban ngày vậy.

Chẳng qua là nó khác với cơ sở đấu giá khác là bên trong im ắng, không có bất kỳ nhân viên phục vụ nào. Người đi vào cũng chỉ có thể ngồi không, ngay cả chén nước trà cũng không có.

Chiêu đãi như vậy cũng là lễ số không chu toàn! Đối diện chỗ ngồi, phía trên là một cái bàn lớn, đây tự nhiên là bàn đấu giá rồi.

Trên đài đấu giá cũng là trống rỗng, hoàn toàn không có vật trang trí, điều này làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái, ít nhất là cảm giác rất không phối hợp.

Bố trí như thế là quan điểm của Sở Dương. Sở Dương từ trước đến giờ chỉ tham gia đấu giá, đâu có chủ trì đấu giá lần nào đâu?

Cho nên trước kia tại các Phách Mại Đường khác khi thấy đám thiếu nữ trang điểm xinh đẹp lượn qua lượn lại, ân cần chiêu đãi, hắn cảm giác có chút không đúng lắm chút nghĩ: Lão tử tới đấu giá chứ không phải là tới chơi gái!

Ngươi nơi này có thứ tốt, không ai tìm hầu hạ lão tử cũng tới mua nhưng ngươi nơi này không có gì cả như vậy… Người chiêu đãi là thần tiên thì ta cũng không tới, ta là võ giả, cũng không phải là phú ông chỉ ham hưởng thụ!

Ta tới đấu giá chỉ vì ích lợi mà thôi. Nếu chỉ vì để nhìn mỹ nữ… Hừ hừ, địa phương nào nhìn không được đây? Ở trong phòng ngủ của lão tử so sánh với cải này còn hơn ấy!

Cho nên Sở Ngự Tọa sẽ không chuẩn bị chiêu đãi.

Từng môn phái bắt đầu lục tục tiến vào trong hội trường của Thiên Binh Phách Mại Đường. Đối mặt với vẻ khác thường cũng không lễ phép thế nhưng cũng không có ai ra vẻ bất mãn.

Mọi người sở dĩ nể tình như vậy đơn giản chính là đối với Thiên Binh Phách Mại Đường đột nhiên nhảy ra này cũng có chút ngạc nhiên và còn có chút mơ hồ phòng bị. Vào thời khắc vi diệu như thế này, cái Thiên Binh Phách Mại Đường này lại chọn vào lúc này ngang trời xuất thế. Nếu nói là hoàn toàn không có chỗ cậy vào là không hợp lý, trước khi biết rõ quyết không nên gây sự

Hơn nữa vật phẩm đấu giá lấy ra lần này tất cả đều là chi thế chi bảo, có gan lấy ra vật phẩm đấu giá như vậy, nếu không nắm chắc thì không dám làm?

Hơn nữa là phải đối mặt với các thế lực lớn nhỏ toàn bộ đại lục, thậm chí còn có nhiều siêu cấp tông môn nhưng ngay cả nửa điểm lễ ngộ cũng không có. Nếu không có nội tình tương đối lớn thì làm sao dám làm như vậy đây?

Như vậy vị chủ nhân Thiên Binh Phách Mại Đường này rốt cuộc là nhân sĩ phương nào, có lai lịch gì? Vị Sở Dương kia chính là người chủ sự nơi đây sao? Có thể sau lưng còn có… Nhân vật cực kì khủng bố không hoặc là thế lực nào đó?

Những chuyện này đều không ngoại lệ, ở trong đầu tất cả đều mọi người chợt lóe lên.

Có thể tới đây, bất cứ người nào cũng không phải là người ngu! Một cách tự nhiên mỗi người đều nghĩ rất nhiều nhưng nghĩ nhiều thì càng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

“Ha ha ha”. Một trận cười cuồng vọng truyền đến rồi trên đường cái, ba tử bào nhân dắt tay nhau đến, một người ở giữa, hai người 2 bên bảo vệ, đó chính là người Thiết Huyết mình!

Người cầm đầu chính là kẻ dẫn đội của Thiết Huyết mình lần này, là người chủ sự.

Chỉ thấy ba người long hành hổ bộ tiêu sái dọc theo đường đi đấu đá lung tung, dọc đường người đi đường rối rít né tránh. Bộ dạng ương ngạnh lớn lối đã đến cực điểm”. ‘

Người đi đường không ai dám lộ ra vẻ giận dữ nhưng thần sắc thì thầm oán giận. Dĩ nhiên những người có thần sắc oán giận kia cũng là người bình thường, phàm là võ giả thì trong mắt tất cả đều có sự kiêng kỵ, chỉ bởi vì bọn họ biết được danh tiếng của Thiết Huyết mình và cũng sơ lược biết được tác phong làm việc của môn phái này.