Q.8 - Chương 73: Đao Đạo Thiên Tài

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngôn Như Sơn ha ha cười một tiếng, nói: “Vương Đao ngươi mang về kia có chút ý tứ đó”.

Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Nga?”

Lời của Ngôn Như Sơn thật sự có chút làm Sở Dương ngoài ý muốn bởi vì Sở Dương vẫn chưa phát hiện ra Vương Đao có đặc thù học võ thiên phú. Sở dĩ hắn mang Vương Đao trở về. Đại để là cảm giác được tao ngộ của Vương Đao thật sự đáng thương.

Hơn nữa hiện tại Lý gia lửa giận tràn đầy, mình cố nhiên là cừu nhân số một nhưng Vương Đao là kẻ dẫn phát sự kiện nên sẽ bị liệt vào danh sách phải giết, trong lúc nhất thời động lòng trắc ẩn mà chứa chấp người này mà thật sự không có cảm giác được tên kia rốt cuộc có ý tứ gì.

“Ngươi hoặc là không có chú ý đến thôi”. Ngôn Như Sơn cười ấm áp nói: “Vương Đao này là một người có thể luyện đao tốt. Tuy nói hiện tại bởi vì thân thể của hắn đại khái đã định hình nên hơi trễ bất quá., chờ ta khôi phục lại sẽ giúp ngươi điều giáo hắn một chút, vẫn còn kịp. Tin tưởng tiểu tử kia vẫn còn không gian phát triển”.

Sở Dương ngẩng đầu, trong ánh mắt có kinh ngạc nói: “Là người luyện đao tốt?” Cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động của Vương Đao này lúc trước cùng điều kiện thân thể, Sở Dương cũng không phát hiện ra có chỗ nào đáng khen. Dĩ nhiên, hắn vốn cũng chưa cẩn thận dò xét qua.

Sở Dương mặc dù là người của hai thế giới, tu vi cao thâm nhưng đời kiếp sống mỗi nơi cũng không quá năm mươi năm, thủy chung vân thiểu một chút lịch duyệt và kiến thức, lịch duyệt kiến thức thì cho tới bây giờ đều phải dựa vào thời gian mà tích lũy chứ không có phương pháp học cấp tốc nào.

Có một nhân tố rất trọng yếu khác là, ở trong suy nghĩ của Sở Dương, chỉ có người giống như là Đồng Vô Thương vậy mới thật sự là bại hoại trời sanh luyện đao! Về phần Vương Đao này thật sự không giống người như vậy.

Cái thiên kiến này đã che mắt Sở Dương, cái này rất có điểm trí giả lo ngàn việc tất có một việc sơ xẩy.

“Ngươi tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm kiến thức tương đối có hạn nên nhất thời sơ xẩy cũng không là cái gì lớn, rồi lại nói, việc Vương Đao chân chính thích hợp với đao thường nhân khó biết được”. Ngôn Như Sơn nói: “Lúc trước hắn hướng về ngươi quỳ xuống sau đó dữ dội chém giết Lý Minh Nguyệt, trong cả quá trình, phương vị trước sau biến hóa hai mươi bảy lần nhưng động tác của hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ sự thay đổi nào! Chuyện này vốn là ngươi tự mình có kinh nghiệm, không ngại thì nhớ lại một chút xem sao!”

Sở Dương cẩn thận nhớ lại thì tựa hồ quả nhiên là như thế. Nhưng cái này có ý vị như thế nào đây?

“Vương Đao này chưa từng luyện qua đao nhưng lại có phản cung cốt và vô song nhận trong truyền thuyết, là kỳ tài dùng đao đó!” Ngôn Như Sơn chậm rãi nói: “Nếu nói về phản cung cốt thì tương đương với thông tý, chỉ cần có rèn luyện thì xương cốt có thể tùy ý phiên chuyển, không giống thường nhân là tay chỉ có thể ngửa về phía trước hay là áp vào bên hông. Như hắn lại có thể tùy thời tùy cho ngửa sang trái phải. Nhắc tới thêm một điểm chứng cứ rõ ràng nữa đó là một đao cuối cùng hắn bổ về phía cổ của mình! Một đao kia biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn nhất”.

Sở Dương trong lòng chợt xẹt qua tình cảnh lúc ấy rồi tâm niệm thay đổi thật nhanh mà không khỏi bật thốt lên nói: “Chính xác, lúc ấy giơ cánh tay hướng lên trời không động, đao sau đó chém ra sau! Nếu là võ giả thì có thể chém ra đao này nhưng Vương Đao là một người bình thường thôi, ta đã hoàn toàn quên mất điểm này!”

“Dù sao sử dụng đao như võ giả thật sự là không có mấy người bình thường làm được!” Ngôn Như Sơn nói: “Phần tính chất đặc biệt này chính là cái gọi là phản cung cốt!”

“Về phần vô song nhận là nói về cơ nhục trên cánh tay. Người bình thường chỉ có một cái mà hắn lại có hai cái. Cho nên. Hắn xác thực là trời sanh thần lực! Tin tưởng hắn khi nhỏ lực lượng so với người bình thường đã lớn hơn nhiều lắm!”

Ngôn Như Sơn nhẹ giọng nói: “Chờ ta khôi phục lại, ta sẽ chịu trách nhiệm giúp ngươi điều giáo ra một cao thủ. Nhân tài như thế thật sự là không nên lãng phí. Nếu có thành, thể gian lại có thêm một lực lượng hình đao giả trứ danh về kỳ ngụy biến hóa! Đao giả như vậy thần kinh quỷ sợ, yêu khủng ma bố!”

Sở Dương nói: “Đa tạ!”

Ngôn Như Sơn ha hả cười một tiếng nói: “Ta phải nói rõ, ta giúp ngươi dựng cho hắn trụ cột nhưng lại không phải là thu đồ đệ. Điểm này ngươi phải hiểu”.

Sở Dương cười một tiếng nói: “Hoặc là sau này, ngươi sẽ rất hối hận vì đã không thu lấy vị đồ đệ này, cái này ai biết được?”

Ngôn Như Sơn cười ha ha, nói: “Chuyện lần này, ngươi chuẩn bị xử lý thể nào đây?” Lập tức đổi đề tài. Hiển nhiên hắn có thể hỗ trợ nhưng đối với việc ‘Thu đồ đệ’ có vẻ rất kiêng kỵ.

“Chẳng qua là cảm giác được phản ứng hành động của Lý gia này thực sự có chút chậm chạp”. Sở Dương nghe động tịnh phía ngoài rồi có chút không sao cả cười cười. Xa xa, đã có tiếng bước chân chỉnh tề dần dần truyền đến.

Nhưng tiếng bước chân này chỉ có thể là của thành vệ quân trong thành mà không phải là của người Lý gia. Nếu là người của Lý gia, tiếng bước chân tuyệt sẽ không chỉnh tề như vậy. Chỉ có quân chánh quy trải qua chánh quy huấn luyện mới có được khí phái như vậy.

“Không phải là bọn hắn chậm mà là đang điều tra lai lịch của ngươi”. Ngôn Như Sơn ý vị thâm trường cười cười nói: “Đợi đến lúc điều tra xong, xác nhận là không có hậu họa thì mới xuất thủ một kích trí mạng! Hơn nữa, bọn họ cũng phải nhìn xem hành động của phủ thành chủ, dù sao vẫn còn Đông Hoàng pháp chế cho nên bọn họ cũng không thể không chậm”.

“Một kích trí mạng sao?” Sở Dương cười hắc hắc sờ sờ lỗ mũi nói.

“Cõi đời này vẫn còn nhiều người tốt”. Ngôn Như Sơn cảm thán nói một câu: “Động tĩnh phụ cận ta cũng nghe được… Theo Lý gia điều động, theo quan phủ xuất động nhưng rất nhiều người đều đồng tình với ngươi, còn có thật nhiều người cảm tạ ngươi”.

Sở Dương ha hả cười một tiếng mà cũng không nói lời nào.

“Ngươi chẳng qua là giết mấy người, làm một chuyện mà đã giành được sự ủng hộ của quần chúng nơi này”. Ngôn Như Sơn cười khẽ nói: “Không tệ không tệ, nói cho cùng, người vốn vẫn là người có lương tâm”.

“Ha hả”. Sở Dương không biết có cái tư vị gì nở nụ cười nói: “Ngôn huynh, ngươi nói những lời này, trong lòng ta không đồng ý lắm”.

“Nga?” Ngôn Như Sơn nhíu lông mày.

“Lương tâm dĩ nhiên mỗi người đều có”. Sở Dương chậm chạp nói, từng lời rất rõ ràng nói: “Điểm này thì ta tin chắc và không nghi ngờ nhưng ta ở chỗ này hỏi Ngôn huynh một câu, chính là hiện tại những người đồng tình với ta này, người cảm tạ thậm chí là thương hại ta này… Ta có vì bọn họ làm một trăm chuyện nữa thì bọn họ có thể vì ta động thân ra đây hay không?”