Q.8 - Chương 89: Gặp Quỷ...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ở dưới thủ đoạn thiết huyết của Sở đại thiện nhân, kết quả là, đám lưu manh du côn này tức thì hoá thân làm bảo mẫu, đi chào hỏi những tiểu tổ tông này…

Chuẩn bị không tốt? Quá tuyệt vời! Đến đây, tập hợp người đến, trước mặt mọi người rút gân lột da để cho mọi người xem gan ruột ngươi có màu gì, thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của mọi người… Cái này có thể là toàn bộ sự thất, không có nửa điểm giả dối…

Tất cả du côn lưu manh đều câm như hến. Ở dưới thủ đoạn lưu manh không chút lưu tình này nên biết điều hoá thân thành con cừu nhỏ…

Trị an của Tử Hà thành theo liên tiếp thiện cử của Sở đại thiện nhân, ở trong vòng hai ngày đã tăng lên không chỉ một cái cấp bậc…

Sở Dương đam châm chước làm sao để có thể có được đất dựng thân lớn hơn nữa thì đã đến giờ Thành chủ đại nhân mời.

Sở Dương sửa soạn trang phục một phen, một bộ mặt đỏ răng trắng, bộ dạng công tử cưỡi một con tuấn mã, trên vai khiêng Hổ ca, đường làm quan rộng mở vó ngựa thênh thang hướng về Thành chủ Phủ đi đến…

Giờ phút này, Miêu lão sư phát hiện mình sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi. Ban đầu hắn cho là chẳng qua là mười mấy hài tử, nhưng mới qua chưa đến nửa canh giờ đã biến thành mấy chục, đợi đến hai canh giờ sau dường như đã biến thành trên trăm người.

Qua một ngày, số lượng vượt qua năm trăm. Đến buổi tối ngày thứ hai, nhân số trực tiếp vượt quá một ngàn… Đến đây thì Miêu lão sư sắp lâm vào biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi.

Tên khốn này, rốt cuộc muốn làm gì? Bản miêu là Miêu tộc chi sư, lại là Thiên cấp cao thủ, là đại nhân vật bực nào chứ! Hiện tại ở nơi này của ngươi trực tiếp luân lạc thành giáo sư dạy trẻ nhỏ rồi? Quá không cói bản miêu sư vào đâu rồi.

Miêu lão sư hỏng mất đồng thời còn đang thay Sở Dương lo lắng. Ngôn Như Sơn lúc này cũng hỏng mất. Thật sự là mệt chết rồi…

Nhưng Sở Dương Sở đại thiện nhân lúc này đã là đường làm quan rộng mở vó ngựa thênh thang tiến vào Thành chủ phủ tham gia yến hội rồi… Thịnh yến sắp bắt đầu.

Thành chủ đại nhân giờ phút này sắc mặt quả nhiên phá lệ phấn khích. Đặc sắc đến mức muộn giết người.

Hai ngày nay, thành chủ đại nhân quả thực là sống một ngày bằng một năm! Một cái chớp mắt là thiên đường, một cái chớp mắt là địa ngục, một cái chớp mắt rơi xuống vực sâu.

Lý gia bị diệt! Tin tức kia thành chủ đại nhân đã sớm biết. Thành chủ đại nhân thứ nhất hỉ, thứ nhất lo. Hỉ chính là do cái u ác tính này rốt cuộc đã bị nhổ; Hơn nữa là do bị một thần y nhổ nên tạm thời không cần lo lắng sự thăng bằng bị đánh mắt. Lo lắng cũng là vị thần y đại nhân này có thể muốn phát triển thế lực lên hay không?

Có thể như Lý gia kia hay không, cùng hai nhà khác tạo thành thế chân vạc hay không đây?

Cho dù có thể chống lại thì vị thần y này có biết tự kiềm chế hay không? Dã tâm có lớn hay không nhưng ngay sau đó sự lo lắng đã bị hắn ném tới ngoài chín tầng mây.

Bởi vì, vị Sở thần y kia thật sự rất biết làm người. Hắn mặc dù tiêu diệt Lý gia mà lại không kể công, hơn nữa, khó được hơn chính là, hắn đem Lý gia đưa cho mình xử lý, cái này có thể nói là một cái thiên đại nhân tình.

Biết được tin tức này, thành chủ đại nhân cơ hổ không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. Đây cũng là một cái siêu cấp đại tài phú rơi xuống.

Tin tưởng bất luận kẻ nào cũng sẽ không chê tiền! Đưa tới cửa tài phú lớn lao như thế lẽ nào không thu, Sở thần y này rất có ánh mắt!

Lần này tuỳ Thành chủ phủ tới thu thập Lý gia, đây còn không phải là hết thảy cũng trong dự tính sao? Lý gia hơn ngàn năm tích luỹ, đó là một bút tài phú kinh người cỡ nào chứ…

Đến lúc đó gia sản tịch thu xong còn không phải do ta tuỳ ý nói, nói bao nhiêu là bấy nhiêu sao? Ta nói tổng cộng chỉ có mấy trăm vạn thì đã sao? Còn dư lại của ta cả…

Hừ hừ…

Một khắc kia, nếu Sở Dương đang ở trước mặt thành chủ đại nhân thì thành chủ đại nhân tuyệt đối có thể ôm lấy Sở Dương mãnh liệt hôn một cái! Sau đó lại nói “Yêu quá”!

Sở thần y thật sự là kẻ sáng suốt, quá biết chuyện đi, thật là đáng yêu, ha ha ha ha…

Bước kế tiếp, thành chủ đại nhân bắt đầu phái người đi Lý gia trước. So với dự đoán thì tình hình y hệt, Lý gia trên dưới rất nhiều người đang bối rối thu dọn đồ đạc trốn đi, lão tổ tông đã tiêu đời rồi, mau trốn thôi, Lý gia nhất định xong rồi…

Làm người không thể quá quang côn. Đuổi tận giết tuyệt chỉ có thể kích khởi phản kháng. Thành chủ đại nhân tự nhiên cũng biết đạo lý này. Cho nên, chẳng qua là phái người trọng điểm coi chừng mấy cái thương khổ và mật thất. Những chỗ này đối với người Thành chủ phú mà nói, căn bản không phải là cái gì bí mật. Về phần những người chạy trốn kia, cứ để cho bọn họ lấy đi một chút đồ.

Dù sao người ta cũng là muốn sống thôi! Thật sự là ép người ta quá thì như chó cùng giứt dậu, sẽ tạo thành tổn thất không cần thiết, cái được không bù nổi cái mất!

Hơn nữa, mình cũng đã được nhiều thương khổ bảo khố như vậy còn muốn cùng người ta cướp đoạt một chút xíu đồ kia sao? Chuyện này nếu truyền đi hắn còn làm thành chủ được nữa sao? Thật sự quá mất mặt đi.

Vừa đến buổi trưa, người Lý gia hoàn toàn như chim thú chạy loạn không biết tung tích.

Bất kể như thế nào, bọn họ nhất định không dám ở lại Tử Hà thành nữa, thậm chí không dám đợi ở quanh Tử Hà thành. Lý gia trước đó làm ác quá đáng, coi như là Kim gia Ngô gia cùng vị Sở thần y kia không cần ra tay đối phó họ thì dân chúng Tử Hà thành cũng có thể đem từng tên ăn tươi nuốt sống…

Xế chiều, Lý gia đã từng uy danh hiển hách đã biến thành một cái xác không.

Theo một tiếng hiệu lệnh của chu tướng quân, năm ngàn tên thành vệ quân bao vây kín Lý gia, một con ruồi cũng không ra được rồi ngay sau đó, mấy nhân vật trọng yếu dăt tay nhau tiến vào Lý gia.

Kê biên tài sản gia sản, loại chuyện lặt vặt này nhất định phải là văn võ hiệp tác, hơn nữa phải nhiều người liên hiệp lại tiến hành. Ít người khó tránh khỏi chuyện câu kết biển thủ hay trung gian kiếm lời đút túi riêng, về điểm này thì thành chủ đại nhân vẫn còn nghĩ rất chu đáo.

Sau khi tiến vào, cho dù bắt đầu bắt tay vào kiểm số thì quá trình này cũng không thể vội vàng.

Thành chủ đại nhân vốn là ở bên ngoài chờ, thân là thành chủ dù sao cũng phải có chút tư thái, cho dù trong lòng khẩn cấp như thế nào thì cũng không thể như sĩ binh bình thường xông vào kiểm số chứ? Đó là quá hạ giá đi. Cho nên thành chủ đại nhân không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại tính tình, chờ nghe tin tức tốt là được nhưng ngay sau đó, tin tức tới.

Chu tướng quân sắc mặt tái xám, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chạy như điên đến mà nói: “Đại nhân, đại nhân, chúng ta lần này thấy quỷ rồi…” “Chu tướng quân, cần chững chạc, chững chạc!” Thành chủ đại nhân lớn tiếng quát lên.

Đây cũng quá thất thố rồi, chuyện gì vậy? Còn thấy quỷ nữa? Giữa ban ngày ban mặt mà quỷ cái gì!

“Không không không… Chững chạc không được nữa..”. Khuôn mặt râu quai nón của chu tướng quân run rẩy, hắn liên tục vỗ cái mông nói: “Lần này thật sự là ban ngày gặp quỷ, thật sự là gặp quỷ rồi…”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ đi!” Thành chủ đại nhân cau mày, uy nghiêm hỏi.

Chu tướng quân này thật sự là không có khí độ trấn định, nhiều năm qua không để cho hắn nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa là quyết định chính xác. Gặp phải một chút chuyện mà đã thất kinh như vậy, sao có thể làm được đại sự chứ? Thật là thiếu lịch lãm!

“Đại nhân, Lý gia thương khổ hoàn toàn trống không…” Chu tướng quân trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng xuống chi tiết bẩm báo.

“Trống không? Trống không, tại sao… Cái gì?!” Thành chủ đại nhân dù vẫn ung dung trả lời nhưng sau một khắc đã bị lời của mình làm cho sợ ngây người, hắn chợt đứng bật dậy lớn tiếng nói: “Trống không? Làm sao lại trống không?”

Giờ khắc này, thanh âm của thành chủ đại nhân cũng đã thay đổi rồi! Trước đó là vô tận uy nghiêm trầm thấp thoáng cái biến thành khàn khàn như vịt đực.

“Chính là trống không!” Chu tướng quân gật đầu lia lịa, khóc không ra nước mắt nói: “Tất cả thương khổ đều trống không, một chút vật cũng không có..”.

“Làm sao có thể? Cái này không thể nào!” Thành chủ đại nhân lớn tiếng quát: “Còn không nhanh đưa ta đi nhìn!”

Xác thực chính là trống không, tất cả thương khổ, tất cả tàng bảo khố đều rỗng tuếch!

Từng cái thương khổ cũng là sạch sẽ. Thậm chí bao gồm cả kho lúa! Ngay cả kho lúa cũng rỗng tuếch, sach sẽ, đoán chừng một con chuột đi vào rồi cũng tắm nước mắt đi ra ngoài thôi… Ngay cả một hột gạo… Cũng k!

Cả Lý gia, ngoại trừ cái sân rộng trống rỗng ra cùng một số gia cụ, hoa cỏ, cây cối, giả sơn, hồ nước ra… Thì không còn gì nữa!

Về phần tài sản… Lại là một Thuỷ Vân Tệ cũng không có! Hoàn toàn là một cái sân trống rỗng!

Thành chủ đại nhân trợn mắt hốc mồm, trong lòng nghi ngờ hàng vạn hàng nghìn, hắn cảm giác huyết áp của mình kịch liệt gia tăng, sau một khắc chính là đầu váng mắt hoa: “Cái này này… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”

Thành chủ đại nhân nổi giận rồi, không thể nào không giận. Nguyên nhân tưởng rằng sắp tiếp nhận một khoản lớn tài phú. Ban đêm nằm mơ cũng cười nhưng hôm nay, tài phú lớn lại biến thành không tưởng, dường như khóc cũng không tìm được địa phương để khóc đi!

Những người khác toàn bộ đứng cúi đầu, chỉ sợ sẽ thành chỗ cho thành chủ đại nhân trút giận nên lúc này hay nhất chính là câm miệng. Chúng ta nào có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu…

“Gặp quỷ sao? Gặp quỷ sao? Thật sự gặp quỷ sao?” Thành chủ đại nhân thất thố rống to…

Chu tướng quân khoé miệng co giật một chút, đây chính là cái gọi là chững chạc sao? Nghe danh không bằng gặp mặt! Nhưng thành chủ đại nhân không hổ là thành chủ đại nhân, rất nhanh đã trấn định xuống rồi lầm bẩm tự nói: “Đem đi sạch sẽ như vậy… Tuyệt không thể nào là trong một ngày hôm nay làm được… Tất nhiên là đã sớm có dự mưu… Lý gia có thể sớm mang đi? Từ rất sớm đã bắt tay vào việc tẩu tán tài sản rồi?!”

Hắn nói một câu, mọi người gật đầu một lần. Nhiều đồ như vậy mà thoáng cái biến mất, nếu trước đó không có dự mưu, heo cũng sẽ không tin tưởng.

“Lý gia đã muốn đi… Lại còn muốn chọc vào người ta… Xem ra là muốn đem vị Sở thần y này thành chim môi, sau đó làm cho Tử Hà thành hoàn toàn mất đi thăng bằng? Như thế ba địa phương kia cũng sẽ không có thời gian tinh lực và cơ hội đi làm khó bọn hắn nữa, hơn nữa có thể đảm bảo cho cả nhà bọn họ rút lui an toàn. Hảo tính toán tinh diệu, nếu như không phải bọn hắn tính sót, đó là đánh giá sai thực lực của Sở thần y thì kế hoạch của bọn họ đã được thực hiện hoàn mỹ rồi!”

Thành chủ đại nhân nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt trở nên xanh mét nói: “Truyền mệnh lệnh của ta! Toàn diện lùng bắt người Lý gia rời đi! Bất kỳ một ai cũng không cho phép chạy thoát! Hết thảy bắt trở lại cho ta! Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!” Một câu cuối cùng, thành chủ đại nhân trực tiếp điên cuồng hét lên ra lệnh.

“Đại nhân, Lý gia cũng có hậu thuẫn, những năm trước đây, một nữ nhi của Lý gia có gả cho thành chủ đại nhân Đông Ba thành, mặc dù chẳng qua là tiểu thiếp bất quá… Thuỷ chung là… Cái này… Nếu là làm quá tuyệt tình… Sợ rằng..”. Phụ tá cực kỳ cẩn thận tiến lên nhắc nhờ.

“Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi!” Thành chủ đại nhân đã không kiểm soát nổi nữa mà văng tục…