Q.8 - Chương 16: Thiên Khuyết Tiếp Dẫn

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Chuyện trọng yếu nhất chính là…”. Thanh âm Mạc Thiên Cơ biến đổi trở nên trầm trọng nói: “Chúng ta lần này đi, nhiệm vụ duy nhất hoặc là nói sứ mạng của chúng ta chính là quyết chiến Thiên Ma cho tới khi diệt sạch Ma hoạn. Nhưng xét về thực lực tự thân hiện nay thì chưa đủ nên việc gia tăng tự thân thực lực thủy chung vẫn là quan trọng nhất”.

“Thứ hai là thế lực! Muốn đối kháng với Thiên ma thì không thể nào chỉ dựa vào mấy người chúng ta được cho nên bất kể chúng ta có ở chung một chỗ hay không thì cũng phải phát triển lực lượng của riêng mình”.

Mạc Thiên Cơ không chớp mắt nhìn các vị huynh đệ trầm giọng nói: “Bất kể các ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại huynh đệ chúng ta ở Cửu Trọng Thiên Khuyết khi lần nữa tụ hợp lại, ta muốn lực lượng trong tay chúng ta có thể làm cho Thiên Khuyết phải run rẩy!”.

“Đây là một cái khiêu chiến thật lớn và là một yêu cầu dị thường hà khắt!”. Mạc Thiên Cơ nặng nề nói: “Nhất là Kỷ Mặc, La Khắc Địch, hai người các ngươi phải chú ý, nhất định phải có trách nhiệm!”.

“Dạ!”. Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch nghiêm túc trịnh trọng đáp ứng nói.

Bọn họ biết, điều này cũng có thể là bọn mình trong một đoạn thời gian tương đối dài sẽ không được tiếp nhận sự an bài của Mạc Thiên Cơ.

“Ta không biết, chúng ta lần này là cũng không nhất định sẽ bị tách ra nhưng ta thật lòng hy vọng là tất cả mọi người sẽ tách ra, tiến hành theo cách riêng của mình, có sự nghiệp của riêng mình, tất cả đều có thể lực của riêng mình”.

Sở Dương thanh âm có chút trầm thấp nói: “Có lẽ chính các ngươi còn chưa phát giác ra, huynh đệ chúng ta một đường đi đến hiện tại, có chút quan hệ bên trong đã có chút thay đổi. Các người đối với ta càng ngày càng phục tòng, thậm chí là mù quán tuân theo, điểm này thật là không tốt”.

“Nếu cứ thế mãi thì hoặc là các ngươi biến thành thuộc hạ của ta, giữa chúng ta sẽ có quan hệ phụ thuộc nghiêm khắc nhưng cái này ta lại căm thù đến tận xương tủy và không thể chấp nhận”.

“Muốn có thuộc hạ cái này không khó còn có được huynh đệ thì không dễ”. Sở Dương hít sâu một hơi nói: “Ta hy vọng mỗi người chúng ta đều có thể trở thành nhất phương bá chủ Cửu Trọng Thiên Khuyết! Ngay cả khi chúng ta không ở chung một chỗ nhưng mỗi người vẫn có thể một mình tiểu ngạo trời cao, oai phong một cõi!”.

“Đúng, lão đại!” Đám người Cố Độc Hành trong mắt phát sáng nhìn chăm chú vào Sở Dương nói.

Sở Dương nói lời này xong thì tâm trạng cũng không tốt nhưng đây là tình cảm của hắn đối với các huynh đệ.

“Còn có Vũ tiền bối nữa, ngài…”. Sở Dương quay đầu nhìn Vũ Tuyệt Thành.

Vũ Tuyệt Thành cũng quay đầu nhìn sang.

“Ta biết Vũ tiền bối một lòng muốn đi tìm huynh đệ của mình. Chúng ta cũng rất rõ ràng, cũng rất hiểu loại cảm tình này bất quá vãn bối hay vẫn muốn khuyên Vũ tiền bối một câu”. Sở Dương trầm ngâm một chút rồi nói: “Chớ nóng vội”.

“Vũ tiền bối và các huynh đệ cũng đã xông lên thật lâu rồi, thực lực trước mắt chỉ sợ đã tăng lên tới trình độ chúng ta không thể tưởng tượng được nhưng Thiên Ma chiến trường vẫn không có ngừng nghỉ, vẫn chiến đấu kéo dài… Nơi đó, bất kỳ trận chiến nào, cho dù là dư âm thì chỉ sợ chúng ta hiện tại không thể thừa nhận…”.

Vũ Tuyệt Thành vẻ mặt có chút ảm đạm nói: “Ta hiểu, ta lần này đi mục đích là vì cùng các huynh đệ tụ hội, cùng bọn họ một đạo kể vai chiến đấu chứ không phải để gia tăng gánh nặng cho họ… Ta sẽ cố gắng gia tăng thực lực của mình… Ta tuyệt không thể để cho các huynh đệ mới vừa nhìn thấy ta đã phải giúp ta”.

Sở Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: “Tiền bối có thể nghĩ như vậy ta liền đã chân chính yên tâm rồi”.

“Ngoài ra, Khinh Vũ, Nhạc Nhi, còn có Lệ Nhi và 3 nữ hài tử kia”. Sở Dương nói: “Chuyện có thể sẽ không như mong muốn, sau khi xông lên, chúng ta không nhất định sẽ ở cùng nhau nên 3 người các người mới khiến ta không yên lòng nhất”.

Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, chỉ cần tới Cửu Trọng Thiên Khuyết ta liền có thể đem mình hoàn toàn che giấu đi, tuyệt sẽ không dễ dàng hiển lộ trước mặt người khác, ta sẽ nỗ lực lớn nhất để gia tăng thực lực của mình sau đó từ từ tìm kiếm ngươi”.

“Ta cũng vậy”. Sở Nhạc Nhi giơ giơ quả đấm nhỏ khiêu khích nói: “Mạc Khinh Vũ, ta cá với ngươi xem hai ta ai có thể tìm được đại ca trước”.

“Tốt! Ta đấu với ngươi!” Mạc Khinh Vũ ánh mắt sáng ngời nói.

“Người thua phải đáp ứng người thắng một chuyện, bất cứ chuyện gì đó!” Sở Nhạc Nhi chuyển con ngươi nói.

“Một lời đã định!”. Hai bàn tay trắng noãn đập vào nhau “ba” một tiếng, chân chính làm không cói ai ra gì mắt mũi trợn tròn nhìn người khác.

Mặc Lệ Nhi cũng thong dong cười cười, thâm tình nhìn thoáng qua Đồng Vô Thương nói: “Ta cũng cố hết sức tìm kiếm Vô Thương để cùng hắn hội hợp. Nếu trong khoảng thời gian ngắn tìm không được thì ta sẽ trước hết gia tăng thực lực của mình, sau đó ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thành lập Hắc Ma tổ chức của chính ta”.

“Lời ấy đại hay!” Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương đồng thời vỗ tay cười to nói.

Trong chúng nữ, người chân chính không làm cho người ta lo lắng cũng chỉ có Mặc Lệ Nhi. Một đời là truyền nhân của Hắc Ma, không thể nghi ngờ gì là đi tới chỗ nào cũng có thể làm cho người ta yên tâm. Tuyệt đối sẽ không có cái gì phải băn khoăn.

“Ngoài ra, ta còn có một yêu cầu là…”. Mạc Thiên Cơ nặng nề nói: “Ta bất kể các ngươi dùng thủ đoạn gì để phát triển nhưng có một điểm nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta cố nhiên muốn có quyền chưởng không nhưng không thể ở dưới bất luận kẻ nào, bất kỳ thế lực nào!”.

“Như lời lão đại đó, cái chúng ta muốn là nhất định phải làm chưởng khống giả cao nhất, là nhất phương bá chủ! Tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào cản tay, càng không thể dựa vào hơi của bất luận kẻ nào!”

“Dạ!”

Đến đây, hết thảy đã an bài thỏa đáng. Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng đi đến chỗ Thiết Bổ Thiên.

Thiết Bổ Thiên trong lòng không tự chủ được có chút khẩn trương, nàng biết, đóa hoa tuyệt sắc trước mặt mới là người yêu chân chính của Sở Dương, cũng là tâm can bảo bối mà Sở Dương vẫn để ở trong chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Mình và Sở Dương mặc dù đã có quan hệ xác thịt và có con nhưng bàn về sức nặng trong lòng Sở Dương thì thật sự không bằng nha đầu trước mắt này.

Thái độ của nha đầu này đối với mình không thể nghi ngờ gì là có tinh quyết định. Cho nên, giờ phút này nhìn thấy Mạc Khinh Vũ lấy mình làm mục tiêu đi tới thì Thiết Bổ Thiên cho dù là một đời đế vương hùng tài đại lược cũng là không nhịn được có chút thấp thỏm cùng khẩn trương.

“Bổ Thiên tỷ tỷ…”. Mạc Khinh Vũ đi tới trước mặt Thiết Bổ Thiên khẽ gọi một tiếng rồi đưa tay khoác vào cánh tay nàng, động tác tự nhiên phối hợp, sắc mặt rất thân mặt.

Thiết Bổ Thiên trong lúc nhất thời lại có một loại cảm giác “thụ sủng nhược kinh”. Nàng không biết sao vị tình địch lớn nhất này lại tuyệt không oán hận mình, ngược lại còn đối với mình thân thiết như vậy.

Nàng dĩ nhiên không biết, hết thảy cái này cũng là do bảo bối nhi tử của mình thay mình làm rồi.

“Khinh Vũ muội muội”. Thiết Bổ Thiên vội vàng mỉm cười nói.

“Ừ, sau này lên Thiên Khuyết, nếu ta không ở cạnh Sở Dương thì làm phiền tỷ tỷ chiếu cố cho hắn nhiều hơn…”. Mạc Khinh Vũ có chút sầu não nói: “Hắn người này cẩu thả, trời tối đều không rửa chân, ngươi nhất định phải nhắc nhở hắn…”.

Thiết Bổ Thiên không nhịn được nở nụ cười nói: “Khinh Vũ muội muội yên tâm, ta sẽ coi trọng Sở Dương ca ca, chờ ngươi sớm ngày trở lại cùng chúng ta đoàn tụ… Khinh Vũ muội muội có thể rộng lượng như thế, Bổ Thiên ta cũng khát vọng chúng ta sớm có thể ở chung một chỗ, làm một đời hảo tỷ muội…”.

“Đúng, một đời hảo tỷ muội…” Mạc Khinh Vũ thật cao hứng giữ tay nàng vành mắt có chút đỏ lên nói: “Tỷ tỷ cần quản kỹ tên phong lưu này… Người này, thật sự là làm cho người ta không yên lòng”.

Hai nàng ở một bên bàn luận xôn xao.

Sở Dương ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe rồi từ từ thả lỏng xuống. Ừ, thiên hạ này cuối cùng đã thái bình rồi…

Ngay lúc này, thanh âm răng rắc liên tiếp nổ tung lên, trên bầu trời bất chợt xuất hiện vô số lôi mang từ trên trời cao mang theo áp lực trầm trọng từ trên trời chậm rãi áp xuống.

Mọi người ai cũng sinh ra một loại cảm giác muốn ngã quỵ xuống mà cúng bái vậy.

Đây là thiên địa chi oai thuần túy nhất! Giữa không trung tràn ngập mây đen cuồng mãnh áp xuống.

Trên bầu trời, một thanh âm đủ để chấn hám thiên địa nói: “Thiên Khuyết tiếp dẫn, ai là kẻ sẽ đi lên?”

Phá Toái Hư Không Tiếp Dẫn Sứ cuối cùng đã tới!

Chúng huynh đệ liếc nhau một cái rồi đồng thời đứng dậy đối mặt với trời cao.

Chỉ thấy ở trên mãn thiên vân vụ, từng Cự Nhân kim nón trụ kim giáp đứng trên tầng mây diện mục uy nghiêm nhìn xuống phía dưới.

Tuy nhiên trong lòng mọi người có một loại nghi ngờ mãnh liệt: Nghe nói là Tiếp Dẫn Sứ mỗi lần chỉ có một người mà thôi, sao lần này lại có nhiều như vậy? Một hai ba bốn… Ừ, dường như đúng lúc có mười bốn người.

Chẳng lẽ là mỗi người chịu trách nhiệm một người hay một việc gì đó? Đây là tình huống gì?

Còn nữa, bọn người kia mặt dù thoạt nhìn uy nghiêm cực kỳ nhưng trong ánh mắt làm sao mơ hồ lại có sự khẩn trương vậy? Dường như so với chúng ta, những người bị tiếp dẫn còn muốn khẩn trương hơn?

Bọn họ rốt cuộc đang khẩn trương vì cái gì?

Ừ, hoặc là không nên nói là khẩn trương mà là có một chút sợ hãi. Tại sao? Đây là tình huống gì?

Sở Dương vung tay lên, đám Cố Diệu Linh, Hô Duyên Ngạo Ba cùng Thiết Bổ Thiên bảy người đã bị thu vào trong Cửu Kiếp Không Gian sau đó Sở Dương ngẩng đầu lên trầm ổn nói: “Làm phiền các vị sứ giả rồi”.

Là người bình thường thì chẳng phải là đã bị một cái roi ngựa này đánh chết rồi sao?

Lão tử kể từ khi đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, có phải là tốt tính quá rồi hay không? Ngay cả thằng chaTam chú Tứ nào cũng dám động thủ cùng lão tử?!

Còn có…

Sở Dương tâm niệm như điện thiểm rồi trở tay một trảo đã chính xác túm được cây roi ngựa, hắn vừa dùng lực vừa gào to nói: “Cút xuống cho ta!”

“Vù” một tiếng, tên võ sĩ kia cả người từ trên lưng ngựa phi lên rồi không tự chủ được bị luồng đại lực của Sở Dương lôi lên, giống như đằng vân giá vũ bay tới.

Mắt thấy bay đến trước mặt, Sở Dương giơ chân phải lên hung hãn một cước đạp lên.

Một cước này đạp vào ngực hắn.

Phốc!

Như vậy giá vượt thiên kim cầu đứng ở trên ngũ sắc thải vân cao cao quan sát thiên hạ rồi lại đột nhiên hướng về đám người phía dưới nhìn nịnh một cái. Người bị nhìn sẽ có ý nghĩ thế nào?