Q.7 - Chương 411: Âm Dương Tu Tích Kiều Dung Thiến (Trung)

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cửu trọng đan tuy bảo vệ được một ngụm nguyên khí còn chưa tan hết của nàng nhưng không thể chữa khỏi cho nàng ngũ tạng phục đã hư nát.

“Thiến Thiến, Thiến Thiến… Thiến sư tỷ…”. Sở Dương lo lắng hô hoán, nhìn mặt Ô Thiến Thiến trắng bệch rồi xem xét thương thế của Ô Thiến Thiến mà giống như rơi xuống vực sâu không đáy.

Tổn thương của Ô Thiến Thiến hẳn là phải chết. Theo Sở Dương biết thì không có biện pháp gì có thể cứu được Ô Thiến Thiến nữa. Điều này làm cho lòng hắn trong lúc bất chợt như bị xé rách, trong lúc nhất thời, tựa hồ cảm thấy tánh mạng mình cũng muốn mất đi màu sắc.

“Ngươi không có chuyện gì… Thật là tốt.” Ô Thiến Thiến vô lực nhìn Sở Dương, thanh âm yếu ớt nhưng lại cực kỳ vui mừng nói.

“Ta không sao… Tỷ cũng không nên có chuyện gì.” Sở Dương trong lòng đau như cắt ôm lấy Ô Thiến Thiến, trong lúc nhất thời cảm thấy tâm mình bị xé rách, khép lại rồi lần nữa bị xé rách… Nàng đến giờ phút này lại vẫn vui mừng vì… Ta không sao?!

“Không cần an ủi ta…” Ô Thiến Thiến thanh âm yếu ớt, nàng cúi đầu hữu khí vô lực nhưng lại mang theo vô hạn thâm tình nói: “Ta không được rồi.. Ta cảm giác được… Mẹ ta đang đến đón ta đi… Sở Dương, ta muốn đi…”

Ô Thiến Thiến yếu ớt nói, ánh mắt lấp lóe ánh sáng. Sở Dương nhớ tới giấc mộng kia của Ô Thiến Thiến mà trong lúc bất chợt rơi lệ đầy mặt.

Từ mấy ngày trước nàng đã mơ thấy mẫu thân của nàng, nói là mẫu thân tới đón nàng… Lần này giấc mộng có điềm xấu. Sở Dương sớm đã nhận thấy, nhưng, nhưng không nghĩ tới, tới đón nàng bằng một loại phương thức như vậy…

Hắn dùng hai tay đã gãy lìa ôm thật chặt Ô Thiến Thiến vào trong ngực, trong lúc nhất thời nghẹn ngào không thể nói nên lời.

Đối với nàng, bản thân hắn đã phụ lòng nàng rất nhiều.

Từ Hạ Tam Thiên, bản thân sau mỗi bước đi của hắn, phía sau lưng đều có bóng dáng của Ô Thiến Thiến. Nàng tận tâm tận lực trợ giúp hắn, dùng hết tài trí của mình, nàng bắt buộc chính mình đi học tập những thứ mà một vị nữ tử mềm yếu không nên thực hiện…

Vừa tới Thiết Vân, nàng nhìn thấy máu tươi thì sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy thi thể sẽ lạnh run nhưng vì trợ giúp mình mà nàng tự bắt buộc mình tiếp nhận sự tàn khốc đó.

Từng mệnh lệnh của hắn cũng từ trong tay nàng đi ra ngoài, mỗi một lần giải quyết tốt hậu quả đều có nàng tận lực đi làm. Mỗi một lần…

Sau khi hắn rời khỏi Hạ Tam Thiên, nàng đau lòng nhưng vẫn kiên cường như cũ, mặc lên hắc bào của mình, mang lên trên mặt nàng mặt nạ của mình, thay mình gánh vác chức trách…

Hôm nay, nàng đi tới Thượng Tam Thiên vẫn muốn phụng bồi mình, vào sanh ra tử, chiến đấu hăng hái đẫm máu nhưng ta lại không có cái gì cho nàng. Thậm chí ngay cả một câu hứa hẹn cũng không có.

Đến bây giờ nàng bằng vào thân thể mềm mại đỡ đòn trí mạng cho mình. Vì mình mà giao phó cả tánh mạng.

Hạ Tam Thiên, khi Kim Mã Kỵ Sĩ Đường ám sát, nàng đã lấy thân ra làm mồi nhử, sau này khi cùng Kim Mã Kỵ Sĩ Đường quyết chiến, nàng vẫn muốn thay bản thân mình chịu chết…

Đến hôm nay… Nàng đúng là đã sử dụng phương thức hằng mong mỏi để kết thúc tánh mạng của mình…

Nàng yêu hắn, hắn biết nhưng nàng chưa bao giờ nói ra. Ta yêu ngươi nhưng cái này không quan hệ tới ngươi.

Ô Thiến Thiến có chút quyến luyến tựa vào trong ngực hắn, cảm thụ được sự ấm áp mà có chút thỏa mãn vểnh khóe miệng lên cúi đầu nói: “Ấm áp quá…”

“Thật là ấm áp, ta không nỡ rời đi…” Đây là lần đầu trong kiếp này, lần đầu tiên ta ở trong lồng ngực của hắn…

Nước mắt của Sở Dương từng giọt lớn rơi trên mặt nàng.

“Ta đi đây, mẹ ta đang đợi ta… Ta, ta rất vui vẻ, ngươi không cần… Lo lắng cho ta…” Ô Thiến Thiến cúi thấp đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn hắc bào của Sở Dương, trên một góc nhỏ của hắc bào kia nàng đã đích thân dùng mái tóc của mình thêu lên đó mấy chữ: Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi.

Đột nhiên nàng cảm thấy chua xót. Thật ra ta thật không nỡ rời đi… Hắn.

“Sở Dương, sau khi ta đi… Ngươi cũng đừng có mặc… Hắc bào nữa…” Ô Thiến Thiến yếu ớt nói. Mặc hắc bào ngươi lại nhớ tới ta, nhớ tới ta ngươi lại khó chịu…

Sở Dương không biết nói gì, ôm nàng thật chặt nức nở nói: “Ngươi không cần đi… Ngươi sẽ không đi đâu!”

“Nhưng thật ra ta chết như vậy… Ta thật cao hứng… Thật sự đó… Đây là hy vọng của bản thân ta… Bởi vì…” Ô Thiến Thiến khóe miệng lộ ra một tia cười khó khăn cố gắng giương mắt lên nhìn, có chút mong ngóng nói: “Sở Dương… Lúc ấy ngươi đã từng nói… Đã từng thiếu người khác một cuộc đời… Cho nên ngươi muốn bồi thường cho người ta… Hôm nay nếu như ta chết đi, ngươi, ngươi… Ngươi có thiếu ta không?.. Sẽ tới kiếp sau… Trả cho ta?”

“Có!” Sở Dương kiên định nói, mãnh liệt gật đầu, theo sau nước mắt lã chã rơi xuống nói: “Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi! Kiếp này ta liền trả lại cho ngươi, Thiến sư tỷ… Không được chết!”

“Tốt, ta chờ đợi kiếp sau… Ta sẽ sẽ chờ ngươi đến trả lại nợ cho ta, một cuộc đời…” Ô Thiến Thiến xuất thần, từng bông tuyết rơi trên mặt nàng, trong mắt nàng lộ ra vẻ yêu đương say đắm thắm thiết, cúi đầu lầm bầm nói: “Sở Dương… Thiến Thiến thích ngươi…”

Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi.

Cô gái này vốn nhu nhược trong tình yêu nhưng lúc này lại trở nên rất kiên cường, dám nói thẳng ra những lời dấu đã lâu ở trong lòng, dám nói ra những lời chưa từng dám nói ra miệng. Chưa từng nói một lần.

Vào lúc tánh mạng sắp biến mất nàng đã dũng cảm nói ra những lời này, vì nàng biết, nếu không nói ra thì thật sự không còn cơ hội nữa.

Bởi vì, Sở Dương đã đáp ứng kiếp sau, hứa hẹn kiếp sau cho nên nàng e sợ cho bản thân thất ước, cho nên trước khi chết nàng muốn, sống chết cũng phải tự nhắc nhở bản thân… Sở Dương nhất định sẽ không thất ước nhưng nàng sợ hãi, sợ hãi bản thân ngược lại sẽ thất ước, sẽ bỏ lỡ…

Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi!

“Ta cũng thích ngươi! Thật vậy!” Sở Dương há miệng thở dốc, hít sâu từng ngụm từng ngụm mà vẫn cảm thấy lồng ngực bế tắc, đầu óc mơ hồ bế tắc…

Mảnh liệt bi thống khiến hắn cơ hồ hít thở không thông. Vào lúc nàng sắp rời đi này, Sở Dương đột nhiên nhớ tới, kiếp trước, Mạc Khinh Vũ lúc đó ở Tử Trúc Lâm, cũng ở trong ngực mình mà hương vẫn ngọc tiêu…

Cảm giác khi đó và cảm giác bây giờ… Tại sao lại giống nhau đến thế! Tại sao?

Bản thân chỉ đành nhìn nàng ra đi mà vô năng ra sức! Cửu Trọng Đan có thể chữa được trọng thương, còn loại tánh mạng linh hồn tan biến này thì Cửu Trọng Đan cũng vô năng…

Ngay cả chân chính trở thành Cửu Kiếp Kiếm Chủ thì như thế nào?! Ngay cả ta đứng ở đỉnh phong thì như thế nào? Ngay cả tương lai của ta chính là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì như thế nào? Còn hôm nay nàng vẫn chết! Sở Dương trong lòng đang nộ hống, rít gào gào khóc..

Ô Thiến Thiến lẳng lặng nhìn vạt hắc bào của Sở Dương, nàng đã không ngóc đầu lên được nữa, cả người vô lực, đã cảm giác được hồn phách mình tựa hồ đang muốn ly thể bay đi…

Nhưng nàng không muốn rời đi, nàng cố hết sức muốn ở lại thêm một chút nữa, nàng không nỡ bởi vì đang cảm thấy rất ấm áp, đời này kiếp này, đây là lần đầu tiên thực sự tựa vào trong ngực của hắn, ấm áp như thế, thư thái như thế, an toàn như thế…

Nhưng lần đầu tiên này cũng là một lần cuối cùng… Nàng sao có thể bỏ đi được chứ?

Sao bỏ đi được chứ! Có thể nán lại lâu một khắc cũng là tốt, cũng là hạnh phúc… Nhưng nàng biết mình cuối cùng sẽ phải rời đi! Lồng ngực này, kiếp này không thuộc về mình…

Ô Thiến Thiến thê lương cười, ánh mắt của nàng tựa hồ đã thấy được mẹ ruột của mình đang nắm tay mình chậm rãi kéo đi…

Mà Sở Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình rời đi, bản thân mình một lần một lần quay đầu lại nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân kéo đi…

Nàng dùng hết khí lực, bằng một loại khẩu khí gần như cầu nguyện nói: “Sở Dương, kiếp này nhất định phải hạnh phúc..

Sau đó, nàng cảm nhận được mình rất mệt mỏi, linh hồn mệt mỏi muốn rời đi, thật sự muốn rời đi… Nhưng không nỡ. Vào lúc này nàng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

Nàng đột nhiên dồn dập thở dốc cố gắng mở mắt, thậm chí kỳ tích giống như sắp mở ra nhưng ánh mắt của nàng đã vô thần. Sở Dương gần trong gang tấc nhưng ngay cả hắc bào của Sở Dương cũng nhìn không thấy?

Nàng chẳng qua là tận lực, phải đem đại sự trong lòng nói ra: “Có một việc… Trọng yếu…”.

“Sở Dương… Sở Dương…, ngươi đi… Ngươi đi Hạ Tam Thiên… Tìm Thiết Bổ Thiên… Nàng… Nàng là nữ tử… Ngươi ngươi… Ngươi…” Môi Ô Thiến Thiến khẽ mấp máy, yếu ớt nói.

Nhưng mỗi một câu nói từng cái chữ của nàng bây giờ ở trong lòng Sở Dương như biến thành Cửu Thiên cuồng lôi hung hăng giã xuống. Giờ khắc này, Sở Dương chỉ thấy đầu óc mờ mịt.

Thiết Bổ Thiên, nàng là nữ tử?!

Ô Thiến Thiến lẩm bẩm, thanh âm yếu ớt liều mạng giãy dụa nói: “… Ngươi… Ngươi lần đó ở trong lâu… Là nàng cứu ngươi… Sở Dương… Nàng… Nhũ danh của nàng là, là Tiểu Điềm Điềm…, Sở… Dương… Nàng, có hài tử của ngươi..”.

Ô Thiến Thiến giãy dụa rốt cục nói ra câu nói sau cùng: “Chớ phụ nàng… Nàng ta tốt… Ao ước… Ta ta đối với ngươi… Không có thay đổi…”

Thân thể của nàng chấn động rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa. Nàng trước khi chết còn nói câu sau cùng và nói ra chấp niệm cùng oán niệm trong nội tâm nàng.

Chớ có phụ bạc nàng.

Ta thật là hâm mô nàng.

Ta đối với ngươi không thay đổi…

Ngươi, không phải cho là ta đã từng làm qua hoàng hậu sao. Có thể, hoàng đế là nữ… Cũng là nữ nhân của ngươi.. Ta, không có thay đổi, thật sự!

Sở Dương trong lòng giống như bị đại chuỳ đánh mạnh một kích, trong lúc nhất thời cảm giác mờ mịt như trong mộng. Hết thảy đều là như mộng như ảo. Tựa hồ như trong thiên địa mênh mông cũng chỉ còn lại có bản thân một mình hắn.

Không nghĩ tới lần đó ngươi trúng độc là do nàng cứu ngươi. Nàng chính là Tiểu Điềm Điềm. Nàng có hài tử của ngươi.

Thân thể mềm mại trong ngực hắn chấn động, Ô Thiến Thiến đã không còn thanh âm nữa nhưng ánh mắt của nàng vẫn đang nhìn mình, nàng vốn nhu nhược sau lại bởi vì chính mình mà trở nên kiên cường, giờ phút này ánh mắt đã khôi phục lại vẻ nhu nhược như cũ… Nhưng ánh mắt này giờ lại trống rỗng và đờ đẫn.

Sở Dương chỉ cảm thấy tâm thần mơ hồ một trận, trước mắt nhìn ra đều là một mảnh trắng xoá. Giờ khắc này, cảm giác ồn ào, đau lòng, hoảng sợ, hối hận, bi thống, đan vào một chỗ, trong lúc nhất thời, thân thể hắn lay động, hai chân chống đỡ không nổi mà phác một tiếng quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm lấy Ô Thiến Thiến mà ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt cuồn cuộn ào xuống…