Q.8 - Chương 139: Bộc Phát Tiền Của Phi Nghĩa

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong con ngươi dài nhỏ của hắn bắn ra hàn quang hung tàn tới cực điểm và hắc hắc cười lạnh nói: “Ngươi thật sự cho là, vị thần bí cao nhân kia có thể vì ngươi mà ra mặt sao? Ngươi là cái thứ gì chứ! Chính là một con kiến hôi mà thôi!”.

Thằng này đầu óc thật cũng không ngu, Sở Dương vừa nói như vậy hắn nhất thời đã phán đoán ra sự lo lắng của Sở Dương. Tuy nhiên Sở Dương thản nhiên nói: “Vậy ngươi có thể mỏi mắt mong chờ! Xem một chút là ngươi xong trước hay là ta xong trước! Hãy để cho thời gian chứng minh người nào nói chuyện chân thật hơn đi!”.

Người này nhất thời có chút do dự, khẩu khí của Sở Dương quá chắc chắn nhưng vừa nghĩ tới chỗ tốt khi lấy được một khối Tử Tinh Ngọc Tủy lớn như vậy thì trong lòng huyết khí lại trong nháy mắt nổi lên. Môn chủ đã đợi chờ Tử Tinh Ngọc Tủy này lâu như vậy rồi, đã đợi cả thảy ba ngàn năm rồi!

Môn chủ tu luyện Tử Khí Đông Lai huyền công, cũng chỉ là kém một khối đầy đủ Tử Tinh Ngọc Tủy tinh phách nữa là có thể thành tựu tối cao tầng thứ, so sánh với tình thế trước mắt, 1 chút mạo hiểm nho nhỏ có là cái gì chứ?

Hơn nữa lần này đi ra ngoài hắn chỉ cầm theo không tới một trăm vạn Tử Hà Tệ, trong đó phần lớn cũng đều là của mình để dành, cũng không phải là công khoản. Hơn nữa nhìn giá thế đấu giá Tử Tinh Ngọc Tủy, một trăm vạn là tuyệt đối không ngăn được! Không làm như vậy là không được.

Nếu bị môn phái khác lấy đi rồi, mình lại phải đi cướp bóc, như vậy cừu hận còn lớn hơn nữa! Đành đánh cuộc một phen vậy!

Hắn dữ tợn cười cười, nói: “Đã như vậy, ta đây đang đợi nhìn đến tột cũng là ngươi xong hay là ta xong! Ha ha ha” rồi hắn quát to một tiếng nói: “Ngoan thoại thuộc về ngoan thoại, cạnh tranh vẫn là cạnh tranh, hiện tại thời gian không ngắn nhưng thủy chung vẫn không có ai ra giá nữa. Kết quả đã rõ ràng, một khối Tử Tinh Ngọc Tủy này chính là của ta rồi! Tiền trao cháo múc, Thiết Huyết mình chúng ta cũng không phải là người không nói đạo lý. Nhưng nếu có ai dám ngăn trở thì chớ trách Thiết Huyết mình ta độc ác!”.

Những lời này nói rất nặng nhưng cũng là vô sỉ, cho thấy chính là lấy thế đè người. Tại chỗ có không ít người cũng tức giận hừ một tiếng.

Người Thiết Huyết mình này hiển nhiên đã làm nhiều người tức giận! Tuyết tiên tử ánh mắt lóe lên có lòng muốn ngăn cản nhưng rốt cục vẫn ngồi yên không động đậy.

Thiết Huyết mình tự nhiên không đủ làm nàng sợ nhưng là… Bởi vì Sở Dương, có đáng giá hay không đây? Đến tột cùng Sở Dương này có phải là Sở Dương kia hay không đây? Nhìn tuổi của hắn cũng là rất phù hợp… Nếu là, như vậy… Trăm triệu lần không thể làm cho hắn gây tổn hại đến đạo tâm của Mạc Khinh Vũ! Chẳng thà cứ để cho Thiết Huyết mình giải quyết đi…

Tuyết tiên tử bất động, những người khác tự nhiên càng thêm sẽ không động, giận dữ là 1 chuyện, chân chính chống lại Thiết Huyết mình lại là một chuyện khác, nhất là khi không có bất kỳ ích lợi gì, chỉ là nhất thời tranh khí thì không khỏi cái được không bù đắp đủ cái mất.

Người mới vừa tiến vào kia nhíu chặt hai hàng chân mày, hắn ngưng mắt nhìn Sở Dương. Hắn cũng muốn nhìn Sở Dương đến lúc này đây sẽ có phản ứng như thế nào.

Sở Dương mỉm cười nói: “Mới vừa rồi có chút ít nhạc đệm, hiện tại nhạc đệm đã kết thúc. Mới vừa rồi người Thiết Huyết mình ra giá sáu mươi vạn, còn có người nào ra giá nữa không? Sáu mươi vạn lần đầu tiên… Sáu mươi vạn lần thứ hai… Sáu mươi vạn lần thứ ba, đồng ý!”.

Phanh!

Hoà âm chuy rơi xuống Sở Dương nhìn người này cười nhạt nói: “Tôn giá có thể đi làm thủ tục được rồi, tiền trao cháo múc. Tiền này có thể không thể bớt nhưng còn về phần sau này sẽ phải nhìn xem vận khí của tôn giá như thế nào”.

Người này cười ha ha nói: “Bất kể có chuyện gì, Thiết Huyết mình chúng ta sẽ bồi tiếp”.

Một cái hư vô mờ ảo thanh âm chợt nói: “Ý tứ của ngươi qua những lời này ta có thể hiểu là vì chuyện này, Thiết Huyết mình có thể gánh vác tất cả hay không? Bất kể hậu quả? Bất kể trả giá ra sao?!”.

Trong lòng người này không khỏi máy động. Cái thanh âm này tới quá đột ngột, hơn nữa còn lộ vẻ hư vô mờ mịt, thanh âm này rõ ràng ở nơi này, ở trong đại điện phát ra nhưng mình nghe không rõ rốt cuộc là đến từ phương nào.

Đừng bảo là hắn, ngay cả Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba cũng không có nghe được thanh âm này đến từ phương nào. Nhưng giờ phút này thế như cưỡi hổ, trăm triệu lần không thể thừa nhận nên hắn trầm giọng nói: “Chính xác!”.

Mình chủ cần loại đồ này, tự nhiên là do Thiết Huyết mình gánh vác rồi, hiện tại sự thật đã thành, bất kỳ hậu quả hay sự trả giá cao nào cũng đáng để gánh chịu.

Thanh âm mờ mịt kia nói: “Rất tốt rất tốt, tốt vô cùng, thật tốt!”.

Liên tục mấy câu tốt, khẩu khí lành lạnh rồi sau đó lại không nghe thấy chút tiếng động nào nữa. Sở Dương thản nhiên nói: “Nơi đây thủy chung là trạm bán đấu giá của Sở gia, thỉnh tôn giá lưu lại tên họ”.

Người này cổ quái cười, nói: “Nếu đã đắc tội thì rốt cuộc đã đắc tội rồi, bổn tọa chính là đệ tam mình chủ của Thiết Huyết mình, tên là Tham Tâm Lang cổ Tâm Vũ!”.

Vừa nói hắn vừa giương một tay lên, cười ha ha đi lên trước giao tiền và nói: “Tiểu tử, nghe nói tiểu tử ngươi là một đại phu, y thuật còn rất không tệ? Đáng tiếc là chỉ chuyên nhìn xem nam nhân bất lực? Lúc này đấu giá xong nên mau tự xem thương thế của mình đi, nếu khống chế thì coi như là lão tử nhắc nhở ngươi! Lần này là bởi vì ngươi không tôn kính tiền bối, cho ngươi một lần dạy dỗ nho nhỏ, nếu còn lần sau, ta liền giết cả nhà ngươi!”.

“Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, ngươi không nên cổ động người khác giễu cợt ta!”. Một đạo kình khí vô thanh vô tức trôi nổi đến gần. Sở Dương chỉ cảm thấy ngực đau nhói lên đầu óc choáng váng rồi “Wow” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Tham Tâm Lang cổ Tâm Vũ này thật sự đã hạ thủ!

Truy cứu nguyên nhân thì cũng là bởi vì một câu ‘Xuất giá của Sở Dương khiến cho mọi người giễu cợt hắn. Hắn không dám đồng thời đắc tội với nhiều người như vậy nhưng đối với người khởi xướng là Sở Dương, nhất là khi Sở Dương thực lực quá yếu kém nên tự nhiên sẽ không có quá nhiều cố kỵ.

Đúng như hắn nói: Như đã xác định là đắc tội, vậy thì không ngại đắc tội hơn một chút nữa!

Sở Dương thân thể lảo đảo cười khanh khách nói: “Thiết Huyết mình! Thiết Huyết mình!”. Rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Sở Dương vội vàng phục dụng một viên Cửu Trọng Đan, lúc này mới đè được thương thế xuống rồi hít sâu một hơi, trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.

Mà 3 người Thiết Huyết mình kia đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Sở Dương ha ha cười một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Hiện tại bắt đầu đấu giá vật phẩm thứ tư, Âm Dương Độc Long Nhãn một đôi! Phương thức đấu giá như lúc trước, không chắc giá, người trả giá cao được!”.

Khẩu khí của Sở Dương vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ như chưa có chuyện gì phát sinh, phong độ vẫn như lúc trước, vẫn như cũ là nhất phái mạnh vì gạo, bạo vì tiền mà cổ động không khí trong phòng.

Nhưng phía dưới nhiều cao thủ trong lòng rõ ràng cảm thấy một tia lạnh lẽo. Người bình thường gặp phải loại chuyện này, sợ rằng đã sớm không đất dung thân lui xuống, nhưng thằng trước mắt này ăn phải thiệt thòi lớn như vậy lại vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chủ trì đấu giá.

Thậm chí ngay cả nửa điểm vẻ mặt khác thường cũng không có. Cái này cũng có chút kỳ hoặc.

Cơ hồ tất cả mọi người đều có một loại ý nghĩ: Sở Dương này tất có hậu thủ! Dĩ nhiên, nếu là không có bất kỳ hậu thủ gì thì chuyện này cũng không cần nghĩ nữa và đại biểu cho việc thần bí khách nhân kia chưa chắc đã tồn tại. Như vậy, Sở Dương cũng chỉ là kẻ da mặt thật dầy thôi, là người không có chút nhân phẩm nào…

Mà nhìn xem chuyện này sẽ phát triển ra sao đã ở trong tĩnh thất cạnh đó, Hổ ca cúi đầu gầm thét một tiếng rồi vô thanh vô tức đuổi theo. Đã có can đảm gây chuyên thì sẽ phải có tinh thần dám gánh chịu hậu quả, chẳng qua là hậu quả có thể rất cao, chưa chắc ngươi đã gánh được.

Người vào sau cùng ngưng mắt nhìn Sở Dương, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười lầm bẩm nói: “Thú vị, thú vị. Rất thú vị tiểu tử!”. Rồi ngay sau đó hắn cũng đột nhiên biến mất.

Trong phòng đông đúc bỗng nhiên xuất hiện một cái ghế trống rỗng. Không có ai phát hiện ra người này đến lúc nào, cũng không có ai phát hiện ra người này đi ra sao.

Hải Dương Ba truyền âm cho Tuyết tiên tử nói: “Tiên tử xem chuyện này sẽ như thế nào?”.

Tuyết tiên tử nhàn nhạt cười cười nói: “Thế nào cũng được nhưng bất kể là như thế nào. Sở Dương này cũng không thể coi thường được, chỉ cần có không gian phát triển nhất định và thời gian thì người này tuyệt không phải vật trong ao”.

Hải Dương Ba tỏ vẻ đồng ý gật đầu. Nam nhi tự có nhiệt huyết, Sở Dương bây giờ có thể nhẫn được thật không dễ.

“Hải trưởng lão. Ta mơ hồ có một loại dự cảm”. Tuyết tiên tử thản nhiên nói: “Thiết Huyết mình… Lần này thật sự đá trúng thiết bản rồi, chỉ sợ là hỏng bét

Hải Dương Ba cười khổ nói: “Ta cũng có sự đồng cảm như vậy, lớn lối lâu rồi, cũng đến lúc suy tàn thôi, công đạo ở tại nhân tâm, thị phi không quan tâm, chỉ cần có thực lực mà thôi!”.

Kế tiếp quá trình đấu giá toàn bộ cũng rất thuận lợi. Vật phẩm đấu giá thứ 4 là Âm Dương Độc Long Nhãn, Sở Dương kiếm được năm mươi vạn Tử Hà Tệ. Kế tiếp Tử Tinh hồn lại bán được hai trăm vạn Tử Hà Tệ, là cái giá siêu cấp trên trời và do Hồng Trần Như Mộng Hiên mua được.

Về phần một khối Thiên Tinh Mộc cuối cùng kia thì với cải giá một trăm ba mươi vạn Tử Hà Tệ rơi vào tay Lăng Tiêu Môn Hải Dương Ba.

Sở Dương cũng chân chính hiểu rõ được ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này quả nhiên là chỉ nhận thực lực mà thôi. Nếu bàn về giá trị và trình độ thực dụng thì Thiên Tinh Mộc không thể nghi ngờ gì là so với Tử Tinh hồn càng thêm trân quý hơn nhưng Tử Tinh hồn lại có giá bán cao hơn Thiên Tinh Mộc không chỉ một bậc! (DG: Đoạn trước có dịch đoạn liên quan đến Thiên Tinh Mộc là: Không gian trừ bị làm bằng Thiên Tinh Mộc, nay xin đính chính lại là: 1 khối Thiên Tinh Mộc, là vật liệu tốt để làm không gian trừ bị. Mong các Vip thông cảm).

Thậm chí cho dù cả khối Tử Tinh Ngọc Tủy kia, nếu không có Thiết Huyết mình chặn ngang thì giá bán chỉ sợ cũng muốn cao hơn Thiên Tinh Mộc!

Mặc dù như vậy nhưng đối với thành quả của lần đấu giá này, Sở Dương vẫn phi thường hài lòng. Cho dù là có Thiết Huyết mình xen vào nhưng lần đấu giá này hắn vấn kiếm được tổng số gần sáu trăm vạn Tử Hà Tệ!

Khoản tài phú này đủ có thể để cho hắn ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thong dong phát triển, coi như là phải nuôi thêm mấy vạn người nữa cũng có thể bảo đảm trong vòng trăm năm không lo chuyện ăn uống! Dĩ nhiên là không tính đến các loại thiên tài địa bảo tu luyện xa xỉ.

Đến lúc gần tan cuộc Sở Dương đồng thời nhận được mười bảy mười tám cỗ truyền âm. Những người này hy vọng sau khi đấu giá kết thúc có thể nói chuyện với Sở Dương. Trong đó có cả hai nhân vật đứng đầu của Hồng Trần Như Mộng Hiên cùng Lăng Tiêu Môn.

Tuy nhiên này có nhãn lực cao minh cũng không phải chỉ có hai người bọn họ. Còn có không ít người khác cũng đã nhìn ra tư chất của hai thiếu niên kia. Đối với thiên tài như vậy tự nhiên là không có ai không muốn chứ.

Sở Dương nhãn châu xoay động nhưng cố nén niềm vui, khuôn mặt vẻ buồn rầu lầm bẩm nói: “Nhiều cao nhân như vậy tới tìm ta là tại sao chứ?”. Người nói không phải là không có lòng dạ mà người nghe lại càng thêm cố ý.