Q.8 - Chương 121: Ta Chính Là Theo Hắn!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn trận chiến này xong, Miêu Nị Nị đối với Sở Dương không còn có nửa điểm khinh thị nào nữa, hơn nữa còn tràn đầy bội phục.

Nếu hiện tại mình cùng Sở Dương động thủ tỷ thí, người thắng nhất định sẽ là mình nhưng nếu là sinh tử tương bác thì kẻ chết nhất định là mình! Thằng này quá liều mạng, đã liều đến mức trở thành chuyên gia đào trộm rồi!

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ lưu lại tính mạng cho hắn!”. Miêu Nị Nị vểnh vểnh cái miệng nói: “Ngươi không hiếu kỳ là ai phái bọn họ tới sao?”.

Sở Dương thở hào hển, muốn đứng thẳng thân thế nhưng lại không có khí lực, dứt khoát đặt mông ngồi xuống dưới đất rồi ha hả cười nói: “Không cần thiết!”.

“Không cần thiết?”. Miêu Nị Nị nghi ngờ hỏi.

“Ừ gã Thiên cấp này mặc dù không biết nhưng gã Địa cấp trung giai kia tuyệt đối chính là gã mấy ngày hôm trước vào buổi tối đa đi theo áp tải bệnh nhân tới trị liệu bệnh kín kia”. Sở Dương cười hắc hắc nói: “Điểm này, ta tuyệt sẽ không nhận lầm! Cho nên, tự nhiên cũng không cần phải hỏi nữa!”.

Thật ra thì trừ điểm này ra, còn có một chút nữa mà Sở Dương không có nói rõ, đó cũng không phải là Sở Dương không muốn chế phục người này mà là hữu tâm vô lực. Nếu không phải mới vừa rồi nhất cỗ tác khí giết chết hai gã Địa cấp cao thủ kia, thu được đại lượng sinh tử lực thì lấy tu vi của Sở Dương hiện giờ, không có khả năng thi triển ra 36 kiếm liên chiêu mới vừa rồi, một trận thắng lợi này cố nhiên là do Sở Dương dốc lòng bố trí nhưng cũng có mấy phần may mắn!

“Nguyên lai là người kia?”. Miêu Nị Nị đột nhiên biến sắc nói: “Cái này chẳng lẽ không phải là nói, Giang Đông Hoa gia sẽ hạ thủ đối với ngươi sao?”.

“Dĩ nhiên rồi!”. Sở Dương nói: “Chẳng lẽ còn có người khác sao?”.

“Thằng khốn! Đồ hỗn trướng!”. Miêu lão sư nhảy ba trượng cao nói: “Bọn họ lợi dụng ngươi, qua đó mới cùng thành chủ phủ tạo được quan hệ, lợi dụng ngươi xong lại tới ân tương cừu báo? Đây cũng quá bỉ ổi đi!”.

Sở Dương miệng liệt liệt nói: “Đúng”.

Miêu lão sư níu lấy tóc ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Loài người tình cảm quả nhiên phức tạp… Mới lợi dụng người ta xong lại muốn giết người ta… Vẫn là Miêu tộc chúng ta tốt”.

Sở Dương vô lực cúi đầu thầm nghĩ nói: “Cái chảy gỗ này… Ai, quá sáng sủa đi, người ta cũng là loài người mà”.

Miêu Nị Nị nghĩ nửa ngày mà tức giận khó tiêu nói: “Ngươi yên tâm đi, chờ ta nhìn thấy người Giang Đông Hoa gia khẳng định sẽ nhổ cho từng kẻ 1 đầu nước bọt! Thật sự là khinh người quá đáng, lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa, heo chó không bằng!”.

“Thằng khốn kiếp!”. Miêu lão sư hung hãn nhổ nước miếng chửi.

Miêu lão sư lần này thật sự bị chọc tức rồi. Cái đuôi to giống như quạt gió dao động loạn lên, trong miệng nói lầm bẩm cẩn thận nghe được nguyên lai là nói: “Meo meo meo meo! Meo meo meo meo! Quả thực chính là meo meo meo meo”.

Thiết Bổ Thiên chậm rãi đi ra đỡ Sở Dương đi vào. Miêu Nị Nị lật mắt trợn trắng, không nhịn được nói: “Ta nói… Vợ của huynh đệ, ngươi là nương tử mà có vẻ rất bình thản.

Miêu lão sư làm một người đại ca có thể nói ra một câu nói như vậy chứng tỏ đối với Thiết Bổ Thiên rất là bất mãn. Trượng phu ở bên ngoài thiếu chút nữa xong đời mà lão bà lại vẫn bình thản như vậy?

Dĩ nhiên, đổi lại là người khác thì sẽ chỉ ở trong lòng bất mãn nhưng Miêu lão sư tính tình ngay thẳng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không có cố kỵ.

Dĩ nhiên lúc này Thiết Bổ Thiên mặc nữ trang nên Miêu Nị Nị cũng không biết vị này chính là Thiên Binh Các ngự tọa kia.

Tuy nhiên Thiết Bổ Thiên không cho là khó nghe, nàng quay đầu lại mặt giãn ra cười nói: “Miêu đại ca, ngài cho là lấy tu vi của Sở Dương mới miễn cưỡng đủ tư cách tham dự chiến đấu, ta có đi ra thì có thể giúp được cái gì đây?”.

Miêu Nị Nị ngẩn ra nói: “Ngay cả không thể giúp nhưng là”.

“Ta có đi ra ngoài thì hắn cũng chỉ có vô duyên vô cớ rối loạn tâm thần mà thôi bởi vì trong chiến trường này, ta thậm chí là không có lực bảo vệ mình… Ta đi ra ngoài, hắn phân tâm về ta, tâm thần tất loạn, chẳng lẽ ta đi ra ngoài là vì giúp địch nhân hại hắn sao?!”.

Thiết Bổ Thiên lẳng lặng nói: “Cho nên ta không ra, cũng chỉ đang đợi kết thúc”.

“Chông của ta là người giang hồ, người giang hồ tự nhiên tránh không được chém giết. Nhưng ta đây làm thê tử chỉ có cách nhìn và chờ đợi”.

“Hắn thắng, ta băng bó vết thương cho hắn, an ủi hắn hắn nếu là thua chết thì cũng không có gì”. Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói: “Ta theo hắn đi thôi!”.

“Cái này có cái gì chứ?”. Thiết Bổ Thiên cười cười nói: “Miêu đại ca cho là ta hẳn là nên làm như thế này sao? Đó là đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng rơi lệ vừa kêu to: Phu quân, cẩn thận… Như vậy sao?”.

Miêu Nị Nị đỏ bừng cả khuôn mặt, chân tay luống cuống nói: “Đệ muội, là ta sai lầm rồi, đệ muội, là ta sai lầm rồi”. Nói xong hai câu sai lầm rồi thì kẹp cái đuôi “Sưu” một tiếng bỏ trốn mất dạng.

Mắc cỡ chết người.

Thật sự là mắc cỡ chết người!

Miêu Nị Nị trong lòng thề sau này những thứ truyện ký tiểu thuyết này rồi cái gì hí khúc võ đài các loại chuyện, tuyệt đối là không nhìn! Càng tuyệt đối không thể tin! Lần này thật sự là đã mất lắm rồi.

Đúng như Thiết Bổ Thiên đã nói: Ta ra làm cái gì đây? Đi ra ngoài hại chết nam nhân của mình sao? Nhưng cái này thì trên võ đài kịch cũng diễn như vậy mà, Miêu lão sư nước mắt trâu bò đầy mặt.

Lão tử vừa bị gạt…

Ngôn Như Sơn đang ở trong phòng thay y phục nát thì đột nhiên nghe thấy Miêu Nị Nị hỏi, thật sự suýt nữa hắn nhảy ra cho con mèo này một cái tát. Sau đó lại nghe được Thiết Bổ Thiên hỏi ngược lại thì nhất thời cười lệch miệng.

Quá đã nghiền!

Thật sự là quá đã nghiền!

Con mèo có chút tinh thần trọng nghĩa siêu cấp này rốt cục cũng có người để cho hắn ăn thiệt thòi rồi. Hắn táp miệng thầm nghĩ vợ của huynh đệ mặc dù không đẹp mắt nhưng phần nhân tình này quả nhiên là làm người ta phải thán phục.

Thiết Bổ Thiên nói câu kia ‘hắn nếu là thua chết thì cũng không có gì, ta theo hắn đi thôi’

Thanh âm rất bình tĩnh, rất an ổn, rất chắc chắn. Ngôn Như Sơn có thể nghe ra được, bên trong những lời này là kim thạch không dời, đây chính là vợ chông, là tình cảm chân chính.

Hắn sống ta theo hắn hắn chết ta cũng theo hắn. Còn muốn nói gì nữa đây?

Ngôn Như Sơn thở dài một tiếng, hướng về phía cây nếu cô độc như hạt đậu trên bàn có chút ít ngu ngơ. Nhìn ánh nến bập bùng mà ánh mắt trong nháy mắt trở nên ôn nhu chí cực…

Nhiệm vụ lần này xong rồi, về nhà nhất định phải phụng bồi vợ mình hảo hảo vui đùa một chút, trò chuyên một chút cho dù là phụng bồi tản bộ đi ngắm cảnh… Những năm này bộn bề công vụ, cũng thật sự đã lạnh nhạt với nàng…

Không nên!

Bên trong phòng Thiết Bổ Thiên đỡ Sở Dương lên trên giường, nói: “Nói thật đi, rốt cuộc có bị thương tổn không?”.

Sở Dương cười hắc hắc nói: “Không có, thật sự không có!”.

“Ừ:” Thiết Bổ Thiên cũng không tra cứu nói: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta sẽ đấm bóp cho ngươi”.

“Vi thần sao có thể hưởng thụ bệ hạ hầu hạ chứ, cái này thật không biết xấu hổ”. Sở Dương híp mắt vẻ mặt dâm tiện nói.

“Phi!”. Thiết Bổ Thiên đỏ mặt lên, rốt cục tin chắc tên vô sỉ này quả nhiên không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng, về phần thuốc trị thương, nàng biết Sở Dương có sẵn, hơn nữa khẳng định đã sớm dùng rồi nên cũng tịnh không lo lắng.

Được bàn tay mềm mại nhỏ bé rã qua rã lại, du tẩu nửa người Sở Dương thoải mái mà nằm thẳng rên hừ hừ. Vẫn nói cơm no bò cưỡi, da thịt tiếp xúc một lúc Sở Ngự Tọa lại có chút ít kìm nén không được, nhất thời tâm viên ý mãn muốn tiếp tục nổi lại mục lớn lúc trước nói: “Bệ hạ Thật ra thì ta cũng không phiền hà, bằng không hai ta cởi quần áo ra, ngươi ở phía trên”.

Thiết Bổ Thiên mặt như hồng vân, một tay nhéo hông của hắn, nữ nhân đối phó với nam nhân có thiên phú kỹ năng, nàng nói: “Ngươi nói nhảm nữa ta cắt…

Sở Dương thân thể hạ xuống hét thảm một tiếng nhưng lại đem của quý của mình dịch tới mà đưa tay lôi kéo, tay Thiết Bổ Thiên đột nhiên sờ soạng tới, dị vật vào tay thì không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng rồi theo bản năng muốn thối lui, nhưng lại có một cái đại thủ giữ lấy tay nàng không cho chạy rồi ngay sau đó trong phòng ngọn đèn dầu đột nhiên tắt ngóm.

Thanh âm Sở Dương trong đêm tối có chút tà ác hàm xúc nói: “Đừng động! Cử động nữa là ngươi muốn thử một chút hả?”.

Trong lời nói hàm nghĩa dường như không để cho động, kì thực cùng tràn đầy mùi vị hấp dẫn, cũng là bất động mà động, muốn ngừng mà không được.

Thiết Bổ Thiên ngượng ngùng nói: “Ngươi buông ra!”.

“Còn dám động hả!? Cử động nữa là lão tử cưỡng gian ngươi!”.

“Kia… Ngươi cũng đừng động nữa”.

“Ừ, như vậy… Như vậy… Như vậy”.

Kế tiếp lại tinh lược đi ba trăm vạn chữ…

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Dương theo thường lệ tìm đến mấy tên du côn chuyên đi thu thập các loại tin tức trong thành. Bọn người kia sớm đã bị Sở đại quan nhân làm cho biết vâng lời, nhất là sau khi Sở Dương ở trước mặt mọi người lăng trì một tên, lột da một người, còn đánh chết hai tên thì đám người kia nơi nào còn dám vọng động, trăm phần trăm nói gì nghe nấy, tuyệt không hai lời.

Hôm nay chỉ cần vừa nghe đến tiếng Sở Dương là những tên này cơ hồ chính là cả người run rẩy, ngay cả nói cũng không nói nên lời. Bọn họ nói dễ nghe là cường hào ác bá nhưng trong xương thủy chung chẳng qua là đám du côn lưu manh trong Tử Hà thành, bình thường đánh nhau ẩu đả, bắt nạt dân chúng còn kì thực ngay cả giang hồ bang phái để đẳng nhất cũng không bằng, chưa từng gặp qua thủ đoạn như vậy?

Mà Sở Dương chính là lợi dụng mấy tên gia hỏa như vậy đi thu thập tin tức, không thể không nói là có kỳ hiệu. Những người này đối với Tử Hà thành quen thuộc cực kỳ, địa phương nào cho dù là có 1 viên gạch có sự biến hóa căn bản là cũng có thể nói ra được, nói là cường hào ác bá cũng tuyệt không quá. Hiện tại hỏi thãm tin tức càng thêm chuyên nghiệp.

Mà hào khách trong chốn giang hồ đối với các võ giả và nhân loại tự nhiên đều đề cao cảnh giác nhưng đối với đám lưu manh du côn này ngược lại lại không để ý, dưới tình huống như vậy, từng tên du côn lại nghe được không ít tin tức trở lại.

Tuy nhiên những thứ bọn chúng hỏi thãm được không thể nghi ngờ gì là cũng cực kỳ phiến diện, có đôi khi chỉ là đôi câu vài lời vụn vặt sau khi trở về, Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên hai người căn cứ những tin tức này mà phán đoán, một lần nữa xếp loại sửa sang lại, cân nhắc bổ sung, suy một ra ba, kể từ đó thường thường đem chuyện đoán được suy ra thành thiên y vô phùng.

Đối với điểm này, ngay cả Ngôn Như Sơn cũng không khỏi không than thở cô dâu mới này bản lãnh thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.

Giang hồ môn phái hay quan phủ muốn bồi dưỡng ra một nhân viên tình báo tương đối hợp cách đi dò hỏi người cũng phải hao hết tâm tư, không nghĩ đến đối với Sở Dương lại trở thành chuyện nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn là chuyện đương nhiên nữa?

Nghe không được tin tức hả, chết.

Báo lên cho ta tin tức giả hả, một đầu ngón tay.

Chế tạo tin tức hả, lăng trì!

Người hỏi thăm được tin tức tốt có thưởng. Dưới những điều kiện này, người người dũng dược tranh tiên: Thiên gia ơi! Làm thủ hạ của ông chủ này sống cũng không tệ…