Q.7 - Chương 293: Đại Mạc Lạp Khai

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối với lời của Hàn Tiêu Nhiên thì Sở Dương đương nhiên là tuyệt đối không đồng ý.

Đại thọ sáu mươi làm như vậy tuyệt đối là chuyện bé xé ra to, điểm này tuyệt đối đúng như vậy nhung trong đó có Đệ Ngũ Khinh Nhu chù sự nên chuyện này tuyệt đối không phải bình thường.

Về phần theo Hàn Tiêu Nhiên thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đi vuốt mông ngựa, cái này cũng là một cách suy nghĩ thôi

Sở Dương không đồng ỷ.

Hàn Tiêu Nhiên chưa nghe nói qua về Đệ Ngũ Khinh Nhu hoặc là không biết nên mới nói như vậy, cái đó có thể hiểu được nhung nếu Sở Dương thực sự cũng nghĩ như vậy thì đúng là não hỏng rồi.

Nếu Hàn Tiêu Nhiên biết được chỗ lợi hại cùa Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

Có một loại người, mặc kệ hắn võ công cao thấp ra sao nhung ở bất luận địạ phương nào đều có thể lăn lộn được. Mặc kệ thiên địa ra sao nhung mặc hắn rong ruổi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể nghi ngờ chính là người như thế. Người giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không đi vỗ mông ngựa như vậy thậm chỉ cho dù là người khác vỗ mông hắn thì hắn cũng không thích.

Sở Dương cũng là người như thế cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu hiểu rõ Sở Dương giống như Sở Dương hiểu rõ Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy.

Một khi đã nhu vậy thì đày là có ý gì?

Nghe người Đệ Ngũ gia tộc đi lên đường cái vẫn la hét ầm ĩ, Sở Dương can chặt mày trong lòng chậm rãi suy nghĩ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ đang truyền lại cho tã một tin túc? Nhưng truyền là tin tức gì?

Mùng chúi tháng chạp, đại thọ sáu mucri tuổi. Đệ Ngũ Khinh Cuồng, Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lập đài hát hí khúc Đệ Ngũ Khinh Nhu bỏ vốn hoàn toàn?

Sở Dương tự hỏi, trước tiên đưa ra già thiết thứ nhất: Giã thiết đúng như mình đoán phía trước thì đám người Dạ gia chính là do Đệ Ngũ Khinh Nhu xúi giục, đến cả Thành tộc trưởng lão

Trước tiên cần khẳng định chuyện này đã.

Như vậy chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được mình ở đày thì hắn tất nhiên sẽ vô cùng chú ỷ đến mình.

Cho nên khi muốn biết thời gian cần hành động, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ thông qua nhiều con đường khác nhau để biết.

Một khi đã như vậy, hắn có thể đoán dược ra được chính mình đang làm cái gì cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp, trợ giúp, thậm chỉ lã còn muốn hắn sớm định Tã kế hoạch trụ cột.

Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu biết hoặc là do người khác làm không được nhưng Sở Dương ta nhất định là sẽ làm được cho nên mới có một màn hôm nay.

Một màn này chính là muốn nói cho ta biết: Ta đã quy hoạch tốt lắm rồi chỉ chờ ngucri đến hát hí khúc thôi.

Mùng chín tháng chạp, hẳn là trước ngày này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến châm lửa mà thôi. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã xày dựng sân khấu rồi, ngày nào đó Đệ Ngũ giã tộc bọn họ sẽ mời gánh hát đến hát hí khúc. Nói cách khác là hắn chỉ đúng nhìn mà thôi, nhìn mình hát hí khúc.

Đại thọ sáu mươi, phía sau cũng không hẳn là cái ‘Lục Lục Đại thuận’ kia, đây tuy là một càu hay nhung ở trong tình huống này lại có vẻ không được tôn kính.

Như vậy là ừong đó tất nhiên có hàm nghĩa khác mà phía trước lại có một cáimùng chín tháng chạp. Cái này có hàm nghĩa là: Trong Cửu đại giã tộc trướcmắt đã có sáu gia tộc xác định buớc vào vũng lốc xoáy này !

Chỉ cần chính mình điểm hoã thì sẽ khiến cho lục đại giã tộc đánh nhau. Ánh mắt Sở Dương lóe lên và bước chân nhanh hơn.

Một khi đã như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngucri muốn xem biểu diễn, ta đày sẽ diễn cho ngươi một hồi, cho nguoi xem Cã ca ngươi lợi hại thế nào!

Chớ có cho là Đệ Ngũ Khinh Nhu ngucri bày mưu nghĩ kế thì rất ngưu nhá.

Nhớ tới bao dược trong Cửu kiếp không gian nọ, nghĩ đến Lan giã hiện tại mỗi lần thúc giục mình có loại con mắt mòn mỏi mà Sở Dương nhịn không được khóe miệng nhếch lên. Hỗn loạn Cũng tốt.

“Đệ Ngũ gia tộc này hẳn là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc”.Hàn Tiêu

Nhiên không hiểu nên nói thiêm một càu.

Sở Dương nhẹ nhàng đáp lời.

“Làm ra chuyện bực này khiến cho Gia Cát giã tộc rất mất mặt”, Hàn Tiêu Nhiên hôm nay tàm tình không tệ, cười nói: “Đệ Ngũ Khinh Nhu này lại có thểlàm ra chuyện bực này, nếu ta là Giã Cát Sơn Vàn sẽ đập cho hắn một cái. Quà thực nhà giàu mói nổi tới cực điểm.”.

Sở Dương cười khổ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu sở dĩ dám làm như thế chính là đang truyền cho mình một tin tức: Tã đang ở trong Gia Cát giã tộc có quyền cao chúc trọng! Rất có địa vị đó!

Bằng không, lấy tính cách ổn trọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu sao lại dám liều

lĩnh như vậy ? Từ đày xem ra, dám đánh Đệ Ngũ Khinh Nhu ư. Giã Cát Sơn

Vàn sợ là vị tất đã có gan.

Vừa nói giỡn hai người vừa theo đám người đi tới một nơi. Đó là một cái quảng trường thật lớn, rộng ước chừng mấy ngàn trượng, rộng lớn đến cực điểm. Đối diện Quảng trường là một toà nhà cao tầng có treo một tấm biển lớn, phíã trên có bốn chữ to, duới ánh mật trời lấp lóe kim quang: Vạn dược thịnh điển!

Sở Dương hít một hơi khí lạnh. Địa phương này chính mình khi ở tam thiên đã tới, khi đó, nơi này còn là một ngọn núi! Bên cạnh, còn có một cái hồ.

Nhung hôm nay lại không thấy sơn thủy đâu, tất cả đã biến thành một mảng hư không!

“Vạn dược đại điển chính là nhu vậy đó”, Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói:“Mấy vị chí tôn hợp lực lại đem toàn bộ thủy chuyển đi, đem scm san thành bình địa, chỉ ừong nháy mắt mà thôi.”.

“Lợi hại thật!” Sở Dương táp lưỡi nói.

“Cái này không tính cái gì”.Hàn Tiêu Nhiên nói:“Năm đó một trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành vậy thật là cải thiên hoán nhật. Vũ Tuyệt Thành đúng giữa không trung tùy tay túm lấy một tòa đại sơn giơ lên không trung. Hai người mỗi người một tòa đại sơn đối kháng với nhau!”.

“Thật vậy sao!” Sở Ducrtig ữợn mắt há hốc mồm hỏi.

Một tay nắm lên một ngọn núi đánh nhau?

Cái này rất bưu hãn nha?

“Vũ Tuyệt Thành là ai vậy?” Sở Dương nghe thấy tên này thì không khỏi tò mò hỏi.

Hàn Tiêu Nhiên ho khan hai tiếng mặt lộ ra một tiã mất tự nhiên nóỉ:“Là một vị tiền bối cao thủ Ngươi về sau sẽ biết.”