Q.8 - Chương 40: Cá Lớn Ở Nơi Đâu?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Lại, thật… Được rồi?” Miêu Nị Nị mặt dài ra nói: “Dễ dàng như vậy sao, hai Tử Hà Tệ hả?”

Sở Dương hừ hừ cười một tiếng, nói: “Là gì chứ, mới bất quá là hai Tử Hà Tệ mà thôi, khoảng cách tới 9500 vạn còn xa lắm”.

“Có thể là một buổi tối có hai ức… Thủy Vân Tệ!” Miêu Nị Nị túm ria mép vẻ mặt bất khả tư nghị nói: “Điều này cũng quá nhanh đi, quá khó tin, quả thực chính là nghe rợn cả người..”.

Sở Dương ánh mắt rất thâm trầm nhìn ra phía ngoài nói: “Bất khả tư nghị, tuy nhiên cái nghe rợn cả người thì còn ở phía sau kia! Kế hoạch của ta hiện tại bất quá là vừa mới bắt đầu… Hoặc là nói mới vừa đi được bước đầu tiên! Bất quá bước đầu tiên này đã rất thành công rồi!” Trong mắt của hắn có vẻ quỷ dị nói.

Miêu Nị Nị lắc đầu thở dài nói: “Chân chính quái thai a..”.

Trong đêm tôi. Ba người kia đi ra thật xa, quẹo trái quẹo phải vài vòng rồi trung niên nhân mũi ưng lạnh lùng nói: “Đi kỹ viện!”

Ba người trong nháy mắt hóa thành ba tên tầm hoa vấn liễu bước ra hướng về một kỹ viện gần đây đuổi tới.

Một lúc lâu sau.

“Quả nhiên hữu hiệu. Người này vốn đã sớm xác nhận chính là một kẻ triệt để phế nhân… Hiện tại lại có thể trong một đêm ngự hai nàng… Đại để còn là bởi vì nguyên nhân hắn bản thân thể chất hơi yếu, nếu là có Võ Giả khí lực, hoặc là còn nhiều hơn tới mấy lần, nói là đã phục hồi như cũ cũng không quá đáng..”.

“Tiện nghi cho tên khốn này rồi!”

“Dẩn hắn đi ra ngoài ăn bổ sung thể lực, nghỉ ngơi một chút rồi mang về”.

Mãi cho đến lúc sắc trời tờ mờ sáng. Trung niên nhân mũi ưng mới hài lòng chắp tay từ kỹ viện đi ra, ở phía sau hắn có gã đi theo, người này vẻ mặt tái nhợt nhưng không nhịn được vẻ hưng phấn. Bên kia là người một xốc vác hắn.

“Làm sao bây giờ?”

“Ừ, trước nuôi hắn đã. Ngày mai mang đến một gã khác, phải cẩn thận kiểm tra lại lần nữa xem thuốc này có linh không đã”.

“Dạ”.

“Chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt. Chúng ta có thể đáp lên con thuyền phát tài kia hay không, thăng chức rất nhanh toàn bộ phải trông cậy vào thần y này… Vốn tưởng rằng vấn đề khó khăn hoàn toàn vô vọng không nghĩ tới trên trời rơi xuống… Ha ha ha… Thật là trời cũng giúp ta!”

“Tất cả đều là hồng phúc của chủ gia, ngay cả có hiểm trở thì tự có quý nhân tương trợ”.

“Ha ha ha..”.

Trung niên nhân mũi ưng nhìn gã bệnh nhân toàn thân lộ ra vẻ suy yếu một chút mà trong mắt toát ra vẻ khó nhịn rồi truyền âm với tên đang đỡ hán tử kia nói: “Người này có sống cũng lãng phí cơm gạo, 3 người thí nghiệm xong, chỉ cần thấy toàn bộ hữu hiệu thì liền lập tức đem xử trí sạch sẽ, nhớ đó, không nên lưu lại hậu hoạn”.

“Dạ”.

“Trong mấy ngày này, chúng ta sẽ cho người này ở thanh lâu tiếp tục sung sướng. Thứ nhất là để tiếp tục quan sát dược hiệu, thứ hai… Chừng là vì hắn hỗ trợ xuất lực nên muốn cho hắn một điểm ngon ngọt, coi như là trước khi chết… Hắc hắc..”.

Trong tiếng cười, trung niên nhân mũi ưng chắp tay sau lưng bước nhanh đi ra ngoài.

Nam Nhân Đường. Sở Dương đã đóng cửa nghỉ ngơi, Nam Nhân Đường cũng không buôn bán nữa, tựa hồ hắn cả đêm đợi chờ chính là vì chờ ba người này đến.

Miêu Nị Nị đi theo Sở Dương đến phòng của hắn rồi lắc đầu thở dài nói: “Sở Dương, ta phát hiện ra ta đúng là vẫn còn coi thường ngươi, thật là càng ngày càng nhìn không thấu ngươi”.

Sở Dương mỉm cười nói: “Nga? Meo meo huynh ngươi nhìn thấu ta sao?!”

“Ngươi sở dĩ mở ra Nam Nhân Đường, ước nguyện ban đầu chỉ là vì câu cá thôi

Sao?” Miêu Nị Nị hỏi.

“Chính xác”. Sở Dương gật đầu thừa nhận.

“Nhưng ngươi làm sao biết nơi này nhất định có cá?” Miêu Nị Nị đối với việc lần này không giải thích được.

“Bí quyết nói toạc ra thì không đáng giá một đồng, bất quá chỉ là hai chữ: Suy đoán mà thôi”. Sở Dương trên mặt phát sáng nói: “Miêu huynh, ngươi cảm thấy, phàm là người có loại bệnh này là những người nào?”

“Người nghèo!” Miêu Nị Nị rất là khẳng định nói: “Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, người nghèo cuộc sống thật sự quá mệt mỏi, Đông Hoàng Thiên địa giới mặc dù tương đối mạnh hơn một chút nhưng thuế má cũng cực kỳ nặng. Ở dưới áp lực sinh tồn như vậy, người nghèo phải tiêu hao thể lực của mình mới có thể đổi lấy một mái nhà nhỏ mà sinh tồn”.

“Mà Cửu Trọng Thiên Khuyết bởi vì linh lực đầy đủ cho nên tuổi thọ mọi người trên căn bản đều từ 150 tuổi đến hai trăm tuổi”.

“Nếu không quá lao lực thì hoặc là còn có thể sống được một thời gian ngắn. Bất quá chính là bởi vì như thế nên người nghèo sau khi có vợ thì chỉ đến khoảng năm mươi tuổi thân thể đã bắt đầu dần dần thoái hóa, đến bảy tám chục tuổi thì trên căn bản đã tắt dục rồi. Dần dần sẽ bị bất lực bất quá đến tuổi đó thì chẳng ai quan tâm đến nữa, chỉ còn lại trách nhiệm nuôi sống gia đình mà thôi”.

“Cũng bởi vì những trách nhiệm này mà mọi người mới phải liều mạng, mới tiêu hao, mới vì mệt nhọc mà chết sớm..”. Miêu Nị Nị thật dài thở dài nói.

Sở Dương yên lặng gật đầu, nói: “Miêu huynh phân tích chính xác. Bất quá chúng ta là Tu Luyện Giả so sánh cùng người bình thường thì cũng không phải không có áp lực. Thứ nhất chúng ta cũng phải nuôi sống người nhà, thứ hai còn phải tùy thời đối mặt với sinh tử chém giết. Mặc dù có lực lượng cường đại nhưng trên cõi đời này người cường đại hơn chúng ta rất nhiều..”.

Miêu Nị Nị mặc nhiên gật đầu.

“Còn có nữa, coi như là người bình thường nghèo khó có bệnh không ít nhưng trên căn bản cũng không thể nào quan tâm được bởi vì vì áp lực của bọn hắn quá lớn, bọn họ cho dù nghĩ đến thì cũng không cách nào hơn, đành mặc kệ nó”.

“Cho dù là thanh niên chưa đến hai mươi tuổi cũng như vậy nhưng đại đa số vẫn chịu đựng được, dĩ nhiên, cũng có người sẽ không nhẫn nhịn vậy thì có thể gây thành thảm kịch… Miêu huynh hẳn là hiểu ý ta chứ”.

Miêu Nị Nị thở dài.

“Nhưng người giàu thì lại bất đồng. Bởi vì cuộc sống trôi qua thư thái không có áp lực cho nên tận tình thanh sắc. Nhất là lớp người nhị đại (đời thứ 2). Nhị đại quần áo lụa là, ba đời quý tộc, đây vốn là định luật của thế gian, không người nào có thể nghịch lại, không người nào có thể tránh”.

“Nhị đại không vững vàng vốn là quy luật. Bởi vì nhất đại từ nghèo thành giảu, một đời gây dựng sự nghiệp nên thường thường có một loại tâm thái chính là: Ta đời này khổ nhiều rồi, hiện tại đã phát đạt con ta tự nhiên không thể để cho nó chịu khổ nữa. Họ không biết, khi có loại ý nghĩ này thì bắt đầu cưng chiều hài từ mà cưng chiều chính là đem tiền đồ của con mình chôn vùi!”

“Đời sau sẵn có hưởng thụ, tiền bạc gái gú muốn là có, dễ như trở bàn tay dần dần trở thành căn bệnh ác tính. Mà nguyên dương của nam nhân là thứ căn bản chi nguyên, nếu như không khắc chế thì tất nhiên sẽ bị hư thiếu, cho nên người nghèo phải bốn mươi năm mươi tuổi mới bắt đầu suy yếu còn con nhà giàu đời thứ hai thường thường ngoài hai mươi hoặc là ở 20-30 tuổi sẽ xuất hiện tình huống như thế”.

“Mà kế hoạch của ta chính là nhằm vào tình huống như thế mà xây dựng nên”.

“Mà đưa ra giá cao cũng chính là để bắt bọn họ đem tiền tài ói ra một phần. Ta nghèo như vậy coi như là cướp của người giàu giúp người nghèo khó”.

Cướp của người giàu giúp người nghèo khó… Miêu lão sư cuồng mãnh liếc mắt. Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Dĩ nhiên, đây vẫn chỉ là mấy đồng tiền trinh thôi vì đối tượng mới chỉ là cá nhỏ mà thôi. Chân chính cá lớn sẽ đi theo sau cá nhỏ mà tới cho nên ta sẽ cấp cho cá nhỏ một chút ngon ngọt mới phải”.

“Cá lớn chân chính là ai?”

Sở Dương cười mà không nói.

Miêu Nị Nị nói: “Từng bước của ngươi cũng không dễ hiểu?”

Sở Dương ha hả cười một tiếng đưa tay chỉ ra phía ngoài nói: “Phía ngoài mờ mờ cho nên chỉ cầu thêm chút ngụy trang là đã nhìn không rõ người tới là người nào, như thế sẽ che chở cho bọn họ tốt hơn. Cho nên buổi tối mới có bệnh nhân đến nhưng ta thật ra cũng không nghĩ là ngày thứ nhất đã tới, hơn nữa còn gấp gáp như vậy..”.

Sở Dương thản nhiên nói: “Ngày thứ nhất có thể buôn bán lời món tiền nhỏ nhưng cũng là khởi đầu tốt”.

Miêu Nị Nị nghe được hai chữ “Tiền trinh” thì không nhịn được liếc mắt nhưng ngay sau đó thở dài, nói: “Chính xác, cái này so với mục tiêu của ngươi thì đúng là tiền trinh mà thôi, nhưng chỉ với tốc độ như vậy thì đoán chừng mấy vạn năm sau sẽ có đủ tiền ngươi cần. Bất quá ta vẫn còn không rõ, cá lớn ở nơi đâu?”

“Miêu huynh cần gì tâm phục mà ngoài miệng không phục chứ, không biết Miêu huynh còn nhớ hay không khi chúng ta đi ăn cơm chùa, ngươi có từng lưu ý đến người chung quanh nói chuyện?” Sở Dương quỷ dị nháy mắt mấy cái hỏi.

“Người chung quanh nói chuyện?” Miêu Nị Nị sửng sốt một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói: “Thực sự không có lưu ý”.

Bữa cơm kia nửa đoạn trước thì tham ăn tục uống, nửa đoạn giữa gấp gáp vì không có tiền, phần sau thì diễn tuồng, đâu còn có lòng suy nghĩ cái khác!

“Miêu huynh!” Sở Dương nghiêm nghị dạy dỗ nói: “Ta và ngươi là người giang hồ, điều trọng yếu nhất là mắt phải nhìn xung quanh tai nghe bát phương, làm sao ngươi không cẩn thận như vậy chứ! Qua loa như thế làm sao có thể thành đại sự!”

Miêu Nị Nị mặt đỏ tới mang tai nhe răng nói: “Ngươi nói hay là không?”

“Ta nghe được không ít tin tức nhưng ta chỉ cảm thấy hứng thú một tin mà thôi”. Sở Dương thần bí nói: “Ở nên phải chúng ta vị trí gần cửa sổ có hai người nói chuyện. Một người trong đó nói: “Bao lâu rồi chưa từng thấy thành chủ đại nhân?” Tên còn lại nói: “Dường như từ năm trước, sau khi thành chủ đại nhân tái giá, các cô nương bên kia cũng thấy kỳ quái”, nói tới đây Sở Dương cười to.

“Lời này thì thế nào? Có thể đại biểu cho cái gì chứ?” Miêu Nị Nị buồn bực nói.

“Từ mấy câu nói đó ta đã phân tích ra vài chuyện. Thứ nhất, hai người kia cũng mở thanh lâu, thủ hạ cũng có không ít cô nương xinh đẹp. Tiếp theo chính là việc trước khi thành chủ đại nhân tái giá thường xuyên đến chỗ bọn họ. Dĩ nhiên, bất kể là tìm các cô nương về hay là đến thanh lâu thì đều thuyết mình là vị thành chủ đại nhân này là một kẻ sắc trung quỷ đói hoặc là nói vô cũng thích chuyện phòng the”.

“Thứ ba, thành chủ đại nhân còn là một người rất có nguyên tắc, bởi vì hắn muốn phát tiết dục vọng thì sẽ đi thanh lâu. Mà một loại có quyền thế như thế sẽ đi thanh lâu sao? Ức hiếp nữ nhân cũng rất bình thường mà? Thứ tư, người nọ nói” Các cô nương cũng rất kỳ quái “mà không nói một ô nương nào đó kỳ quái, cái này cũng nói rõ thành chủ đại nhân đi tìm không chỉ một cô nương, ngươi đã hiểu chưa?”

“Cái thứ năm là vị thành chủ đại nhân này rất mạnh..”.

Sở Dương cười hắc hắc cười. Miêu Nị Nị nghe vậy không khỏi trợn mắt hốc mồm. Hai người kia chỉ nói vài lời không liên quan nhưng Sở Dương nghe xong lại có thể phân tích suy đoán ra nhiều tin tức như thế?

Đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Sở Dương nói tiếp, Miêu Nị Nị không thể làm gì khác hơn là đem lời nuốt trở lại trong bụng.

“Còn có nữa. Thành chủ đại nhân mấy năm trước đã tái giá”. Sở Dương thần bí nháy mắt nói: “Miêu huynh. Ngươi nên lưu ý, là tái giá chứ không phải là cưới vợ bé. Tái giá chính là lấy vợ. Nói cách khác thành chủ đại nhân hiện tại chỉ có một lão bà”.

Miêu Nị Nị mê võng nói: “Đúng vậy nhưng có liên quan gì chứ? Nhà cao cửa rộng nhà giàu thì khẳng định cần có một vị phu nhân trấn gia!”

“Ngu ngốc!” Sở Dương hơi bị chán nản nói: “Hắn trước kia đi thanh lâu tầm hoan, mỗi lần cũng đều tìm nhiều cô nương làm bạn nhưng hôm nay cưới một lão bà và không đi thanh lâu nữa? Ngươi thấy ý vị như thế nào?”

Miêu Nị Nị gãi đầu nói: “Ý vị như thế nào?”

Sở Dương trừng trợn mắt, thở dài nói:

“Ngươi thật sự không phải là Miêu tộc, ngươi hẳn là Trư tộc mới đúng”.

“Ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy, trong Yêu Tộc căn bản là không có Trư tộc! Người không hiểu thì nói không biết cũng không mất mặt đâu, nhiều lắm chỉ là bị cho không có kiến thức thôi nhưng không hiểu mà cứ nói bừa thì chính mất mặt đó! Những ngày ở chung một chỗ với ngươi ta cảm thấy được sự thông minh của ta cũng bị ngươi làm giảm đi rồi! Không hiểu giả hiểu mệt người mệt mình!”

Miêu Nị Nị nghĩa chính từ nghiêm hồi đáp.

Sở Dương vỗ trán. Đối mặt với con hàng này thật sự là… Quá hết chỗ nói rồi!

Cuối cùng đành phối hợp giải thích nói: “Cho nên ta kết luận, thứ nhất, vị thành chủ phu nhân mới này có thể nhu cầu tương đối lớn cho nên thành chủ không có dư lực đi chơi nữa, bất quá khả năng này chỉ chiếm một nửa hoặc là thành chủ đại nhân… Có bệnh”.

“Thành chủ tự nhiên có thể diện của thành chủ, nếu trước kia không để ý đến thể diện thì các ngươi nói hắn như thế nào… Là háo sắc nhưng bây giờ hắn có gì khác thường, cho nên ta liền đánh cuộc là cái sau. Thậm chí việc tái giá của hắn bất quá chỉ là để che dấu tai mắt người, là cái cớ để không đến nơi bướm hoa nữa!”

“Cũng chỉ là suy đoán thôi, bởi vì có cái trước cái sau”.

Miêu Nị Nị nghe đến “Cái trước cái sau thì không khỏi đầu óc choáng váng.

“Nhưng bất kể là nguyên nhân gì thì ta cảm giác đây là một cơ hội”. Sở Dương thần bí cười nhẹ nhàng nắm lại quả đấm nói: “Chỉ cần là cơ hội thì nên nắm lẫy”.

Miêu Nị Nị trợn mắt hốc mồm nói: “Ngươi cũng bởi vì hai câu nói như vậy mà mở ra Nam Nhân Đường này sao? Nếu là ngươi đã đoán sai thì sao?”

Sở Dương buông buông tay nói: “Thế sự không có tuyệt đối, nếu là ta đã đoán sai, đó cũng là chuyện không có biện pháp. Bất quá chỉ cần có một thành cơ hội thì ta liền muốn thử, huống chi chuyên này ít nhất cũng có hai thành cơ hội trở lên? Thử một chút đã có sao?”

“Huống chi, ta muốn mua Tử Hà vương phủ, cửa thứ nhất nhất định phải có địa vị, sau khi có địa vị mới có thể có cơ hội nhìn thấy thành chủ, sau đó mới có thể được thành chủ cho phép, hơn nữa chẳng qua là có thể thôi. Hiện tại ta có con đường nào để có thể liên hệ với thành chủ đây?”