Q.8 - Chương 156: Vì Ta Là Thiên Binh

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù Sở Dương thể chất có ra sao đi nữa nhưng loại ‘Túc địch’ này đã chỉ dẫn ra thì cũng tuyệt đối không lầm lỗi!

Khi Mạch Lộ trở lại doanh địa của mình thì vẻ tức giận đã sớm hoàn toàn biến mất.

“Hai cái túc địch kia… Đã tra được chưa?”. Mạch Lộ nhẹ giọng hỏi.

Ở bên cạnh hắn không khí biến ảo rồi một lão giả hiển lộ ra thân hình nói: “Chỉ tra ra được một cái thôi”.

“Ừ?”. Mạch Lộ cau mày nói: “Ở nơi đâu? Tên là gì?”.

“Rất kỳ quái hai người kia một người trong đó tựa hồ có thể lẩn tránh được sự dò xét của chúng ta nên căn bản là tìm không được. Mà người thứ hai cũng không phải người trong môn phái, ngược lại là đầu lĩnh của một nhóm giặc cướp”. Lão giả cau mày nói.

“Đầu lĩnh một nhóm giặc cướp? Làm sao có thể chứ!”. Mạch Lộ cau mày nói: “Phái đi dò xét chính xác là người nào?”.

“Tin tức kia tuyệt đối có thể tin được Lão giả nói: “Người này họ Đàm, đàm là đàm thoại đó tính tình thì rất kỳ quái, tựa hồ như… Có chút thần kinh. Hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn. Tổ chức của hắn tên là ‘Thiên Binh Các có 2 chữ giống với Thiên Binh Phách Mại Đường của Sở Dương kia”.

“Ừ?”. Mạch Lộ nhíu mày.

“Đúng chỉ có người này ở trong cảnh nội của chúng ta, một người khác ở biên giới… Lục soát tìm không được”. Lão giả cung kính trả lời.

Mạch Lộ ngửa mặt nhìn trời lầm bẩm nói: “Đây là sự trùng hợp sao?”. Nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Người này là từ thiên địa nào phi thăng lên?”.

“Không rõ ràng lắm”. Lão giả cười khổ nói: “Thằng này chưa bao giờ quản đến cái gì là pháp luật, căn bản không có ghi danh hết thảy hành động của hắn cũng là cướp bóc, là cướp bóc mà thôi. Hơn nữa thực lực tăng trưởng rất nhanh… Thực lực của hắn bất quá là Địa cấp nhưng bản lãnh chạy trối chết thì cũng là nhất lưu. Hắn có một cừu gia mời Thiên cấp đỉnh cao thủ đi chém giết hắn mà cư nhiên bị hắn chạy vô ảnh vô tung”.

“Cũng thật là một người thú vị đây”. Mạch Lộ sắc mặt âm trầm thản nhiên nói: “Truyền lệnh trở về tra rõ ràng xem hắn là ai!”.

“Dạ”. Lão giả khom người đáp ứng.

Mạch Lộ trầm mặt rồi đột nhiên thở dài, nói: “Lần này thật là có chút không đúng lúc… Hết lần này tới lần khác ngay tại lúc này sự kiện Trấn hồn Thạch lại bộc phát ra. Nếu không ta có thể tận tình cùng người này chơi đùa một chút… Đáng tiếc… Chờ lúc ta trở về sợ rằng lại là một phen…”.

Lão giả nói: “Cái này… Không thể đâu? Chúng ta ở chỗ này dù sao cũng không bao lâu mà, chậm nhất là nửa năm là có thể quay lại rồi”.

“Nửa năm… Đã đủ để long trời lở đất rồi”. Mạch Lộ thở ra một hơi nói: “Túc địch chỉ dẫn đối thủ không thể theo lẽ thường mà do lường. Vô luận là biến hóa đến mức nào cũng là có thể”.

Hắn nhướng mày nói: “Chờ ta trở về chuyên đệ nhất phải xử lý chính là tên họ Đàm này!”.

Bên kia Tử Hoàng cũng đang rầu rĩ về vấn đề này nói: “Giặc cướp hả? Tại sao có thể là giặc cướp mà không phải siêu cấp môn phái chứ? Đồng Vô Thương này rốt cuộc là có lai lịch gì?”.

“Thiên Binh Các? Thiên Binh Các cùng Thiên Binh Phách Mại Đường của Sở Dương có quan hệ gì không…? Hẳn là không có đâu”.

“Cõi đời này người lấy 2 chữ ‘Thiên Binh’ mở đầu hoặc là tự cho mình là thiên binh thật sự là nhiều lắm”. Tử Hoàng trong lòng cười lạnh nghĩ: Thiên Binh? Rất tốt sao? Khá hơn nữa cũng vẫn chỉ là binh tốt mà thôi!

Đồng Vô Thương chính là đối thủ mà Tử Hoàng khi ở Đại La Thiên đã sử dụng Túc địch tra ra. Mới vừa tra được thì sự kiện Trấn hồn Thạch xảy ranên lập tức dẫn đầu đến đây nên chưa có thời gian đi tìm hiểu rõ.

Nhưng cái tên Đồng Vô Thương này đã thành cái đinh đâm vào trong lòng Tử Hoàng, làm cho hắn không thoải mái tới cực điểm.

Tử Hoàng trong lòng lo lắng. Túc địch thường thường tra ra đối thủ là người tới từ ở thiên địa khác, làm sao bên này lại có Đồng Vô Thương chứ. Tại sao lại ở trong trời đất của ta hắn lại cùng tồn tại ở Đại La Thiên với ta?

Đây là chuyện gì xảy ra?

Túc địch tồn tại ở trong cùng một cái thiên địa cho thấy địa vị của mình không yên? Tuy nhiên đây là chuyện vô cùng mất mặt nên Tử Hoàng dĩ nhiên sẽ không nói ra. Hắn giữ bí mật còn không kịp nữa, nếu bị Vân Trung Thiên cùng Mạch Lộ biết được thì không khỏi chê cười chết?

Mà bên kia Mạch Lộ cũng căn cứ vào lý do như vậy mà tuyệt sẽ không nói ra cho nên chuyện này cứ như thần xui quỷ khiến vậy mà diễn ra. Nếu Tử Hoàng cùng Mạch Lộ có thể nói chuyện với nhau thì tất sẽ phát hiện ra, kẻ mà hai người cố kỵ nhất đều lãnh đạo tổ chức có tên là… Thiên Binh Các!

Mà cũng là tổ chức cường đạo nhưng hai người này lại vĩnh viễn không chân chính thổ lộ với nhau mà những người khác cũng vậy. Bởi vì bọn họ là… Thiên địch!

Bất quá chuyện này mặc dù mọi người cũng không nói ra nhưng mỗi người trong lòng đều có suy đoán: Bên ta xuất hiện một người như thế, bên bọn họ kia… Liệu có người như vậy hay không? Nếu có thì thật là… Đặc sắc…

Không chỉ Tử Hoàng cùng Mạch Lộ đang rầu rĩ về chuyện như vậy mà mấy thiên địa lãnh tụ thanh niên khác đều đang rối rít cau mày. Chuyện này thực là kỳ quái.

Từ khi Túc địch tới tay đã thật lâu rồi cứ cách một đoạn thời gian, mọi người lại sử dụng tu vi thử dò xét. Bởi vì nếu không có người như vậy, ‘Túc địch’ chưa có phản ứng thì cũng không cần phải lo lắng.

Trước đó đã nhiều năm rồi Túc địch cũng không có sáng lên cho nên tất cả mọi người đều rất yên tâm. Nhưng năm nay không ngoại lệ là tất cả đều sáng lên…

Hơn nữa người mà túc địch chỉ dẫn cơ hồ không phải là các siêu cấp môn phái… Chuyện này làm cho mỗi một vị lãnh tụ thanh niên đều nhức đầu cực kỳ!

Dĩ nhiên bọn họ cũng không biết là ở các thiên địa khác cũng xuất hiện tình huống như thế, chẳng qua là mỗi người đều âm thầm biệt khuất và buồn bực rồi sử dụng tất cả các biện pháp khắc chế hoặc là diệt trừ…

Nhưng trước mắt xem ra hiệu quả cũng không khá lắm…

Sau khi tiễn ba người đi Sở Dương ngồi ở trong thư phòng một hồi rồi đi ra. Vừa ra đã chạm mặt Hô Duyên Ngạo Ba đang ngẩng đầu mà bước, uy phong lẫm lẫm đi tới nói: “Sở đại ca ta trong khoảng thời gian này hiệu quả làm việc như thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?”.

“Đúng là tương đối không tệ”. Sở Dương tự đáy lòng than thở nói.

Hô Duyên Ngạo Ba chịu trách nhiệm về ngoại vụ, mặc dù vô luận chuyên lớn chuyện nhỏ cũng xử lý hấp tấp nhưng cũng là giọt nước không lọt.

Hô Duyên Ngạo Ba nhếch miệng cười cười vừa muốn đi thì lại quay đầu lại nói: “Ta tối hôm qua ta vừa mộng thấy tiểu tử Kỷ Mặc kia, tên khốn kia ngao ô ngao ô gọi… Hắn cũng không phải là La Khắc Địch! Giả vờ cái loại dã thú này thật sự là tức chết người đi được!”.

Sở Dương cười ha ha.

Nhìn Hô Duyên Ngạo Ba đi xa sắc mặt Sở Dương có chút khó coi lên. Xa nhau quá lâu rồi các huynh đệ.

Ngay cả Hô Duyên Ngạo Ba có tinh cách đại đại liệt liệt như thế mà cũng mơ tới Kỷ Mặc, như vậy, Tạ Đan Phượng thì sao đây? Cố Diệu Linh sao đây? Thê tử của Ngạo Tà Vẫn cùng thê tử của Tạ Đan Quỳnh sao đây?

Những cô gái nhu nhược kia có ai dám thừa nhận điều này không?

Ở trên Cửu Trọng Thiên Khuyết từng bước nguy cơ này. Trong giang hồ nhân mạng như cỏ rác này ta có thể bảo vệ, ta có thể bảo đảm cho các nàng không bị thương tổn nhưng ta phải làm như thế nào để an ủi các nàng đừng vì người mình yêu mà lo lắng đây?

Sở Dương nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi sau đó hắn đi vào cái sân rộng kia.

Thê tử của Tạ Đan Quỳnh là Mai phu nhân đang ở bên trong bận rộn, thần thái điềm tĩnh ngắm một ít hài tử trước mặt đang chơi đùa.

“Đại ca”. Mai phu nhân dịu dàng đứng lên nói.

“Ta chế luyện một chút đồ vật. Đợi lát nữa ngươi giúp ta phân phát đi xuống”. Sở Dương nói: “Đúng rồi ta cần danh sách những hài tử này”.

“Chỗ này của ta đã có sẵn rồi”. Mai phu nhân an tĩnh nói, sau khi trầm mặc 1 lúc thì rốt cục hỏi nói: “Đại ca, đã có tin gì của Đan Quỳnh chưa?”.

Sở Dương trên mặt da thịt co quắp một chút nói: “Đệ muội cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần đi mặc dù tạm thời còn chưa có tin tức cụ thế nhưng chúng ta đi lên đây tổng cộng mới được mấy ngày? Thời gian quá ngắn… Huống chi Cửu Trọng Thiên Khuyết địa vực rộng lớn. Tạ Đan Quỳnh bên kia khẳng định là cũng cần gia tăng thực lực đã thì mới có thể xông phá được hạn chế mà hội họp với chúng ta”.

“Ừ, ta hiểu”. Mai phu nhân nhu nhược đáp một tiếng, nói: “Ta thật ra thì cũng không lo lắng lắm, chỉ là… Mấy ngày qua nằm mơ, luôn mơ thấy Đan Quỳnh cả người đẫm máu… Ta có chút ít sợ hãi thôi. Ha hả”.

Sở Dương trong lòng trầm xuống, nói: “Yên tâm đi, bản thân chúng ta so sánh với những người khác thì khởi điểm lúc phi thăng cao hơn, hơn nữa Đan Quỳnh bất kể là tại địa phương nào cũng là siêu cấp sát khí: Đan Quỳnh làm người thông minh cơ cảnh, vượt xa người bên cạnh, huống chi coi như là có nguy hiểm gì, trên người Đan Quỳnh còn có hai khỏa Cửu Trọng Đan khởi tử hồi sanh ta cho hắn và bốn viên Cửu Trọng Đan phẩm cấp thấp hơn khác nhưng mà bất kỳ thương thế nào cũng có thể trong nháy mắt chữa khỏi hẳn, tin tưởng là tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu”.

“Ừ, ta biết rồi”. Mai phu nhân trên mặt rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều nói: “Đúng ta già rồi thì thích suy nghĩ lung tung”.

Sở Dương ôn hòa nói: “Đại để ngày có chút suy nghĩ thì đêm nhất định sẽ nằm mộng thấy. Đệ muội có thể thử suy nghĩ một chút, Đan Quỳnh hiện tại bất cứ chuyện gì cũng thuận gió thuận lợi, bộ dạng hăng hái thì sẽ dễ chịu hơn nhiều lắm”.

“Ừ, ha hả”. Mai phu nhân nở nụ cười.

Mai phu nhân tâm tình tốt hơn rồi nhưng tâm tình Sở Dương thì nhưng càng thêm trầm trọng.

Có một câu nói gọi làm vợ chông liên tâm. Có rất nhiều điều huyền diệu mà đạo lý bình thường căn bản là không cách nào giải thích được.

Mai phu nhân tại sao lại đột nhiên mơ thấy Tạ Đan Quỳnh cả người đẫm máu đây? Hay là Tạ Đan Quỳnh bên kia đang gặp nguy hiểm gì?

Một hồi lâu sau sau Sở Dương đứng ở trong viện chung quanh mấy trăm hài tử mắt phát sáng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự tin cậy cùng sùng kính.

“Bọn nhỏ hôm nay ta muốn tặng cho mọi người một lễ vật nho nhỏ mỗi người đều có một phần”. Sở Dương mỉm cười nói.

“Lễ vật gì vậy? Có phải là rất vui hay không?”.

“Rốt cuộc là cái gì đó? Chẳng lẽ là một cái bánh bao trắng siêu cấp lớn?”. Một cô bé gầy gò đưa đầu ngón tay đút vào trong miệng tràn đầy mong ước nói.

“Hắc hắc đại bánh bao trắng thì có gì chứ, ta đoán chứng là bánh bao thịt lớn”, đám tiểu tử còn lại thì sung sướng nói: “Nói không chừng là một khối thịt béo lớn”.

Vừa nói hắn vừa ực một tiếng mà nước miếng chảy ra.

Sở Dương nở nụ cười đám tiểu tử này trước kia chân chính là bị bỏ đói quá lâu mà sợ, hiện tại có chuyện tốt gì là lại nghĩ đến ăn, chẳng qua là về điểm yêu cầu này thì dường như cũng quá thấp!

“Cũng không phải như vậy”. Sở Dương nói: “Trước tiên ta hỏi các ngươi các ngươi muốn trở thành Thiên Binh của Thiên Binh Các sao?”