Q.8 - Chương 34: Tử Hà Vương Phủ

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Vốn Tử Hà thành này vài ngàn năm trước là đất phong của Tử Hà Vương gia, Tử Hà Vương gia đến đây rồi mới dùng tòa nhà lớn này làm Tử Hà vương phủ. Trước có Tử Hà Vương sau mới có Tử Hà thành nhưng về sau Tử Hà Vương gia hậu nhân thưa thớt, nhiều lần thay đổi rồi rất nhanh Tử Hà vương phủ này không còn hậu nhân tồn tại”.

“Nơi này không bán ra ngoài. Cho dù muốn bán thì nhất định phải được thành chủ cho phép, hơn nữa giá tiền tất nhiên là không ít!”

Đối với việc hướng đạo giới thiệu và hảo tâm khuyên nhủ Sở Dương vẫn bỏ mặc. Hắn đi quanh Tử Hà vương phủ vài vòng, càng đi Sở Dương càng thích.

Tử Hà vương phủ tựa hồ mơ hồ lộ ra một loại mùi vị đặc thù nhưng đến tột cùng nó đặc thù ở chỗ nào thì Sở Dương không nói ra được chẳng qua là cảm giác ưa thích từ đáy lòng.

Trừ cảm giác đặc biệt đó ra, lần đầu tiên đến chỗ này, Cửu Đại Kỳ Dược trong cơ thể vốn đã tạo thành thăng bằng vi diệu nay đột nhiên lại có chút xao động. Tử Tiêu tháp vốn không có động tĩnh gì nay cũng bất chợt khẽ rung động, phát ra một loại cảm xúc giống như mừng rỡ. Thậm chí ngay cả Cửu Kiếp Kiếm cũng có chút ít phấn chấn, bên trong dường như còn có chứa một cỗ ý vị mê võng.

Ba loại biến hóa này cho dù chỉ phát sinh 1 thì Sở Dương đối với Tử Hà vương phủ này cũng là bắt buộc phải có rồi, huống chi cả ba loại xao động đồng thời phát sinh?

“Trên thực tế, cơ hồ ai nấy tới chỗ này cũng thích Tử Hà vương phủ, thật ra thì người địa phương không ai là không yêu thích chỗ phủ đệ này! Tòa nhà này giống như là trời sinh ra để người ta thích vậy”.

Vị hướng đạo kia nói: “Lúc trước cũng có không ít người có tiền muốn mua lại nhưng thứ nhất là giá tiền cao làm cho người ta chùn bước, thứ hai là nơi này trói buộc quá nhiều nên cuối cùng tất cả mọi người đều lựa chọn buông tha. Chỉ có ba ngàn năm trước một vị siêu cấp phú hào đã từng mua lại nhưng không lâu sau không biết làm sao mà vị phú hào kia cả nhà ngộ hại. Chó gà không tha”.

“Khách quan vẫn không buông tha hả”.

Miêu Nị Nị thờ ơ lạnh nhạt.

Hiện tại hắn phát hiện ra Sở Dương có một tính cách đặc biệt là chỉ cần hắn cho rằng đó là chuyên đúng thì cho dù có một vạn đầu trâu kéo cũng không trở lại. Hiện tại người này trên khuôn mặt vẻ ưa thích không che dấu chút nào, xem ra tiểu tử này thích Tử Hà vương phủ này rồi.

Chỉ bất quá, muốn có vương phủ này thì một điều kiện tiên quyết chính là có tài phú lớn lao!

Sở Dương hiện nay đang có hai mươi vạn Tử Vân Tệ sợ rằng không đủ mà Sở Dương tại sao phải mua đây? Chớ đừng nói là, sau khi mua lại còn cần người hàng ngày quản lý, tu sửa, duy trì… Nhân viên, nô bộc.

Những thứ này không thể nghi ngờ gì là một khoản phí không rẻ, hơn nữa còn không gián đoạn, quanh năm suốt tháng tiêu phí!

“Tòa nhà tốt!” Sở Dương vỗ vỗ tay nói: “Tòa nhà này ta muốn rồi”.

“Xuy”. Miêu Nị Nị chợt than, người này thật đúng là quyết đoán và cuồng vọng không biết trời cao đất rộng là gì.

“Ngươi có nhầm không, coi như là có bán thì ngươi cũng mua không nổi!” Miêu Nị Nị rốt cục bắt được cơ hội, nước miếng tung bay cổ động đả kích nói: “Ngươi như nông dân hai lúa, căn bản không biết tiền là cái gì! Huống chi có nhiều thứ không phải có tiền là có thể mua được. Tỉnh lai đi, đừng mộng tưởng hão huyền nữa, trời còn chưa có tối mà”.

Sở Dương cảm thụ được trong cơ thể, Cửu Đại Kỳ Dược xao động nên yên lặng nói: “Miêu huynh, dám đánh đánh cuộc với ta không?”

Miêu Nị Nị giương nanh múa vuốt nói: “Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?”

“Lấy vương phủ này làm cơ sở! Nửa năm thời gian làm hạn định, ta sẽ lấy được Tử Hà vương phủ này. Nếu làm không được ta liền thua. Nếu ta làm được ngươi thua”. Sở Dương từ từ nói.

“Nửa năm thời gian?” Miêu Nị Nị dè bỉu nói: “Cho dù cho ngươi một ngàn năm ngươi cũng không có bản lãnh này! Nói đùa gì vậy!”

“Ngươi nói thể thì có dám đánh cuộc hay không?” Sở Dương lộ ra vẻ khiêu khích mỉm cười nói.

“Ngươi muốn đánh cuộc thì ta liền cho đánh cuộc!” Miêu Nị Nị không cam lòng yếu thế nói: “Dù sao ta thắng rồi!”

“Tốt! Lúc đó định sau, muốn đánh cuộc thì kế tiếp chính là hai bên xác định tiền đánh cuộc”.

“Cái này tự nhiên, tùy ngươi nói đi, đánh cuộc gì!”

“Nếu ta thua, ta cho ngươi một thanh Thánh cấp binh khí, một cây Ngọc Tuyết Linh Sâm hoàn toàn thành hình, mười miếng Tử Tinh hồn cộng thêm một bảo vật cứu mạng thần kỳ khác!” Sở Dương nói.

Phốc!

Miêu Nị Nị đặt mông ngồi dưới đất há to miệng nhìn Sở Dương, thiếu chút nữa là hít thở không thông.

Một thanh Thánh cấp binh khí? Một cây Ngọc Tuyết Linh Sâm hoàn toàn thành hình? Mười miếng Tử Tinh hồn? Cộng thêm một bảo vật cứu mạng thần kỳ?

Tiền đánh cuộc lại lớn như vậy ư?

Coi cho là mình đã thắng rồi thì trong lúc nhất thời Miêu lão sư vẫn có chút kinh hãi. Những thứ đánh cuộc này bất kỳ cái gì trong đó đã vượt xa dự trù của lão. Đây là ý tứ gì chứ.

Cũng không cần nói là có nhiều thứ tốt như vậy, chỉ cần một quả Tử Tinh hồn trong đó đã khiến ta đánh cuộc rồi, hơn nữa cái gì ta cũng dám cho đánh cuộc!

Người này sao lại một hơi nói ra nhiều như vậy!

Nhưng ngay sau đó, Miêu lão sư trong lòng lại đột nhiên hưng phấn, nếu ta thắng thì những đồ này có thể toàn bộ thuộc về ta! Có những đồ này đủ để cho Miêu tộc đem Lang tộc áp chế xuống!

Coi như là Hổ Tộc cường đại, chỉ cần có những đồ này và có thời gian phát triển thì cũng là không nói chơi a.

“Ta thua thì làm sao?” Miêu Nị Nị thấp thỏm mong đợi hỏi. Thủy chung hắn là người làm công tác văn hoá, coi như là biết mình thắng đến chín thành nhưng thắng bại trước mắt vẫn là không biết, tiền đánh cuộc lại lớn như vậy, chẳng lẽ hắn muốn đánh cuộc cái mệnh ta? Nhưng chỉ là cái mệnh ta dường như cũng không đáng giá như vậy?! Vậy hắn muốn gì?

Người là của ta mà?!

Không thể không nói, Miêu lão sư giờ khắc này suy nghĩ rất nhiều.

“Ngươi đang ở đây mò mẫm suy nghĩ cái gì đây, ta đã nói với ngươi rõ ràng rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi nếu thua thì nói lên 1 điều đó là cái Tử Hà vương phủ này đã là của ta. Đúng không? Chỗ này của ta nhất định là cần nhân thủ xử lý?” Sở Dương giơ lên một đầu ngón tay nói: “Ta muốn mười Thánh cấp cao thủ của Miêu tộc ngươi, một ngàn tên Thiên cấp cao thủ đến làm việc cho ta”.

“Cút!” Miêu Nị Nị nhất thời phát điên nói: “Ngươi sao không nói là đem cả Miêu tộc cho ngươi! Cho dù cả Miêu tộc đóng gói lại cũng không có nhiều cao thủ như vậy! Ngươi cho rằng Thiên cấp cao thủ là cải trắng sao!?”

“A, đó là ta hiểu lầm? Ta còn tưởng rằng giống như ngươi vậy cũng có thể suốt ngày rong chơi”. Sở Dương nói được một nửa thì thức thời ngậm miệng. Dù vậy, Miêu lão sư cùng đã giận sôi lên.

“Ta nói thiệt cho ngươi biết, cả Miêu tộc cũng chỉ có một Thiên Nhân cấp, mười bốn mười lăm vị Thánh cấp, còn có không tới một trăm vị Thiên cấp!!” Miêu lão sư giận phát muốn điên nói: “Miêu tộc chúng ta, meo meo có hơn chín nghìn vạn nhân khẩu thôi mà?”

“Một trăm vị Thiên cấp cao thủ phân tán khắp nơi, tùy tiện một người cũng là chúa tể một phương!” Miêu Nị Nị thượng thoan hạ khiêu, trên đầu tóc dựng đứng, con ngươi phòng ra nói: “Ngươi lại vừa lên tiếng đòi mười Thánh cấp, một ngàn vị Thiên cấp? Mẹ nó! Ngươi nghĩ cái gì vậy, ngươi sao không đi chết đi! Meo meo!”