Q.8 - Chương 21: Nơi Này Có Cái Gì Đó!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Còn có Mặc Lệ Nhi, càng thêm không cần lo lắng: Cô gái này sẽ trực tiếp cướp bóc giết người, ai phải lo cho Hắc Ma đây.

Nhưng muội muội của mình cùng Khinh Vũ, hai tiểu nha đầu này làm sao bây giờ… Hai nàng hiện tại có thể cảm thấy rất khó khăn hay không?

Sở Ngự Tọa đối với lần này rất lo lắng…

“Đại nhân không cần phải lo lắng, nơi này hẳn là Đông Cực Thiên nên quân thượng nơi này gọi là Đông Hoàng hay còn được xưng là Đông Hoàng Thiên. Sâm lâm này chính là Tiếp Dẫn chi lâm. Dựa theo lệ cũ mà nói, phụ cận Tiếp Dẫn chi lâm tất thành trấn”. Kiếm Linh nói: “Tiếp Dẫn chi lâm chỉ có thể ra không thể vào. Đó chính là một cấm địa của Cửu Trọng Thiên Khuyết chủ yếu để bảo vệ người mới vừa đi lên nhưng chỉ cần ra khỏi Tiếp Dẫn chi lâm thì tất sẽ có phiền toái”.

Sở Dương nhíu mày nói: “Phiền toái?”.

“Đúng”. Kiếm Linh nói: “Sẽ có người chờ đợi ở bên ngoài để cướp bóc người mới vừa phi thăng đi lên… Bất quá những người này cũng là hạng người bất nhập lưu còn người có chút thực lực hoặc có một chút thân phận cũng sẽ không làm chuyện này… Những người này bởi vì thực lực khá thấp, nhiều nhất chỉ có thể khi dễ được một số võ giả cấp thấp mới vừa phi thăng nhưng bọn họ cũng khó có thể kháng cự được cao thủ…”.

“Trên thực tế, Tiếp Dẫn chi lâm cũng tuyệt không có khả năng mỗi ngày cũng có người Phá Toái hư không, thậm chí thường thường một năm nửa năm cũng không có một người nào, không có một ai… Cho nên, cao thủ chân chính sẽ không làm loại chuyện phí sức mà khó có được nhiều thu hoạch này”.

“Hiểu rồi”.

“Còn có nữa, những người này đối với các ngươi tuyệt đối không tạo thành uy hiếp, nếu như lấy tiêu chuẩn Cửu Trọng Thiên đánh giá thì những người đó nhiều lắm là cũng chỉ là chí tôn tam phẩm tứ phẩm thôi”. Kiếm Linh nói.

Sở Dương hắc hắc nở nụ cười nói: “Ta hiểu, nghe nói Vị Diện khác nhất phẩm chí tôn cũng có thể đi lên? Cho nên bọn họ mới có thể quát tháo được?!”.

“Đúng”.

“Thật tốt quá”. Sở Dương an tâm nói: “Quả nhiên là trời không tuyệt đường người, những người này rõ ràng chính là vội vã tới đưa tiền cho chúng ta mà, cõi đời này vẫn có người tốt mà…”.

Sở Dương lúc này rốt cuộc đã đủ dũng cảm đứng lên đi hai bước, từ từ làm quen với thân thể của mình dưới tình trạng trọng lực mới Kiếm Linh thì thoáng một cái nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Một lát sau, nó cầm hai con đại điều màu sắc kỳ quái trở về nói: “Loại chim là phi điều, chất thịt non mịn ngon, thật là mỹ vị. Trước kia ta rất thích ăn… Bất quá hiện tại đã hóa làm hồn thể nên không cần phải ăn cái gì, Kiếm chủ đại nhân ngươi nướng ăn đi, ta ở một bên ngửi mùi thơm là đủ đã nghiện rồi”. Kiếm Linh sắc mặt quấn quýt nói.

Rõ ràng hắn thèm chảy nước miếng nhưng không thể làm gì được. Hồn thể không thể ăn đồ vật, cho dù là đệ nhất thiên hạ mỹ vị ở trước mặt hắn cũng không là cái gì…

Lửa khói bay lên rồi một cỗ mùi vị thịt nướng nồng đậm lượn lờ dâng lên. Kiếm Linh tham lam hít lấy mắt khẽ nhắm lại, sắc mặt hắn hơi có chút nhớ lại mà có chút quyến luyến. Là hắn đang hoài niệm đến cảnh tượng mười vạn năm trước?

Sở Dương sảng khoái cắn ăn, nhanh chóng biến hai con chim nặng ít nhất cũng đến bảy tám cân này thành một đống xương. Sau đó hắn còn lấy từ Cửu Kiếp không gian ra một bầu rượu, tự rót uống một mình, ăn uống cực kỳ tiêu sái.

Kiếm Linh thấy vậy thì cũng chỉ có trợn trắng mắt nhìn. Một lúc lâu sau. Sở Dương nấc một cái vung chân đi ra ngoài nói: “Chúng ta đi ra ngoài thôi! Cửu Trọng Thiên Khuyết, lão tử tới đây!”.

Sau đó hắn đột nhiên cả kinh nói: “Di, ta té với lực lượng va đập lớn như vậy mà sao trên mặt đất không xuất hiện cái hố nào? Coi như là có nhánh cây giảm bớt lực rơi nhưng cuối cùng vẫn là ngã trên mặt đất. Làm sao một điểm dấu vết cũng không có…”.

Kiếm Linh mặc nhiên nói: “Đây là Cửu Trọng Thiên Khuyết mà?”.

“Mẹ nó!”. Sở Dương hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Hai người đi theo hướng bắc ba ngày mới rốt cuộc thấy được biên giới sâm lâm. Quanh Tiếp Dẫn chi lâm có một tầng sương mù trong suốt tạo thành một cái bình chướng nghiêm mật quay chung quanh minh.

“Đó chính là nơi cấm chế. Đồ chơi này chỉ có thể ra không thể vào! Ít nhất đối với người thực lực chưa đủ tuyệt đối là bình chướng!”. Kiếm Linh nói: “Đại nhân, đi ra ngoài cấm chế này mới xem như chân chính tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết”.

Sở Dương ư, nói: “Đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì?”. Vừa nói hắn vừa đi về phía trước.

Hắn dễ dàng địa đi ra khỏi cấm chế, quả nhiên là không có cảm thấy bất kỳ lực cản nào. Sở Dương nổi lòng hiếu kỳ định thử đi trở về đi nhưng thật sự chỉ có thể ra mà không thể vào.

Oanh!

Lôi điện phóng ra! Sở Dương kêu thảm một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài, đầu tóc bù xù dựng đứng lên, một thân tiểu bạch kiểm cũng bị đánh đen thui.

“Thật không thể đi vào a…”. Sở Dương miệng giật giật nói. Kiếm Linh thì im lặng.

Ta sớm đã nói nhiều lần là không thể vào mà ngươi lại còn đi thử một lần… Nay bị lôi điện đánh thật là đáng đời…

Đi thẳng ra ngoài đạo cấm chế kia rất xa, Sở Dương như cũ vẫn không nhìn thấy “người tốt” nào đến cướp bóc thì nhịn không được có chút buồn bực, nói: “Những người tốt đưa tiền đến kia đâu? Ở nơi đâu? Không phải là đến phiên ta sẽ không có chứ? Hay là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết quy củ đã được sửa lại! Sẽ không chơi ta như vậy chứ??”.

Kiếm Linh phiên cá bạch nhàn, thật sự không muốn để ý đến kẻ này! Nếu đổi lại là một nhất phẩm chí tôn tại Vị Diện khác phi thăng lên, đột nhiên đi tới địa vực quỷ dị như thế, giờ phút này chắc là đang lo lắng đề phòng e sợ có loại người này. Trong khi gã này biết có người có thể đến cướp bóc thì rất hưng phấn, mà hôm nay không có ai đến cướp bóc hắn lại cảm giác rất mất mát…

Chân chính là đặc sắc đó.

“Ta cuối cùng cảm giác được nơi này dường như có chút cổ quái”. Sở Dương nhìn bốn phía, ven rừng rậm, khắp nơi bụi cỏ dại sinh sôi nhưng có nhiều chỗ rạp xuống và còn có dấu vết người đi qua. Hiển nhiên nơi này đã từng có không ít người ra vào.

“Bên kia tựa hồ từng có dấu vết chiến đấu…”. Sở Dương chỉ vào bụi cỏ nói: “Căn cứ kinh nghiệm của ta, nơi này nhất định là có cái gì đó (miêu nị)!”.

“Nơi này có cái gì đó (miêu nị)?”. Kiếm Linh cẩn thận quan sát hỏi lại.

Còn chưa nói chuyện gì thì chỉ nghe trong một cái bụi cỏ cao hơn đầu người bên cạnh đột nhiên truyền ra một cái thanh âm dị thường suy yếu nói: “Meo meo ô… Ngươi là ai? Làm sao biết ta ở chỗ này?”.

Hai người Sở Dương đồng thời ngạc nhiên. Kiếm Linh chợt lóe thân trở về Cửu Kiếp không gian. Sở Dương hướng về bên kia vừa nhìn lại thì thấy trong bụi cỏ có một người đi ra ngoài.

Người này hình dáng tương đối kỳ quái, kỳ quái đến mức dùng từ “người” để hình dung hắn có chút không thích hợp! Một đôi tai nhọn ở trên đầu, mập mạp, khóe miệng có râu mép vểnh lên giống như là một con mèo…

Hơn nữa, phía sau cái mông còn có một cái lông xù phe phẩy, cái này cũng không phải là giống như nữa mà trực tiếp chính là một con mèo… Biến thành bộ dáng người.

Người này nhìn qua còn rất trẻ, đại để cũng chỉ là hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có máu, vừa nhìn đã biết bị trọng thương, thậm chí là tính mạng đang bị đe dọa. “Người” kia đi ra ngoài bụi cỏ, hình như là dùng lực lượng thật lớn mới dùng cái đuôi chống người dậy nhìn Sở Dương hỏi nói: “Meo meo… Ngươi là ai? Di? Ngươi biết ta sao?”.