Q.8 - Chương 27: Bỏ Trốn Mất Dạng

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thứ hai, kẻ bị đuổi theo kia tu vi rất cao, người này tuy hạ tiện nhưng cuối cùng vẫn còn có một chút lương tri, thủy chung vẫn không có hoàn thủ nhưng không hoàn thủ là vì nguyên nhân gì đây, chỉ có thể do đuối lý mà thôi nên mới không hoàn thủ?

Về phần vì sao đuối lý? Nhất định là hắn vay tiền rồi! Có người không nhịn được đứng lên cố ý nói: “Uy, người đó, ngươi nói không vay tiền thì sao ngươi không hoàn thủ đi?”.

Hiện tại lực chú ý của mọi người đã hoàn toàn đặt lên việc vay tiền. Đây chính là một vạn Tử Hà Tệ đó. Đó là một khoản tiền lớn bậc nào chứ!

Tại Tử Hà thành có thể được cho là đại phú ông rồi! Trong phòng thu chi tiên sinh cầm bàn tính run rẩy đứng đó vừa lắc đầu thở dài nói: “Tiền a, thật không phải là đồ tốt”.

Sở Dương đuổi giết thủy chung không có kết quả, hắn bi phẫn muốn chết, đột nhiên “loảng xoảng” một tiếng đem đại đao ném xuống đất rồi hét lớn nói: “Ta cứu mạng của ngươi, còn cho ngươi mượn tiền, ngươi tu vi cao siêu, chối cãi không trả, ta không làm gì được, tiền này nhất định là không đòi được rồi Mắt thấy một nhà già trẻ phải rơi vào tuyệt lộ, ta ta ta… Ta đi chết đây”.

Đột nhiên hắn òa khóc lớn rồi từ trong cửa sổ tửu lâu nhảy ra ngoài, tức giận kêu to nói: “Ta không sống nữa, cũng đừng kéo ta”.

Trong nháy mắt cả thân thể đã biến mất Miêu Nị Nị thấy thế khẩn trương vội vàng đuổi phía sau, không chút nghĩ ngợi đuổi theo hét lớn nói: “Có lời gì hảo hảo nói chuyện. Không nên tìm cái chết, cho dù ta thiếu ngươi tiền cũng không sao”.

Như thế, một người đuổi theo một kẻ trốn, trong chớp mắt hai người đã biến mất, mọi người nghị luận rối rít than thở không dứt.

Kim tiền thật sự không phải là đồ tốt, không nghĩ tới hôm nay vừa mắt thấy một lần nhân gian thảm kịch, bao nhiêu hảo anh em bởi vì tiền mà.

Chẳng qua là tên kia cũng quá vô sỉ, được người ta cứu mạng mà còn cướp tiền của người ta, bất quá cuối cùng dường như lương tri thức tỉnh nhưng câu “Cho dù ta thiếu ngươi tiền” là cái gì chứ, thành ý rất có hạn.

Mọi người nghị luận rối rít, bảy cái tám miệng. Một hồi lâu sau, đột nhiên điếm tiểu nhị sớm ngây người khóc thét một tiếng thê thảm kêu to lên nói: “Chết rồi! Hai người kia còn chưa thanh toán tiền cơm, làm sao đây? A a a a… Vậy phải làm sao bây giờ”.

Mọi người nhất thời ngây người, điếm tiểu nhị khóc đến mức tâm can tê liệt nói: “Trời ạ! Bữa cơm này mất một ngàn hai trăm Tử hồn Tệ đó. Thanh phá đao này, ta ta ta…”.

Trng phòng thu chi tiên sinh liên tục giậm chân nhìn trời thở dài, ánh mắt đỏ lên nói: “Tiền a, thật không phải là đồ tốt”.

Mọi người thấy thanh cương đao lóe sáng này thì trong lúc nhất thời đều im lặng. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?

Miêu Nị Nị cuống cuồng đuổi theo vì sợ cho Sở Dương thực sự đi tìm cái chết, mặc dù đến hiện tại hắn vẫn không biết mình mượn Sở Dương tiền lúc nào, vì sao phải vay tiền, sao lại mượn một số tiền lớn như vậy, dùng vào việc gì rồi.

Vòng vo qua bảy tám khúc cua phức tạp thì rốt cục đã thấy được Sở Dương. Chỉ thấy Sở Dương đang phong độ đứng ở đầu phố chắp tay mỉm cười nhìn Miêu Nị Nị chạy như điên đến nói: “Tới rồi hả?”.

“Tới rồi, ngươi không phải là muốn tìm cái chết ư, không nên tìm cái chết, coi là ta mượn ngươi tiền cũng được mà?”.

Miêu Nị Nị theo bản năng trả lời tiếp theo mới buồn bực nói: “Ngươi không có chuyện gì rồi?”. Nhưng ngay sau đó nổi giận nói: “Ngươi nói đi. Ta mượn tiền lúc nào? Chúng ta không phải là hôm nay mới biết nhau sao? Ngươi nói đi!”.

Sở Dương hừ hừ nói: “Ta nói gì? Nếu không làm như vậy, vậy ngươi đi trả một ngàn hai trăm Tử hồn Tệ kia đi?”.

Miêu Nị Nị trừng lớn mắt, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Ngươi làm như vậy thật ra là mưu kế hả? Là vì bữa cơm mới vừa rồi kia sao?”. Vừa nói hắn lại nhìn chung quanh một chút như chỉ sợ có người đuổi tới.

“Nói nhảm!”. Sở Dương không chút khách khí nói: “Nếu không còn có thể là cái gì nữa?”.

Miêu Nị Nị lần nữa ngây người ra một hồi lâu sau mới cả giận nói: “Vậy ngươi cũng phải nói trước với ta một tiếng chứ, ta mới vừa rồi nghĩ tới nghĩ lui, làm sao mà nghĩ không thông”.

Sở Dương liếc mắt nói: “Nếu như ta nói trước với ngươi, ngươi khẳng định là diễn không được chân thật như vậy. Vậy thì đem hai ta chôn ở nơi nào rồi”.

Miêu Nị Nị lại gật đầu nói: “Lời này của ngươi nói cũng đúng”.

Nhưng ngay sau đó mới nhớ tới cái gì cuồng nộ nói: “Nhưng mặt mũi của ta cũng bị ngươi làm mất hết rồi”.

Sở Dương cuồng nộ nói: “Ngươi mới là vớ vẩn. Khuôn mặt này của ngươi là giả, khuôn mặt ta mới là thật”.

Miêu Nị Nị lần nữa im lặng nói: “Thì ra là ngươi diễn hồi lâu như vậy chỉ là vì muốn ăn cơm chùa, meo meo, ngươi quá gian trá”.

Sở Dương cả giận nói: “Nếu ta không dối gạt thì hiện tại ngươi, vị Thiên cấp cao thủ này đang ở nơi đó rửa chén bát!”.

Miêu lão sư run lên, nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia thì cái đuôi lông xù dựng lên không dám nói gì.

“Hiện tại trọng yếu nhất là mau tìm một chỗ kiếm ít tiền! Quay đầu lại thì có thể trả tiền cho chỗ kia, ngươi có thể không biết xấu hổ nhưng ta thì có!”. Sở Dương giơ giơ ống tay áo nói: “Cuộc sống không có tiền này ta chịu quá đủ rồi”.

Miêu Nị Nị nói: “Ngươi mới đến nên không biết, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này kiếm tiền rất khó khăn? Hiện tại các ngành nghề đều có, trừ phi ngươi phạm pháp nếu không không thể có tiền nhanh chóng được”.

“Chờ xem!”. Sở Dương hừ một tiếng cất bước đi ra ngoài nói: “Nhìn ta”.

Hai người này như là con mối không có đầu chạy loạn trong Tử Hà thành, chỉ cần nhìn thấy cửa hàng Sở Dương đi vào hỏi hắn một phen, cứ như thế suốt một buổi chiều.

Miêu Nị Nị về sau cặp chân như nhũn ra, hắn cụp bả vai đi theo Sở Dương le đầu lưỡi thở dốc. Thật sự không nghĩ tới đơn thuần đi dạo phố lại có thể đem vị Thiên cấp cao thủ này mệt thành như vậy.

Ngươi nha đi vào muốn mua đồ cũng được nhưng lại chỉ soi mới một phen, cuối cùng cái gì cũng không mua, bị nhân viên cửa hàng xem thường mà nghênh ngang rời đi nhưng ngay sau đó lại tiến vào nhà tiếp theo, lại là một phen soi mới và nghênh ngang bỏ đi. Phần áp lực tâm lý này quá lớn đi.

Miêu Nị Nị cảm giác mình thật sự là đã đánh giá độ dày da mặt Sở Dương quá thấp bởi vì Sở Dương vô luận gặp phải cái đãi ngộ gì? Cũng có thể mặt không đổi sắc.