Q.8 - Chương 242: Miêu Nữu Bưu Hãn

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Cái này, thật không biết, phải đợi đến sau khi dung hợp xong mới có thể biết được huyền hư bên trong Kiếm Linh rất xấu hổ cười khổ nói: “Dù sao chuyện mấy ngàn vạn năm nay căn bản chưa từng nghe nói qua, có thể có được một không gian như vậy đã là cơ duyên cùng phúc duyên lớn rồi, ngài thoáng cái chiếm được hai cái, đây cũng là chuyện không thể dùng phúc duyên để hình dung được nữa, số phận của ngài thật sự quá yêu nghiệt, quá nghịch thiên đi, ngài liền không phải là người nữa rồi! “

“Phi, ngươi mới không phải người, sao rõ ràng là lời hữu ích mà từ trong miệng ngươi nói ra liền khó nghe như vậy! Tính xem, ngươi nói cho ta biết quá trình này cần bao lâu?” Sở Dương hỏi.

Kiếm Linh tiếp tục xấu hổ, tiếp tục cười khổ nói: “Cái này, cái này ta cũng không biết, ta phỏng chừng chắc không rất lâu đâu, vì bây giờ Cửu Kiếp Không Gian đã tiếp nhận được ý niệm của Dược Vương Thần cung về việc muốn dung hợp vào rồi. Hai bên cũng không xuất hiện bất luận sự bài xích gì cho nên quá trình này sẽ không quá lâu, đợi đến khi hai bọn chúng chính thức dung hợp xong, không gian mới chắc sẽ tiến bộ thăng cấp tăng vọt!”

“Tốt, càng cường đại càng tốt! Càng cường đại chúng ta càng có tư bản, càng nắm chắc!” Sở Dương tự đáy lòng nói.

Kiếm Linh cũng lòng có ưu tư. Nếu có thể đem Mặc Vân Thiên đế trực tiếp thu vào bên trong mà tận tình chà đạp, vậy thì tốt hơn. Nhưng Sở Dương cùng Kiếm Linh cũng biết, ý nghĩ như vậy chỉ là mơ tưởng mà thôi.

Mặc Vân Thiên đế ít nhất cũng cùng cấp bậc với Tuyết Lệ Hàn kia, cho dù có thể không bằng Đông Hoàng thì tin tưởng cũng kém không nhiều, với nhân lực trước mắt muốn chống lại cường giả như vậy, tuyệt không có cơ hội! Cửu Kiếp Không Gian tuy cường hãn, nhưng chủ nhân của nó trước mắt không đủ lực, cho nên…

Sở Dương được Kiếm Linh giúp đỡ chậm rãi hạ xuống đất nơi đầu phố, quay đầu nhìn lại thì không khỏi thoáng cái há to mồm, trừng lớn mắt.

Nha… Là tình huống gì?!

Chỉ thấy đối diện. Y nguyên vẫn có một tòa kiến trúc nguy nga huy hoàng đứng sừng sững!

Tử Hà Vương phủ!

Dưới ánh mặt trời, càng phát ra vẻ hùng vĩ đồ sộ!

Sở Dương chỉ cảm giác đầu của mình đau thắt, hắn chỉ vào Tử Hà Vương Phủ kia ấp úng nói: “Đây là cái gì… Ta không phải là đã… Sao sao… Còn đang? Đây tình huống nào!”

Kiếm Linh quỷ dị cười cười ở trong không gian nói: “Kiếm chủ đại nhân, ngài thật sự là chưa thấy thôi, đây vốn là một loại phòng vệ bản năng của thiên địa linh vật, khi nó sống ở một nơi trong thời gian dài thì tự nhiên sẽ hình thành một loại tự bảo vệ. Tử Hà Vương phủ ở trong này ngừng trú mấy chục vạn năm thời gian tất nhiên đã sớm tạo thành cơ chế bảo vệ này. Lúc này ngay cả có người thu nó vào nhưng người ở bên ngoài xem vào cũng vẫn thấy bộ dáng cũ”.

“Chỉ là bên trong không còn gì nữa. Con mắt vẫn nhìn được như thế chỉ là do một loại thị giác bị lừa gạt mà thôi, nếu thật sự đi vào sẽ phát hiện ra nơi này chỉ là một phiến hư vô”.

Kiếm Linh nói: “Ước chừng sau một khoảng thời gian. Loại tình huống này mới có thể đột nhiên biến mất. Nhưng tới lúc đó, hết thảy đều đã là ván đã đóng thuyền, thực tế Vương phủ này là của chúng ta, chúng ta thật ra chỉ cần lại ở bên ngoài xây dựng một bức tường vây rồi cải biến tên đi thì rất dễ dàng che tai mắt người khác. Chỉ đợi khi nhà mới chính thức xây dựng xong thì hết thảy liền chính thức thần không biết quỷ không hay”.

“Thì ra là thế! Biện pháp của ngươi thật là không tệ, tí nữa ta liền bố trí nhân thủ chuẩn bị cải biến công việc”. Sở Dương gật đầu, tự đáy lòng cảm thán nói: “Thiên địa tạo vật, quả nhiên là đều có huyền diệu, không gì không có”.

Một đường đi trở về, Sở Dương tận lực đi chậm rãi nhưng mãi cho đến đi trở về gia môn cũng không phát hiện ra trong Cửu Kiếp Không Gian truyền tới động tĩnh gì.

Xem ra quá trình dung hợp này còn đang thong thả tiến hành. Tạm thời không nhìn và không cảm giác được gì.

Sở Dương thở dài, chuẩn bị vào nhà thì lại nghe bên trong truyền ra một mảnh tiếng động lớn.

Một thanh âm rống to nói: “Miêu Nị Nị! Tiểu tử ngươi đi ra cho ta! Ta biết tiểu tử ngươi ở trong này! Cút ra, mau lăn ra ngoài, lăn ra đây a a a a..”.

Cái thanh âm này rất bén nhọn, rõ ràng chính là nữ nhân. Nhưng rất hung hãn, rất là mạnh mẽ, rất là không dễ chọc vào.

Tối thiểu nhất, Sở Dương chỉ là vừa nghe được cái thanh âm này, toàn thân liền đã nổi lên sự băn khoăn nói: “Con mẹ nó, ai vậy a? Ồ ông trời của ta ơi, nữ nhân như vậy nếu là lão bà của ta… Ta ta ta ta… Còn có sống được nữa hay không?”

Ngay sau đó nghĩ lại nói: “Chẳng lẽ đây là vị hôn thê trong truyền thuyết kia của Miêu Nị Nị?”

Vừa tưởng tượng như vậy hắn lập tức thấy sảng khoái tinh thần! Buồn bực toàn bộ tiêu tán đi! Tâm tình trong nháy mắt thay đổi, hóa thành ba phần đồng tình, ba phần thương cảm, ba phần nhìn có chút hả hê, cùng với một phần chờ mong cảnh đẹp ý vui.

Ta sao lại có chút hả hê? Oa ha ha A ha ta nhưng không phải là nhìn có chút hả hê oa ha ha…

Sở Dương mặt đầy nụ cười tiến vào. Đây là người nào đó? Mỗ miêu là thân huynh đệ của ta mà!

Trước mặt liền thấy thật nhiều người đang bao vây ngăn chặn một thiếu nữ, thiếu nữ này dáng người thướt tha yểu điệu, đường cong linh lung, diện mục mỹ lệ, có thể nhìn ra được, tuyệt đối là một vị mỹ nữ xuất sắc cực kỳ.

Duy nhất một điểm khác người là có một đôi tai nhọn, sau lưng còn có một cái đuôi lông xù nhưng không thể nghi ngờ là càng có sự khiêu khích…

Bây giờ, cô gái kia đang phẫn nộ tả xung hữu đột, trong miệng la to nói: “Miêu Nị Nị, tiểu tử ngươi chính là người nhu nhược! Tiểu tử ngươi sao không., sao không dám ra đây? Ngươi ra ngoài đi!”

Sở Dương thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa rồi còn có chút hả hê nay đã không còn sót lại chút gì, ông trời của ta ơi, đây cũng quá bưu hãn, đây là nữ nhân sao?.

Đối mặt với đám đông chặn đường, thiếu nữ này không sợ hãi chút nào nói: “Muốn cắn ta sao? Ta biết Miêu Nị Nị tiểu tử kia ở chỗ này, các ngươi ngăn cản ta làm gì? Ta là vị hôn thê của Miêu Nị Nị tiểu tử kia! Ngươi ngăn cản không cho vợ chông chúng ta đoàn tụ là có ý gì? Chẳng lẽ trong các ngươi có kẻ thèm thuồng Miêu Nị Nị tiểu tử kia sao?! Hảo một tên Miêu Nị Nị, tiểu tử ngươi đã học được thói hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài rồi hả, cũng là loại cực phẩm, ngươi là một kẻ phụ lòng người, ngươi đi ra cho ta..”.

Chung quanh, đám Thiểm Điện Xà mang người chặn đường, tất cả mọi người có một loại cảm giác sắp khóc. Ngay cả Sở Dương nhìn mặt Thiểm Điện Xà cũng có chút không đành lòng…

Cô nàng này đến cùng gặp chuyện không ngờ có thể đem một vị Thánh Vị điên phong, nửa bước Thiên nhân, Đao khách cao thủ kích thích thành như vậy?

Thật ra đại khái suy đoán cũng không sai biệt lắm có thể phỏng chừng được, nàng ta vừa nói vài câu vừa rồi đã trực tiếp bao trùm công kích tất cả mọi người, công kích phạm vi lớn thật sự là quá sắc bén, quá bá đạo!

Chỉ là Sở Dương lòng hiếu kỳ nổi lên, lặng lẽ đi qua hỏi nói: “Đây là làm sao vậy a?”

Thiểm Điện Xà như gặp cứu tinh, một cái giữ chặt Sở Dương, không ngờ trước tiên lau mồ hôi lạnh nói: “Ai nha trang chủ a, làm sao bây giờ ngươi mới trở về, ngài là, đúng là quá bưu hãn, thật sự quá bưu hãn… Bổn tọa nằm mơ đều không ngờ, vị hôn thê của Miêu Lão Sư lại là một hán tử rất tuyệt vời như vậy!”

Một hán tử?

Là có ý gì?

Từ chỗ nào có thể nhìn ra đây là một cái “hán tử” ?

Sở Dương đầu đen xì, dụi mắt quan sát hồi lâu vẫn không nhìn ra được có cái gì liên quan đến một “hán tử”.

” Ngài có chỗ không biết, vừa rồi Miêu Lão Sư vừa ra khỏi nhà… Một chuyến, cũng không biết đến cùng làm gì mà không lâu liền thấy giống bị chó đuổi vội chạy trở về, vừa rống to đóng cửa, tán loạn đi vào, tốc độ lúc đó khiến ta cũng phải sợ hãi than thở.. Thiểm Điện Xà lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể ra.

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.

Miêu Nị Nị không ngờ có thể bộc phát ra tốc độ khiến Thiểm Điện Xà sợ hãi than thở? Quả thực là quá không có thể tưởng tượng được, xem ra lúc đó Miêu Lão Sư thê thảm đến cỡ nào chứ, cái này khiến người ta phải đồng tình chi lệ.

“Sau đó cô nàng này theo sát tới, cô nàng này không nói hai lời một cước liền đem cửa chính nhà chúng ta đá nát”. Thiểm Điện Xà lau mồ hôi nói: “Sau đó chính là một tiếng rống: Miêu Nị Nị! Tiểu tử ngươi, tên Vương Bát đản bội tình bạc nghĩa kia!”

Sở Dương lập tức miệng lệch ra mắt nghiêng nói: “Cái gì? Bội tình bạc nghĩa?”

“Đúng! Chính là bội tình bạc nghĩa!” Thiểm Điện Xà rất là minh bạch cảm giác của Sở Dương bây giờ nên sợ hãi nói: “Sau đó liền nghe Miêu nữu này rống to lên, chúng ta trong sân tán loạn..

Mặt Sở Dương lập tức đen xì.

“Thấy tình hình này, cô gái này chắc chắn là có quan hệ gì với Miêu Lão Sư của chúng ta nên chúng ta nào dám hạ trọng thủ đả thương nàng? Nhưng cô gái này vừa thấy chúng ta không dám động tới nàng thì không ngờ còn lấn tới gào thét lớn: Ta là hôn thê của Miêu Nị Nị! Người này bội tình bạc nghĩa! Ta muốn tìm hắn tính sổ! Đây là chuyện của hai chúng ta! Không có chuyện của các ngươi, các ngươi dám ngăn cản ta, ta nhớ các ngươi cả đời… Ngay sau đó đã bắt đầu xông đi khắp nơi, tình huống càng lúc càng tệ, cuối cùng, đến cuối cùng là chuyện ngài tận mắt thấy đó, chúng ta oan uổng a..”.

Thiểm Điện Xà cơ mặt có chút co rút lại nói: “Trang chủ, không phải là Thiểm Điện Xà ta kiến văn hạn hẹp mà ta sống cho đến bây giờ, nữ tử như thế thật là chưa thấy qua… Bất kỳ một ai!”

“Ai!” Sớ Dương đồng tình vô vỗ vai Thiểm Điện Xà có chút đồng bệnh tương liên nói: “Bổn trang chủ… Cũng chưa từng thấy qua..”.

“Nhưng mà chúng ta còn phải tiếp tục chặn dường như vậy sao, vì Miêu Lão Sư bên kia lần này đã sợ đến mức hồn vía không bám vào người… Nào dám để bọn họ đối mặt chứ? Nhưng, cô gái này sinh sinh xông vào, bắt đầu còn không sao, bây giờ thì chính là trực tiếp dùng người va chạm rồi… Trời ạ… Đúng là kỳ nữ tử, Thiết Huyết chân hán tử!” Thiểm Điện Xà khóc không ra nước mắt nói: “Huynh đệ chúng ta cũng không ai dám va chạm với nàng a…?”

Sở Dương cũng vẻ mặt bi thúc nói: “Quả nhiên là chân hán tử. Thiểm Điện Xà thật không lừa ta!”

Sở Dương dường như không chỉ một mặt bi thúc, ngay cả người hắn cũng bi ai vì vị nữ tử kia đã đi về phía hắn.

“Ngươi chính là trang chủ nơi này sao?” Nàng kia hùng hổ đến, sau lưng một cái đuôi mèo vẫy vẫy, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Sở Dương, một đầu ngón tay thẳng chỉ vào mũi Sở Dương nói: “Ngươi chính là Sở Dương kia sao?”

“Khái khái… Ta ta là… Ta không phải là..”. Sở Dương ánh mắt né tránh, từ đáy lòng liên tiếp nổi lên ý niệm rất muốn bỏ trốn mất dạng. Cô nàng này thể tới hùng hổ như vậy, thiếu chút nữa làm Sở Dương sợ vãi tiểu ở trong quần.