Q.7 - Chương 294: Ta Gọi Là Sở Dương

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hẳc huyết Chu quả!” sau một tiếng kêu này nhất thòi ánh mắt bốn phía đều rọi lại đây. Thậm chí còn có vài tên Bạch y nhân nhảy ra khôi vị trí lục đục chạy toi.

Đám dược sư đang đứng trước bàn vắt óc tìm mưu nghĩ kế về vấn đề giói tính nay lại thờ phào vì không thấy các đại sư phụ trách khảo hạch đâu nữa nhưng trong lúc nhất thòi lại có chút mờ mịt: “Ta còn chưa trà lời, các ngươi sao đã bỏ đi? Ta đây rốt cuộc là nam hay là nữ”

Bạch y nhân đứng phía trước Sở Dương sau khi kêu một tiếng thì tiếp theo liền ngấng đầu lên, ánh mẳt sáng quắc nhìn vào Sở Dương, nhìn trên dưới tả hữu vô cùng cần thận.

Sở Dương bị nhìn với ánh mẳt như vậy mà toàn thân nổi da gà. Mẹ nó, vạnnhất người này lại là gay thì toi. Hơn nữa lại nhìn mình như vậy.Trong phútchốc Sở đại thiếu gia đã suy nghĩ rất sâu xa

Lúc này, vài tên Bạch y nhân đã như lang sói lao lại đây, cầm cái tử tinh hòm lên sau đó châu đầu nhìn vào.

“Hẳc huyết Chu quả!”.

“Đúng là Hẳc huyết Chu quả và lại là cực phẩm!”.

“Ta ngất, cái này thế mà lại thực sự là cực phầm Chu quả! Xem ra sợ không có hơn một vạn năm thì không thê trưởng thành được?”.

“Phế thoại! Chu quả trong Hắc huyết tùng lâm, thòi gian trưởng thành vốn gấp trăm lần so với bên ngoài, cái này nếu không có hơn một vạn năm ngàn năm thì sẽ không thành thục, ngươi lại còn nói cái gì đã có một vạn năm? Tri thức yếu kém!”.

“Ta xem xem, để ta nhìn xem. Ta, mẹơi! Thực sự là thứ này….”.

“Thứ tốt….”.

Toàn là thanh âm tán thưởng. Cả đám Dược cốc y sư hai mẳt tỏa ánh sáng, vẻ mặt kích động giống như vừa phát hiện ra tân đại lục vậy. vẻ mặt lạnh lùng bản khắc vừa rồi đã sớm bay lên chín từng mây rồi.

Sở Dương trợn mẳt há hốc mồm. Đây chính là kè vừa hỏi giói tính của minh đây sao?

“Đám Dược cốc nhân này cử như trẻ con vậy. Bọn họ ngoại trừ hứng thú đối với dược và y thuật ra những thứ khác căn bàn là khinh thường, nhất là mấy tên trưởng lão thì càng ngưu, cho dù có Chí tôn đứng ở trước mặt hắn cũng vẫn lạnh như báng”. Hàn Tiêu Nhiên truyền âm giải thích.

Sở Dương cười khổ gật gật đầu. Điểm này không cần ngươi nói ta đã nhìn ra

rồi.

“Thật ra đám Dược cốc nhân này ta xem cũng rất thuận mẳt bởi vì bọn họ tuy khó tính, tuy bất cận nhân tình nhưng đối đãi với bệnh nhân đều tận tình, vĩnh viễn đều như vậy, đối mặt với ai cũng như nhau”. Hàn Tiêu Nhiên cảm khái nói một tiếng.

Sở Dương gật gật đầu.

“Tránh ra tránh ra!” Trong đám người chợt có một lão đầu bạc râu thưa rẽ sóng người lao tói. đi phía trước có bốn gã võ sĩ vì hắn mà mở đường. Lão đầu nhi rất gấp gáp, miệng liên hồi thúc giục:“Tránh ra tránh ra, mau một chút, mau một chút nào!”.

Lão nhân này quần áo sạch sẽ, tuy rẳng hoi thấp bé nhưng râu tóc chải chuốt cần thận tỉ mỉ, sẳc mặt hồng nhuận, nếu lúc bình thường chi sợ cũng là một nhân vật rất uy nghiêm nhưng giờ phút này lại vội vội vàng vàng mà hũy đi khí chất của hắn.

Đây rõ ràng là hắn không còn để ý đến hình tượng của minh nữa. Sau khi đi vào đến phụ cận trung tâm. lão đầu nhi uy nghiêm ho khan một tiếng nói:“Khụ khụ! ừm! Khụ khụ! Một đám vô liêm sỉ, không có chút nhãn lực nào! Còn chưa tránh ra để ta đến xem!”.

Sau khi ho khan vài tiếng nhưng lại không có người nào để ý tới, lão đầu nhi có chút khó chịu quát lớn lên. Lúc này mọi người mói tránh ra một khe hở, lão đầu nhi dùng bả vai huých người khác ra mà tiến vào đồng thòi khẩn cấp nói:“Nghe nói là Hắc huyết Chu quả hà?”.

Tiếp theo

“!!!!” Lão đầu nhi kinh hô lên, nói năng lộn xộn:“Thực đúng là Hẳc huyết Chu quả ! Con mẹ nó!”.

Theo sau một tiếng mắng hưng phấn nước miếng như mưa bẳn ra tung toé. Mọi người đều lắc đầu tuy nhiên lão đầu nhi hiển nhiên cũng không có phát giác ra mình vừa lỡ lời mà lập tức cúi khom người xuống, hai mắt dán chặt vào cái tử tinh hòm tham lam hít sâu hai hơi. thanh âm run run. đôi tay cũng như thể đang bị

bệnh phong tà vậy, run run nói :“Thật thật Thật đúng là ồ? Khôngđúng….”..

Mọi người kinh ngạc một ưận: Cái này có cái gì không đúng chứ? Cái này rõ ràng là đúng mà!

Trong đó một tên dược sư to gan nói:“Ngũ trưởng lão, cái này đúng là Hắc huyết Chu quả mà”.

“Ngươi thì biết cái gì! về điểm này thì ngươi dùng con mắt mồi bọ để nhìn đại kiến thức rồi, đâu có nhận ra đây là cái gì tốt chứ?” VỊ ngũ trưởng lão này cũng không ngẩng đầu lên mà liền mắng một câu.

“Cái này đâu phài là Hắc huyết Chu quả! Cái này rõ ràng là loại cao nhắt trong các loại Chu quả, là Tử linh lung băng tuyết! Tử linh lung băng tuyết!”.

Lão đầu kích động hẳn lên, đưa tay vỗ bốp một cái vào tử tinh hạp rồi ngẳng đầu lên hòi:“Ai đưa đến đây? Ai đưa đến đây đứng ra đây cho ta !”.

Thái độ cũa lão giống như muốn đánh người ta vậy.

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm hồi lâu. Hẳn cũng biết, dược vật trong Hắc huyết tùng lâm rất trân quý nhưng cũng chi biết là trân quý mà thôi, còn căn bàn không nghĩ đến, sau khi lấy ra một quả Hắc huyết Chu quả lại đại oanh động như vậy !

Xem ra Sở Dương đã xem nhẹ giá trị của dược thảo trong Hắc huyết tùng lâm rồi. Rung động như vậy xem ra đã hơn xa so với mong muốn của mình rồi.

“Là ta đưa đến đây”. Nhìn thấy lão đầu nhi kia hai mẳt như đã biến thành hai cái đèn pha sáng ngòi nhìn quanh. Sở Dương đành phải kiên trì nói một câu.

“Ngươi không nên đưa đến đây?” Ngũ trưởng lão nhìn gã thiếu niên trước.