Q.8 - Chương 147: Lai Lịch Các Thiên Tài

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vì để không khiến cho những hài tử kinh sợ do thần hồn còn yếu ớt nên hai người thậm chí không tiếc lực lượng đem sát phạt lệ khí trong thần hồn mình hoàn toàn che đậy, chỉ để lại lực lượng nhu hòa như xuân phong, chỉ làm cho người ta có cảm giác thoải mái mà tuyệt không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Từng bước từng bước, không lộ chút sơ hở nào mà nhìn qua một lần rồi sự rung động cũng càng ngày càng lớn!

Ông trời của ta ơi!

“Những hài tử này, rất nghịch ngợm”. Sở Dương trong mắt tất cả đều là sủng nịnh mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này thật là vô pháp vô thiên ha ha, đem hoa hoa thảo thảo của ta đạp nát, tuy nhiên ta cũng không đành lòng trách móc nặng nề bọn chúng, đều là hài tử cả, âu cũng là thiên tính”.

Hai người vô tận khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái. Hoa hoa thảo thảo?

Chân chính là buồn cười. Hoa hoa thảo thảo nơi này có thể được những hài tử này đạp cũng đã coi là là phúc khí của chúng rồi, những hài tử này nếu ở trong tông môn chúng ta thì có thể đạp linh thảo ấy chứ! Hơn nữa, tuyệt sẽ không có người nào trách cứ!

Phi, hai ngày nay sự rung động ngày càng lớn, không nói nên lời rồi.

“Hai vị tiền bối, ta chuẩn bị thành lập một cái buôn bán đế quốc khổng lồ!”. Sở Dương chấp tay vỡn ngực, một bộ chỉ điểm giang sơn, khí thế nuốt sông nhạc nói: “Ngươi nhìn xem, những hài tử này mặc dù có chút bướng bình nhưng ai nấy đều có thiên tư đĩnh ngộ, ta đang định để cho bọn nó đi học chữ cùng với số học, sau này, từng tên đều là lương tài của ta! Tùy tiện đứa nào đi ra cũng là nhân viên kế toán nổi tiếng đó!”.

Nhân viên kế toán nổi tiếng!

Nghe được sáu chữ này, Tuyết Tiên Tử cùng Hải Dương Ba cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh.

Đổi lại là một loại trung đẳng môn phái khác, mỗi hài tử này, đứa nào đứa nấy cũng có thể là 1 nhân tài! Coi như là ở siêu cấp tông môn như chúng ta cũng là nhân vật hiếm có như lông phượng và sừng lân rồi, là thiên chi kiêu tử đó. Thế mà nay ngươi lại muốn bồi dưỡng bọn chúng thành nhân viên kế toán!

Phí của trời!

Cái gì gọi là phí của trời, hại người hôm nay coi như là thật sự thấy được rồi!

Trong lúc nhất thời, Tuyết Tiên Tử cùng Hải Dương Ba hai người đều có một loại vọng động rất mãnh liệt: Đó là túm lấy Sở Dương, trước tiên đem tứ chi thằng này nhổ ra, lại đem hắn bóp chết sau đó, băm thành thịt nát cho chó ăn!

Sao lại có người hỗn đản đến mức tận cùng như vậy chứ! Nhưng chẳng qua vọng động thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi! Không nói đến Ngôn Như Sơn bên kia, chỉ sợ ngay cả đám hài tử trước mắt này cũng sẽ sống chết với mình!

Thông qua quá trình tiếp xúc trong khoảng thời gian này, sự ỷ lại của những hài tử này đối với Sở Dương đã vượt qua lẽ thường, nếu hai người thật sự dám động vào Sở Dương, những hài tử này sẽ lao tới đem hai người cắn chết!

Hai người mặc dù là cao nhân nhưng khi đối mặt với một “Bầy” siêu cấp thiên phú, là thiên tài tương lai thì vẫn có một số việc thật sự không dám làm!

Ngay tại lúc này, 1 đám tiểu tử đang chạy bộ trong đó nhất như có ý như vô ý bắt đầu chú ý tới bên này. Sau một khắc, một thanh âm trẻ nhỏ vang lên nói: “Hai tên xấu xa kia lại tới nữa rồi! Chính là bọn họ muốn mang chúng ta đi!”.

Nhất thời “Oanh” một tiếng tất cả mọi người hướng bên này nhìn sang một đôi mắt hắc bạch phân mình nhìn chằm chằm vào Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử, tất cả đều là nồng đậm địch ý.

Ở trong mắt bọn nhỏ, hai người kia chính là người tới phá hư cuộc sống hạnh phúc của mình! Mặc dù tạm thời còn chưa phải nhưng ai biết qua mấy ngày nữa có phải là như vậy hay không đây!

Đối với phản ứng của bọn nhỏ, Sở Dương sắc mặt hòa nhã, trong lòng kì thực cực kỳ hài lòng, trong lòng quả thực cũng muốn cười đến nở hoa.

Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử biến sắc. Thương Thiên ơi, đại địa ơi, sao nhiều thiên tài như vậy…

Mà tên nào tên nấy lại nhìn mình như nhìn kẻ sinh tử đại thù vậy.

Thật là…

Nhưng bất kể như thế nào, giờ khắc này Tụyết Tiên Tử đã quyết định nhiều thiếu niên thiên tài như vậy tuyệt đối không thể y theo ước định mà làm, không thể chia đều cho Lăng Tiêu Môn được. Mình làm sao cũng muốn bảy thành, nếu như có thể được nhiều hơn thì tự nhiên càng tốt!

Về phần mình ước chó má cái gì đó, không thể bạc đãi đồng minh cái gì đó vân vân, hết thảy đi gặp quỷ đi!

Bằng không sức cạnh tranh của đời sau chỉ sợ là quá lớn, quá mạnh mẽ đi. Một tên cũng không để lại, nếu để Lăng Tiêu Môn cưỡi lên đầu Hồng Trần Như Mộng Hiên thì mặt mũi để đâu nữa.

Đồng thời đối mặt với nhiều thiên tài đệ tử như vậy, cho dù là Mạc Khinh Vũ thiên tư tuyệt thế đến yêu nghiệt trình độ cũng chưa chắc đã đủ nhìn, dù sao Mạc Khinh Vũ chỉ có một người trong khi nơi này, thiên tài thiếu niên lại lấy đơn vị trăm mới đếm hết!

Bất quá địa vị trung tâm của Mạc Khinh Vũ thì dù có nhiều thiên tài hơn nữa cũng không cách nào rung chuyển được. Lượng biến dù sao so ra vẫn kém chất biến.

Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử ánh mắt đều đỏ lên!

Chẳng qua là tình huống bây giờ quả thật làm cho người ta đau đầu, vô luận là mạnh mẽ yêu cầu hay là mạnh mẽ cướp đoạt cũng đều không thể.

Mặc dù về lâu dài mà nói, nhận được số lượng thiên tài đệ tử kinh khủng như thế, vô luận giá cao như thế nào cũng là đáng giá nhưng tình huống bây giờ thật sự đặc thù vô cùng!

Không nói lấy Ngôn Như Sơn là đại biểu cho phía chính phủ, cờ xí tiên mình trở thành chỗ dựa cho Sở Dương mà hãy nói, những hài tử này đối với Sở Dương rất tin cậy, cơ hồ là vô năng ra lực dao động được. Có miễn cưỡng thì kết quả chỉ có thể là ngọc đá cùng vỡ, cho dù liều lĩnh mạnh mẽ bắt người, hài tử bị bắt đi cũng sẽ vô cùng thống hận người bắt nó, bị thiên tài hài tử như vậy ghi hận tuyệt đối không phải là chuyện đùa!

Biện pháp giải quyết hữu hiệu duy nhất hôm nay cũng chỉ có thể dựa vào Sở Dương tới khuyên bảo mà thôi! Nhưng đây cũng là một chuyện phiền toái lớn. Nhìn Sở Dương vẻ mặt vân đạm phong khinh, hai người hận không được đem thằng này rút gân lột da.

Thằng này trong lòng nhất định là vui không biết thành hình dáng ra sao nữa. Hết lần này tới lần khác đành nhìn hắn sư tử đại trương miệng!

Thằng này tâm đen như vậy, hiện tại quyền chủ động do hắn nắm, có thể không há to mồm sao?…

“Bọn nhỏ!”. Sở Dương vỗ vỗ tay, nhất thời hơn một trăm người như ong vỡ tổ bu lại mở to mắt nhìn Sở Dương.

“Sở đại ca, ngươi không nên đuổi chúng ta đi, ta hiện tại cũng có thể làm việc được rồi”.

“Van cầu ngươi lưu lại chúng ta, chúng ta nhất định sẽ nghe lời mà”.

“Chúng ta có chết cũng không đi, ô ô”.

“Bọn họ đều là người xấu, đừng để chúng ta cho người xấu…”, một mảnh thanh âm năn nỉ liên tiếp, sóng sau cao hơn sóng trước vang lên.

Sở Dương cười ha ha nói: “Các ngươi, đám tiểu quỷ này trong đầu nghĩ gì thế, yên tâm yên tâm đi, ta không bỏ được các ngươi đâu, ta làm sao nhẫn tâm để cho các ngươi rơi vào tay người xấu bị hành hạ chứ, ta là người như vậy sao? Tất cả hài tử mãnh liệt lắc đầu, vẻ mặt đầy tin cậy.

Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử trợn trắng mắt. Cái gì gọi là ‘Rơi vào tay người xấu bị hành hạ?, chúng ta là người xấu sao?

Chúng ta là cho bọn hắn thiên đại tạo hóa đó! Tuyệt đối là thiên đại cơ hội một bước lên trời, một bước lên mây đó!

Hai người càng nghĩ càng biệt khuất, mình rõ ràng có một thân kinh thiên động địa tu vi nhưng ở chỗ này làm gì cũng không được! Còn đành phải nhờ cậy một tên Địa cấp tầng thứ, tu vi như con kiến hôi trợ giúp, thậm chí là gần như phải ăn nói khép nép cầu viện nữa! Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?!

Rầu rĩ theo sát Sở Dương đi tới phòng khách, nhìn trà thơm đã bưng lên, mùi thơm xông vào mũi mà cũng không có lòng dạ nào nuốt xuống, có buồn bực trong lòng, miễn cưỡng uống nước sợ mình sặc mất.

“Năm mươi đầu người một người!”. Sở Dương vươn ra năm ngón tay đầu nói: “Cái điều kiện này không thay đổi”.

Hai người đều có chút ít không yên lòng. Chuyện giết người như vậy sợ nhất là lúc khởi đầu. Hiện tại nếu như đã xác định cùng Thiết Huyết mình kết thù, hơn nữa đã giết hơn một trăm người rồi, tiến thêm một bước nữa là hành độngrảm thảo trừ căn, đây là việc cấp bách rồi. Điểm này thậm chí không cần Sở Dương nói, hai người cũng sẽ đi làm, càng sớm giải quyết càng tốt.

Chẳng lẽ chờ Thiết Huyết mình bốn bề xuất kích mình sao? Chớ nói chỉ là sau này giết người lại không có nhiều hồi báo như bây giờ?

“Cứ việc giết là được… Đến lúc đó đầu người nếu nhiều hơn… Sợ là các ngươi mỗi người cũng cần hai vạn đầu người, ta cũng có thể cho các ngươi đủ số thiên tài đệ tử!”.

Sở Dương nói tới đây thì rốt cục đã lộ ra dã tâm. Hai vạn người?! Y theo ước định thì hai vạn người có thể đổi được bốn trăm tên thiên tài đệ tử, nếu lấy “Mỗi người” là điều kiện tiên quyết thì nhân số còn phải tăng thêm gấp đôi, cũng chính là tám trăm người!

Tám trăm người? Tám trăm tên thiên tài đệ tử? Chẳng lẽ hiện tại thiên tài đệ tử không đáng giá như vậy, là rau cải trắng đầy đường cái rồi?!

“Ngươi ở nơi nào tìm ra được nhiều thiên tài thiếu niên như vậy?”. Hai người lúc này mới nhớ tới cái vấn đề này mà hỏi.

Hai người cũng là hạng người có trí khôn vô cùng cao minh, lẽ ra đã sớm phải nghĩ đến việc làm sao trong mấy ngày này mình lại liên tiếp rung động quá lớn như vậy. Mãi cho đến hiện tại mới nhớ tới vấn đề này.

Vấn đề này sau khi hỏi ra thì lại càng không hẹn mà cùng rung động một chút. Đúng vậy, ở đâu ra mà nhiều thiên tài thiếu niên như vậy?

“Đáp án của vấn đề này sẽ phải hỏi nghĩa huynh ta”. Sở Dương không chút do dự đem Ngôn Như Sơn đầy đi ra làm bia đỡ đạn nói: “Chuyện này, thật sự là hài tử không có mẹ, nói đến cùng dài dòng lắm…

“Xin lắng tai nghe”. Đối với thằng này tại bực này thời khắc mấu chốt thừa nước đục thả câu, hai người nhẫn tâm hận đến mức nghiến răng ngứa lợi.

“Lúc ấy ta có một chút tiền, ta liền muốn thành lập thực lực của mình nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, bất kỳ một chỗ nào có chút tiềm lực phát triển thì từ lâu đã bị chia cắt xong rồi”.

“Căn bản là sẽ không có cao thủ tới tìm nơi nương tựa ở chỗ ta. Hơn nữa, bên trong Tử Hà thành hai gia tộc kia đối với ta đã sớm nhìn chằm chằm vào, tuyệt sẽ không cho phép ta thong dong phát triển”.

“Sau khi xem xét, ta định thu dụng cô nhi và khất cái cùng trẻ lang thang quanh Tử Hà thành để chuẩn bị tự mình bồi dưỡng. Chỉ sợ là cần thời gian khá dài nhưng dù sao làm như vậy là có thể tin cậy nhất”.

“Mà nghĩa huynh ta sau khi nhìn thấy tình huống như thế thì cũng không biết đã dùng biện pháp gì, hắn tìm rất nhiều bằng hữu hộ ta kiếm từ các địa phương khác về đám hài tử này đưa tới cho ta”.

“Trong đó có một phần tư chất tương đối khá”.

“Các đại tông môn mấy trăm năm qua không có mở sơn môn tìm kiếm môn nhân, mà nhóm hài tử cơ khổ không chỗ nương tựa này không quản tư chất tốt xấu thế nào, chỉ cần ta nhìn thấy là thu nạp về nơi này”.

Bình tĩnh mà xem xét, Sở Dương giải thích mặt ngoài mà nói thì cũng có chút đạo lý nhưng bên trong thì vẫn hết sức khiên cưỡng. Trong đám cô nhi cùng trẻ lang thang, liệu có thể có được bao nhiêu mầm tốt chứ?

Coi như là các đại tông môn đóng sơn môn nhưng có thể để sót bao nhiêu chứ? Chớ đừng nói chỉ là các đại tông môn đều có người truyền đạo ở nhân gian thời khắc tìm kiếm…

Chẳng qua là nghe đến đó coi như là hiểu một chút về lai lịch của những hài tử này, Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử trong lòng đều chấn động một cái.

Cô nhi.

Tên khất cái.

Trẻ lưu lạc!