Q.8 - Chương 81: Giang Đông Hoa Gia?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hừ, cứ tên như vậy mà cũng dám sĩ diện đi vào, thật sự là chuột tới tìm mèo sao, không sợ mèo chén sao…

Gã mũi ưng Tứ gia cũng không có đem Miêu Nị Nị nhìn ở trong mắt, theo hắn xem ra thì tên trõn vo mập mạp này căn bản là một con hàng vô hại. Nhiều nhất cũng chỉ là một viên quản gia hay là nhân viên thu chỉ của Sở Dương gì đó.

Không riêng hắn nghĩ như vậy, cả Tử Hà thành trong quá trình điều tra Sở Dương đều có nhất trí tương tự, tất nhiên không có một người nào cho mèo ta thật sự ra là một cao thủ thâm tàng bất lộ, về điểm này thì Miêu lão sư che dấu thật sự là rất tốt!

Phi, bản miêu sư có chuyện gì phải che dấu chứ, bản miêu đây là phản phác quy chân đó?! Miêu lão sư trong lòng tức giận mắng…

“Mua bán?” Sở Dương gật đầu, mang theo gã mũi ưng Tứ gia tiến vào bắc sương phòng; Miêu Nị Nị cũng đi theo vào. Sở Dương vung tay lên, nói: “Có khách đến, ngươi đi pha trà đi. Ừ, nhớ pha trà ngon đó! Nhanh lên”.

Là khẩu khí phân phó hạ nhân. Gã mũi ưng Tứ gia trong bụng thầm nghĩ, nguyên lai là người hầu, vốn còn tưởng rằng là quản gia hay nhân viên trưởng phòng, xem ra nhìn nhầm rồi!

Miêu Nị Nị một hơi nghẹn ở trong cổ họng, suýt nữa quát lên như sấm, tuy có lòng hành hung người khác nhưng lại không thể đánh ân nhân, không có bất kỳ biện pháp nào hắn không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống mà đi vào.

Miêu Nị Nị trong lòng lầm bẩm tức giận mắng nói: “Ngươi muốn trà ngon hả? Ngươi muốn uống rắm trà hả! Còn lại dám sai ta hả… Meo meo, lại coi bổn đại gia như người hầu mà sai sử, thằng khốn này thật sự to gan quá, bổn đại gia sau khi trả hết nợ nhân tình cho ngươi, bảo đảm trước tiên sẽ hành hung ngươi một bữa, bảo đảm để cha mẹ ngươi, nữ nhân của ngươi, cho dù ai cũng nhận không ra được ngươi”.

Dĩ nhiên, thật sự ra thì Miêu Nị Nị cũng biết ý tứ của Sở Dương. Bất quá là muốn mình tận lực che dấu làm lực lượng cường đại âm thầm lấy thế vạn toàn, lá bài tẩy dù sao vẫn nên lưu lại đến thời điểm mấu chốt mới lấy ra…

Nhưng cho dù là như thế, Miêu lão sư cũng rất biệt khuất nói: “Nghĩ tới Miêu Nị Nị ta ở Miêu tộc là kẻ dưới một người trên vạn người, người nào thấy ta mà không cung kính kêu một tiếng ‘Miêu lão sư’… Lúc nào phải đi hầu hạ người khác đây? Ta meo meo…!”

“Sai ta bưng trà rót nước, ngươi lại có tư cách như vậy sao?” Vị Miêu lão sư này tới tới lui lui trong bụng quay cuồng mắng mấy trăm lần, cuối cùng vẫn biết điều một chút pha nước trà đưa lên. Bất quá vẫn nhổ 1 ngụm nước miếng vào trong ấm trà rồi mới bưng lên…

Ngươi uống đi! Uống nước miếng của ta đi.

“Ừ, đi xuống đi, không thấy ta và khách nhân muốn thương lượng chuyện hay sao? Nhãn lực kém thế!” Sở Dương đầu không giương mắt không nhìn trách cứ nói.

Miêu Nị Nị nín một bụng đại tiện, cúi đầu vặn vẹo lui xuống.

Tốt, Sở Dương ngươi tốt, ta nhớ ngươi đó. Chỉ cần cho ta cơ hội, ta không đem tên khốn ngươi thu thập thì cái mông ta hướng lên trời mọc rễ hành, bản miêu đổi thành họ của ngươi! Ta nhớ ngươi cả đời!

“Mời”. Sở Dương không uống mà mỉm cười nói: “Không biết các hạ mới vừa rồi nhắc tới cái gì là đại mua bán vậy?”

“Trà ngon”. Gã mũi ưng tư thế ưu nhã bưng lên chén trà do Miêu lão sư pha với nước bọt rất có phong độ uống một hớp nói: “Nước trà này mơ hồ có một vị mùi thơm ngát đặc biệt… Loại nhưng tiêm này tại hạ đã uống qua không ít nhưng phong vị bực này thì lần đầu tiên được thưởng thức đó”.

Miêu Nị Nị ở trước cửa Nam Nhân Đường nhe răng cười: Nhưng tiêm khác dĩ nhiên là không có được phong vị bực này; Một bình trà này có thêm nước miếng của bản miêu nên dĩ nhiên sẽ có phong vị đặc biệt rồi. Có thể uống được coi như ngươi tam sinh hữu hạnh rồi đó…

Điều duy nhất làm cho Miêu lão sư có chút bất mãn chính là: Trà ngon như vậy mà Sở Dương lại không uống…

“Vụ mua bán này là một vụ làm ăn lớn có thể làm cho Sở huynh ở Tử Hà sau này trường thịnh bất suy”. Gã mũi ưng cầm chén nước trà, tựa hồ như yêu thích không buông tay, còn dùng miệng nhẹ nhàng thôi thôi và cũng không ngẩng đầu lên nói.

Sở Dương tất nhiên là người tinh mình, hắn dĩ nhiên biết, Miêu Nị Nị ngay cả biết dụng ý của mình thì trong lòng cũng không có thoải mái, ấm trà này nói gì cũng không thể uống, về phần những người khác uống hay không uống, sau khi uống xong có phản ứng gì thì cũng không để ở trong lòng…

“Nga?” Sở Dương cau mày nói.

“Ta xem Sở huynh hôm nay gây nên chuyện, nghĩ rằng Sở huynh có chí phi thiên, nay chỉ là một lúc ngủ đông, đợi chờ cơ hội nhất phi trùng thiên mà thôi. Chuyện kỳ ngộ nói khó được thì cũng chưa chắc, nếu Sở huynh thật sự quan tâm thì phía thành chủ bổn thành bên kia… Ta sẽ đứng ra tiến cử. Khi đó… Sở huynh gặp kỳ ngộ mà chỗ tốt cũng thật sự lớn”.

Gã mũi ưng Tứ gia cười khẽ nói: “Đúng rồi. Ta quên mất chưa tự giới thiệu mình, bản thân họ Hoa, Hoa Nghi là tên của ta. Chính là Giang Đông Hoa gia nhân, ta đứng hàng lão tứ. Sở huynh tuổi so với ta nhỏ hơn nên có thể xưng ta là Tứ ca, dĩ nhiên cũng có thể gọi tên của ta”.

Thanh âm của hắn có chút ngạo nghễ nói: “Giang Đông Hoa gia chúng ta ở quanh nơi này mấy ngàn dặm vẫn còn có chút ảnh hưởng, bất kể đến nơi nào, bằng hữu địa phương vẫn còn có thể cho chút ít mặt mũi.

Sở Dương đối với lời của hắn như mắt điếc tai ngơ thản nhiên nói: Nguyên lai là Hoa tứ gia”.

Cũng không gọi tên, cũng không gọi cái gì Tứ ca, mà gọi là Hoa tứ gia. Hoa Nghi không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.

Từ lời của Sở Dương hắn cảm thấy có khoảng cách. Sở Dương muốn giữ khoảng cách cùng mình sao!?

Hừ hừ, như vậy mới không còn gì tốt hơn. Hoa Nghi trong lòng cười lạnh đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên phía ngoài có tiếng vó ngựa vang lên.

“Kim gia Kim Thắng Vũ tới bái phỏng Sở thần y”.

“Ngô gia Ngô Mộng Tài tới bái phỏng Sở thần y”.

Việc Lý gia bên này mới vừa kết thúc, Kim gia cùng Ngô gia sau khi nhận được tin tức xác thật thì liền phái người đến, mà hai người đến đây cũng là nhân vật trọng yếu của hai nhà, tương đối có quyền lực.

Rất hiển nhiên, hai nhà cũng đã ý thức được, ở Tử Hà thành này thế lực cường đại mới phát kia thế đã không thể ngăn cản được.

Một hồi lâu sau. Sau khi tiễn Hoa tứ gia vừa uống trà nước bọt của Miêu lão sư, Sở Dương còn chưa kịp nghĩ thì đã nghe tiếng vó ngựa lần nữa vang lên.

“Thành chủ đại nhân ngày mại triệu tập hội nghị thành vụ Tử Hà thành; Mời Sở thần y đến lúc đó đến tham gia”.

Lần này là do phủ thành chủ mời. Sở Dương cầm thiệp mời của phủ thành chủ mà ánh mắt thần bí cười đắc ý. Bước đầu tiên hiện tại rốt cục đã có manh mối.

Tiễn Hoa tứ gia đi rồi, Sở Dương ánh mắt còn có chút quỷ dị. Giang Đông Hoa gia Tứ gia đến cái nơi chỉm không thèm l này làm cái gì? Lại còn muốn lợi dụng ta sao… Có chuyện gì có thể đáng cho hắn trịnh trọng như thế nhỉ?

Xem ra ta trước kia vẫn còn có chút đánh giá thấp vị Hoa tứ gia này rồi. Dĩ nhiên, ngay cả mục đích của hắn cũng đánh giá thấp.

Hôm nay, nếu đã xác định thân phận, Sở Dương trong lòng đã hạ quyết tâm: Ngươi muốn lợi dụng ta sao? Hắc, vậy mục đích lần này của ngươi, Bổn công tử thực sự không thể không nhúng một tay vào..

Ánh mắt lóe lên một chút, Sở Dương thản nhiên ngồi xuống, sau đó hắn mới phát hiện ra, Hổ ca vốn vẫn một mực ở trong ngực của mình không biết lúc nào đã đi đâu rồi.

Nghĩ đến đây, Sở Dương không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Tên khốn này rốt cuộc đi lúc nào thế mà mình lại không phát hiện ra.

Thật sự cũng không quá kinh ngạc vì Hổ ca có khả năng đi không một tiếng động, lấy thực lực của Hổ ca. Sở Dương tự cảm thấy mình trước khi đến Thiên cấp vẫn nên thành thật một chút thì thỏa đáng hơn. Nếu không cẩn thận chọc giận Hổ ca, nó tùy tiện cho mình cái tát là xong rồi. Lão nhân gia ông ta rời đi, mình không có phát hiện ra là đương nhiên nhưng ngài có đi thì đi nhưng làm sao ngay cả nói với ta 1 câu cũng không được vậy?!

Sở Dương sở dĩ có can đảm 1 mình nghênh địch là có chỗ cậy vào, thứ nhất tự nhiên là Kiếm Linh, tùy thời khi chính mình kiệt lực nó có thể tiếp quản thân thể thay thế mình chiến đấu. Trong nháy mắt thay đổi chiến cuộc. Thứ hai, chính là vị Hổ ca thực lực vô cùng cường đại này, Hổ ca vừa ra, người nào dám tranh phong?!

Cho nên Sở Dương chưa bao giờ lo lắng qua, vẫn như trước, Sở Diêm vương vẫn còn tương đối tiếc mạng! Nếu không làm tốt công tác chuẩn bị thì sao có thể tùy tiện ra đối chiến cường địch chứ?!

Nhưng Hổ ca lại ở không biết mất tích lúc nào, đi mà không chào hỏi 1 câu… Điều này thật sự là làm cho Sở Dương một đầu mồ hôi lạnh, nếu vào lúc mình hoàn toàn rơi xuống hạ phong, muốn cầu cứu Hổ ca cứu giá mà lại phát hiện ra Hổ ca không có ở đó…

Sở Dương trong lòng sợ hãi một trận. Vô luận bất kỳ lúc nào, ngoại lực vẫn không phải là thứ có thể tuyệt đối tin tưởng vào, trên nhân sinh vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn!

Duy có mình mới thật sự đáng tin! Sở Dương âm thầm hạ quyết tâm.

Sở Dương sớm khép cửa ngồi ở trong phòng lằng lặng trầm tư, Miêu Nị Nị biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Sở Dương hôm nay tuy ngoài ý muốn lâm trận đột phá, hiểu được rất nhiều thứ và tân tấn thăng cảnh giới mới nên cần củng cố, hơn nữa hắn cũng biết thể chất của Sở Dương…

Mang theo sự lo lắng, hắn mang theo Vương Đao đi đến phòng Ngôn Như Sơn để mặc cho Sở Dương một người một chỗ sửa sang lại suy nghĩ. Chuyện này thì cũng không ai giúp được Sở Dương…

Sở Dương cũng không có nóng lòng củng cố cảnh giới tu vi, dù sao tu vi của hắn đòi hỏi súc tích quá nhiều, lên cấp tương đối khó khăn nhưng một khi lên cấp thành công thì ít khi có phản phệ. Đối với Sở Dương mà nói, cái chân chính cần tính toán ngay là một chuyện khác đó là vị Hoa tứ gia kia và còn có thân của hắn nữa, điều này làm cho Sở Dương có vô số liên tưởng.

Giang Đông Hoa gia!

Hai chữ ‘Giang Đông’ này làm cho Sở Dương miên man bất định. Tử Tà Tình trước khi đi có nói ‘Mời Quân Giang Nam quét hoa rơi’, nói cách khác, nơi Tử đại tỷ dừng chân hẳn là địa phương được gọi là ‘Giang Nam’.

Đã có Giang Nam thì hẳn sẽ có Giang Bắc, đã có Giang Đông vậy thì nhất định sẽ có Giang Tây. Dĩ nhiên đây chỉ là suy luận mà thôi, cho dù là tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể nghĩ được điều đó.

Nhưng Sở Dương trước mắt suy nghĩ, Giang này có phải là Giang kia hay không. Sở Dương trong lòng có một loại phán đoán mơ hồ, đó chính là, hai cái Giang này rất có thể chính là một!

Tuy nhiên như thế, vì sao lại có Giang Đông và Giang Nam? Đã là Giang thì cũng không phải là hồ mà. Hồ thì cố định, đông nam tây bắc cũng là các phương vị cố định rồi.

Nhưng sông (giang) thì nhất định là lưu động… Hoặc là từ tây hướng đông, hoặc là từ bắc tới nam… Bản thân con sông thường thường có ý nghĩa về hai cái phương hướng!

Thông thường mà nói, đã có Giang Nam thì tuyệt đối sẽ không có Giang Đông hay Giang Tây! Đây cũng là nguyên lý bình thường nhất!

Cho nên Sở Dương mới mơ hồ. Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ thật sự có hai cái dòng sông bất đồng?

Sở Dương suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nhớ tới chuyện mình đột phá, không cần củng cố cảnh giới là một chuyện nhưng vẫn có rất nhiều chuyện khác cần coi trọng.

Tỷ như Kiếm Linh lúc trước đã từng đã nói, sau khi đến Địa cấp, thể chất bỏ đi của mình sẽ hoàn toàn hiện ra.

Miêu Nị Nị cũng đã từng đã nói, thể chất của mình đến Địa cấp mới biết rõ. Như vậy, mình rốt cuộc có thể chất gì?

Sở Dương hít một hơi dài triển khai nội thị. Sau một khắc, Sở Dương trong lúc bất chợt trợn mắt há hốc mồm! Sau một trận ho khan kịch liệt, Sở Dương sắc mặt ửng hồng, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma bởi vì sau khi triển khai nội thị, Sở Dương thấy được một cái chuyện tuyệt đối quỷ dị.

Đan điền của mình hình như là đã nứt ra!

Nứt ra?!

Con ngươi Sở Dương cơ hồ rớt ra ngoài!