Q.8 - Chương 358: Ta Có Đẹp Trai Hay Không?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:

– Sở Dương, vận khí của ngươi thật là tốt, có thể một đường trốn đến hiện tại, bất quá… Giờ này ngày này, giờ này khắc này, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói đi.

Sở Dương khẽ nở nụ cười, hẳn khẽ ngẩng mặt lên.

Đàm Đàm lúc này đứng ở phía sau hắn nên rõ ràng cảm nhận được trên người sư huynh mình hiện tại từ từ ngưng tụ ra một cỗ nghiêm nghị sát khí.

Đầy trời ánh sáng chiếu xạ ở trên mặt Sở Dương lại trống rỗng nảy sinh ra một loại cảm giác mê ly, làm cho mặt của hắn chỗ có ánh sáng chỗ lại âm u.

– Mộng tướng quân, lời nói đàng hoàng, ta bội phục ngươi là một hảo hán tử, có thể rõ ràng được thị phi khúc trực, tự có nguyên tắc mà kiên trì, không vi phạm bản tâm khi làm việc.

Sở Dương ngẩng mặt lên nói:

– Nói riêng về bản tâm, ta thật là không muốn cùng ngươi là địch. Đợi lát nữa động thủ, ta sẽ tận lực lưu lại cho ngươi một cái tánh mạng!

– Là hồi báo ngươi khi ở cửa Cô Trúc thành đã ủng hộ muội muội của ta, người tốt luôn có hậu báo, không phải sao!

Sở Dương hít thật sâu một hơi, ánh mắt chậm rãi dần dần dời xuống, nhìn phía đối diện Mặc Vân Thiên đại quân như biển nhưng lại coi như một đám gã đất chó cảnh vậy, tràn đầy bễ nghễ nói:

– Bất quá… Những người này, toàn bộ cũng ở lại đây đi. Nơi này phong thủy cũng không tệ lắm, không chừng có thể phát tài cho hậu thế.

Đàm Đàm cạc cạc một tiếng cười quái dị nói:

– Sư huynh lời này nói không sai, nơi này phong thủy quả thật rất tốt, ta cũng đã nhìn ra, những thứ khác không nói, hãy nói địa phương này rộng rãi, mai kia con cháu những người này giàu có có thể nghĩ là do phần mộ tổ tiên bọn họ chọn được chỗ tốt nên mới có thể ban ơn cho hậu nhân như thế?

Mộng Vô Nhai ngay cả hàm dưỡng tốt hơn thì giờ phút này cũng nhịn không được nữa, hắn tức giận quát lên nói:

– Sở Dương, ngươi hẳn là đã nghe nói qua một câu nói: Làm người chớ lớn lối, giang hồ không nhận cuồng! Ngươi cho rằng dưới tình cảnh này, ngươi còn có thể có cơ hội gì hay sao?

Sở Dương lắc đầu bật cười, thân thể của hắn đứng thẳng nói:

– Ban đầu Mặc Vân Thiên Cửu thái tử mạnh đoạt lão bà của ta, ta lực chiến giết hắn, phía Mặc Vân Thiên không những không nhận ra sai lầm, ngược lại thẹn quá thành giận làm cho tình hình thêm trầm trọng!

– Mặc Vân Thiên. Nhất phương Thiên Đế, Nguyên Thiên Hạn; Lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, chỉ vì tư dục, vì con báo thù. Ngang nhiên xuất binh! Tổn hại công lý, coi thường đạo nghĩa; Khư khư cố chấp. Sở mỗ ra sức phản kháng, đoạn đường này tới nay, chạy trốn hơn mười ba vạn dặm rồi!

– Mặc Vân Thiên binh sĩ, chẳng phân biệt được thị phi, bất luận đạo lý, vạn dặm đuổi giết, ức hiếp lương thiện, khi dễ phụ nữ và trẻ em, thảo gian nhân mạng… Trên dưới nhất thể, tất cả đều là đồ gã chó. Là đám tham quan ô lại!

– Ta nay cho là, phía chính phủ Mặc Vân Thiên đã không nên tồn tại nữa; Khi ta sinh thời chắc chắn sẽ diệt sạch tất cả chính phủ Mặc Vân Thiên. Lấy rõ ràng nhân gian chánh nghĩa, thiên hạ công đạo!

Sở Dương nghiêm nghị quắc mắt lên mà nói:

– Thiên nếu không có đạo, ta liền thay trời hành đạo!

Một phen chánh khí nghiêm nghị bi thống biệt khuất ập ra.

Bên cạnh Đàm Đàm xem thế là đủ rồi: “Sư huynh, ngươi lần này rốt cục đã giác ngộ rồi! Mọi việc trước tiên cần đem mình đặt ở vị trí có đạo đức, có lẽ phải mà ức hiếp nhất phương, bất kể là nói chuyện hay là làm việc, quả nhiên cũng là lẽ thẳng khí hùng, khí thế ngất trời a…”

Mộng Vô Nhai hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Dương mà cảm thấy trong lòng một trận hoảng hốt, một hồi lâu không nói gì.

Muốn nói đến người rõ ràng nhất về việc đuổi giết Sở Dương từ đầu đến cuối thì không phải là Mộng Vô Nhai thì còn là ai, trước sau mười ba vạn bảy ngàn tám trăm dặm tử vong đuổi giết. Sở Dương từ vừa mới bắt đầu còn vô lực phản kích, một đường chạy trốn, càng về sau vừa đánh bên trốn, sau đó lại chủ động xuất kích gây hấn gây chuyện, cho tới sau này lại ẩn cư Cô Trúc thành, một đường thẳng đến bây giờ đối với mặt thiên quân vạn mã lại mặt không đổi sắc.

Thậm chí, bình sanh lần đầu tiên nói ra câu ‘Sinh thời ta chắc chắn sẽ diệt sạch tất cả chính phủ Mặc Vân Thiên”, lời nói hùng hồn như thế!

Những lời này làm cho Mộng Vô Nhai trong lòng rung động.

Trừ Mộng Vô Nhai ra, tất cả Mặc Vân Thiên binh sĩ đều cho rằng mới vừa rồi lời Sở Dương nói bất quá chính là hành vi vùng vẫy giãy chết, trước khi chết thống khoái thống khoái nói như vậy, Song Mộng Vô Nhai rõ ràng biết. Sở Dương cũng không phải là người nói suông, chuyện làm không được hắn chưa bao giờ nói ra.

Lúc này nếu nói ra, nhất định là Sở Dương tương đối nắm chắc có thể làm được!

Nhưng trước mắt, thế lực yếu kém của Sở Dương lại dám nói ra chuyện diệt sạch Mặc Vân Thiên!

Trong nháy mắt này, Mộng Vô Nhai thậm chí tinh thần hoảng hốt, tựa hồ thấy cả Mặc Vân Thiên khói lửa khẳp nơi, hài cốt như núi.

Tinh thần hoảng hốt mà trong lúc nhất thời khiến hắn quên mất đáp lời.

Ở phía sau hắn, một vị đại tướng giận tím mặt nói:

– Thật là một tên tiểu bối cuồng vọng, không nhìn thấy hôm nay thiên binh đến đây ư. Còn không thúc thủ chịu trói, dập đầu cầu xin t, lại còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả, mê hoặc lòng người! Người đâu! Đem tên phạm thượng kia bắt lại cho ta!

“Hô” một tiếng, ở phía sau hắn, một tên tiểu đội trưởng đầu tàu gương mẫu lao ra.

Vị tướng quân này thanh âm cao vút nói:

– Mộng tướng quân, ngươi đã e ngại họ Sở này như vậy thì mời lui ra đi, lần này nhìn xem Thiết vệ ta lập công! Thật ra thì cái này đã không còn gì để nói nữa, Mộng tướng quân ngươi rốt cuộc đã là bại tướng dưới tay Sở Dương rồi, không phải là ai chả có lúc thắng lúc bại, nên có dũng khí, chớ để cho Mặc Vân Thiên ta thêm mất mặt…

Ngôn từ này trong đó không chút che dấu sự châm biếm đối với Mộng Vô Nhai.

Phía sau Mộng Vô Nhai, tên tướng quân tâm phúc trên mặt lộ ra vẻ giận dữ muốn phát tác nhưng Mộng Vô Nhai thở dài một hơi, vung tay lên ngăn thủ hạ mình lại thản nhiên nói:

– Đã như vậy, nhìn Tần tướng quân làm việc. Bọn ta mỏi mắt mong chờ tướng quân lập công!

Sau khi hắn vung tay, tất cả Trảm Mộng quân giống như một đóa mây cực tốc phiêu mở để lộ ra một mảng đất trống lớn.

Hiển nhiên, Mộng Vô Nhai lần này đã quyết định chủ ý thờ ơ lạnh nhạt.

Cho tới nay, Mộng Vô Nhai đối với việc vây công Sở Dương đều có mấy phần chướng ngại về tâm lý: Bởi vì chuyện này nguyên nhân tất cả đều là do Mặc Vân Thiên không đúng.

Hiện tại, không để cho hắn động thủ chính là việc cầu cũng không được.

Thiết vệ điều ra hơn một trăm người hướng về phía đám người Sở Dương hung mãnh bổ nhào lên.

Sở Dương mặt vẫn mỉm cười, trầm tĩnh như núi, tay chắp ở phía sau lưng không nhúc nhích.

Đàm Đàm mặt cũng thản nhiên cười lớn một tiếng, từ cạnh Sở Dương nhảy ra ngăn ở trước mặt Sở Dương rồi mở ra hai tay, tuy nhiên lại là ngăn Sở Dương động thủ mà hô lớn nói:

– Những thứ này là của ta, ngươi cũng không nên đoạt a!

Thoáng ngay sau đó hắn khẩn cấp nhào tới, ở giữa không trung, “Ngao” một tiếng cuồng khiếu nói:

– Wow ha ha… Các ngươi đám người này lại có thể có được vận khí tốt, chết trong tay một người anh tuấn tiêu sái như ta, thật là phần mộ tổ tiên các ngươi phát rồi… Oanh!

Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên quát lớn! Tiếng quát này tựa như là trong thiên địa, trong lúc bất chợt vang lên một đạo Phích Lịch kinh thiên động địa trực tiếp ở trên đỉnh đầu một trăm người này ầm ầm nổ vang!

Hơn một trăm người này đều không ngoại lệ, ai nấy choáng váng, trong đó có mấy người còn đặt chân không yên lảo đảo một cái!

Lúc này Đàm Đàm đã phi thân vào giữa chi bách nhân đội này tựa như bom nở hoa, quát lên nói: “Ô rống rống”

Trong lúc bất chợt hắn trầm hông tọa mã, hai tay đẩy ra bên ngoài, toàn thân trong phút chốc toát ra hắc khí nồng nặc chí cực mà quát lên nói: – Mở:

Oanh!

Trăm ngàn đạo hắc khí đột nhiên từ trên người hắn như lợi kiếm bắn ra ngoài, bắn đi bốn phương tám hướng. Là công kích phạm vi lớn!

Quét quét quét…

Phốc phốc phốc…

Một trăm người mới vừa còn như hung thần ác sát xông lên, lúc này lại bị một lớp trăm ngàn đạo hắc khí đột nhiên xuất hiện công kích, tất cả giống như là bị vạn tiễn cùng bắn, mọi người ai nấy đều bị bắn thành con nhím!

Mỗi một đạo hắc khí sau khi xuyên qua một người thì cũng không tiêu tán, cũng không phải là nhập vào cơ thể mà qua, lại cứ như vậy ngưng kết bất động, trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Đàm Đàm tung người dựng lên, tay phải khẽ vẫy nói: “

– Trở lại đi!

Trăm ngàn đạo hắc khí đột nhiên giống như có sinh mệnh từ trong thân thể địch nhân lao ra rồi một lần nữa trở về trên tay Đàm Đàm. Lại là vô số tiếng kêu rên tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi hơn một trăm người chậm rãi ngã nhào, trên người mỗi người đều chợt phun ra tới hơn mười đạo máu tươi!

Hiển nhiên là không ai còn sống.

Khi mọi người còn chưa kịp kinh ngạc thì Đàm Đàm bên này lại có động tác, hắn đầu tàu gương mẫu vọt tới trước mặt vị Tần tướng quân kia chừng ba trượng thì chợt dừng lại, đang từ lao tới rất nhanh biến thành thản nhiên bước chậm.

Đàm Đàm chắp hai tay sau lưng, ở trước mặt vị Tần tướng quân này thản nhiên bước đi thong thả ba bốn bước, rất là phong vân khinh đạm chuyện nhỏ không đáng giá nhắc tới nói:

– Uy! Ta có đẹp trai hay không a!

Tần tướng quân vẫn đang trợn mắt há mồm, khó có thể tin nhìn về phía trước. Một trăm tên thuộc hạ của mình cứ như vậy chậm rãi ngã xuống. Thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rút đi, từng tên từng tên ngã nhào xuống mà biến thành thi thể.

Chuyện quá đột nhiên nên hắn nơi nào còn lo lắng đi trả lời Đàm Đàm có đẹp trai hay không?

Tần tướng quân chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết thoáng cái toàn bộ xông lên đỉnh đầu, trong phút chốc khóe mắt trừng muốn rách ra nhìn Đàm Đàm như muốn ăn thịt người nói:

– Xú quỷ, ngươi thật hung ác! Thật là thủ đoạn tàn độc!

Đàm Đàm giận tím mặt, cũng không làm bộ làm tịch ra vẻ vân đạm phong khinh nữa mà hổn hển chửi ầm lên nói:

– Khốn kiếp! Lão tử hỏi ngươi, ngươi điếc hả? Ta hỏi ngươi ta có đẹp trai hay không? Chết tiệt nhà ngươi, ngươi nhìn ta chằm chằm không nói lời nào, ngươi cũng không phải là câm chứ, ta mới vừa rồi còn nghe được ngươi nói chuyện mà…

Tần tướng quân nghe vậy thì giận cơ hồ muốn ngất đi.

Trước mắt tên xú quỷ này, rõ ràng chính là một kẻ vừa liếc mắt nhìn đã muốn ói, nhìn một lúc là tối có thể có cơn ác mộng, sau khi không chút nương tay giết một trăm thủ hạ của mình lại còn có thể như thật ở trước mặt mình hỏi một câu: Ta có đẹp trai hay không?

Đây là người nào kia? Còn có chút liêm sỉ nào nữa hay không?

Đẹp, đẹp cái con khỉ!

Tần tướng quân lỗ mũi cùng lệch đi, gầm thét như sấm nói:

– Ngươi là đồ hỗn trướng! Là tên ác ôn! Chó má như ngươi mà cũng dám có mặt mũi đi hỏi người khác ngươi có đẹp trai hay không… Ngươi còn có chút liêm sỉ nào nữa không hả?

Nói xong lại hét lớn tiếng:

– Ngươi là tên đao phủ! Lão phu muốn ăn tươi nuốt sống nhà ngươi!

Đàm Đàm nghe vậy thì lỗ mũi trong thoáng chốc cũng lệch đi.