Q.8 - Chương 18: Kim Cầy Hoành Thiên Trèo Lên Thiên Khuyết

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phía trên mười bốn người tựa hồ thương lượng một chút, cuối cùng, Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu gật đầu nói: “Cái này hẳn là không thành vấn đề. Nó trong phạm vi chức trách của chúng ta, vì các hạ mà mở một chút nhưng bọn ta cũng chỉ có thể làm được điểm này thôi”.

Sở Dương nheo mắt lại cười nói: “Đa tạ đa tạ, như thế là đủ rồi, sau này tuyệt sẽ không quên ơn chư vị đại ca chiếu cố”.

Mọi người rõ ràng nhìn thấy mười bốn người trên bầu trời hơi hơi cười một chút. Chúng ta chờ ngươi nói những lời này mà, có câu rao giá trên trời, trả giá dưới đất, chúng ta nếu không trước tiên làm khó khăn thì tiểu tử da mặt dày này đâu có thể dễ dàng nói ra lời đa tạ chứ!

“Có thể tiến vào tổng cộng chín khu vực mà trong các người trừ 3 cô gái này ra thì còn 11 người nữa”. Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu nói: “Nếu đã mở ra cửa này thì sẽ cho các ngươi thêm một chút dễ dàng nữa! Các ngươi tự ra quyết định, còn ai muốn nữa”.

Sở Dương chưa nói gì thì Mạc Thiên Cơ đã giơ tay lên nói: “Ta!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau. Mới vừa rồi Mạc Thiên Cơ không có mở miệng nói chuyện cạnh tranh làm bạn với Sở Nhạc Nhi đã là ra ngoài dự đoán của mọi người rồi.

“Ta cũng không phải là kén cá chọn canh gì, chỉ là ta rất không ên lòng về muội muội của ta, nếu như có thể ở cùng muội muội của ta tự nhiên là tốt nhất, dĩ nhiên nếu sứ giả thấy khó quá thì ta cũng có thể lựa chọn ở cùng với Vũ tiền bối, ta rất nguyện ý lắng nghe lão nhân gia dạy bảo”.

Mạc Thiên Cơ nhất phái thong dong, chính khí nghiêm nghị nói.

Sở Dương khóe miệng nhếch lên. Thằng này lòng muống dạ thú rõ rành rành, hết lần này tới lần khác lại đem đạo lý ta đọc thuộc lòng, ngươi nói ngươi đường đường là Cửu Kiếp trí nang lại đem những thứ này ra thực sự là làm người ta chê cười.

“Ta đi đâu cũng được, yêu cầu duy nhất chính là muốn tách ra!” Kỷ Mặc kêu to: “Lão tử muốn một mình đảm đương một phía!”

Nhuế Bất Thông vỗ ngực nói: “Còn có lão tử nữa!”

Đám người Ngạo Tà Vân cũng rối rít yêu cầu, trong lúc nhất thời mười mấy người hướng về phía mười bốn Tiếp Dẫn Sứ há mồm lão tử ngậm miệng lão tử. Tràng diện trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.

Vợ chông Phong Nguyệt thấy vậy thì ngay cả cằm cũng rớt xuống mà phía trên mười bốn Tiếp Dẫn Sứ đồng thời nhíu mày.

Mẹ kiếp. Các ngươi mấy cái tên này, xưng lão tử với ai đây? Không biết trời cao đất dày là gì sao?

Sở Dương dở khóc dở cười lắc đầu nói: “Đa tạ sứ giả trợ thủ một lần, về phần chúng ta những người còn lại sẽ theo cơ duyên. Đi đâu cũng được, không sao cả”.

“Như thế cũng tốt!”

Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu nói: “Bất quá có một chút ta phải nhắc nhở các ngươi: Đi lên rồi, con đường sau này chỉ có thể dựa vào chính các ngươi thôi. Sinh tử thắng bại là do thiên mệnh. Ngàn vạn không nên vọng tưởng yêu cầu chiếu cố gì. Chúng ta không làm được”.

Sở Dương nói: “Cái này tự nhiên”.

Các huynh đệ ai nấy nhìn nhau thật lâu.

Chia lìa sắp tới.

Hôm nay từ biệt. Lần sau gặp nhau cũng không biết có chuyện gì đây. Trong từng cái địa vực, có hạn chế về tu vi, thậm chí coi như là cùng một khu vực muốn đi chung quanh mà tu vi không đủ thì vẫn bị hạn chế…

Khi nào huynh đệ tái tụ hợp, không ai nói chính xác được.

“Các huynh đệ!” Sở Dương cười to nói: “Cửu Trọng Thiên. Chúng ta đã kinh qua vô số sóng gió, bất quá chúng ta hôm nay đã có thành tựu vang dội cổ kim rồi! Ngắn ngủn bốn năm, chúng ta từ hai bàn tay trắng đã thành tựu như hiện tại. Nếu là bốn năm trước có người nào dám nghĩ bốn năm sau các ngươi sẽ đứng ở đỉnh Cửu Trọng Thiên đại lục không, sẽ Phá Toái Hư Không không, các ngươi tin sao?”

Đám Cố Độc Hành hai mắt sáng lên nhìn Sở Dương. Không có một người nào lên tiếng nhưng ánh mắt cực nóng.

Đúng, nếu bốn năm trước có người theo chân bọn họ nói như vậy thì không ai dám tin tưởng!

“Chúng ta từ hai bàn tay trắng, kinh nghiệm bốn năm phong sương lấy được giang sơn hiện tại. Hôm nay chúng ta chuẩn bị đầy đủ, các ngươi ở Cửu Trọng Thiên Khuyết để đạt tới đại vị như hiện tại tại Cửu Trọng Thiên thì cần mấy năm?” Sở Dương ha ha cười một tiếng, ngạo nghễ nói: “Huynh đệ chúng ta, có ai tình nguyện là hạng người bị khuất phục không?! Có ai không?!”

“Không, chúng ta sẽ làm lão đại! Trừ lão đại ra, những thứ khác cũng không làm!” Sở Dương cười ha ha, trong lúc bất chợt cảm giác trong lòng mình một mảnh không minh! Từ khi mình sống lại tới nay vẫn cảm giác áp lực trong lòng rất nặng.

Vận mệnh kiếp trước giống như là một loại số mệnh gắt gao đè lên trên người mình. Mỗi một lúc mỗi một khắc đều như đi trên băng mỏng vậy. Chỉ e sợ giẫm lên vết xe đổ, lập lại bi kịch lần nữa.

Nhưng cho tới bây giờ, tại giờ khắc sắp Phá Toái Hư Không này, Sở Dương rốt cuộc chân chính ý thức được mình đã hoàn toàn thay đổi lịch sử. Mình đã thực sự nghịch chuyển bánh xe vận mệnh!

Bi kịch quá khứ đã không phát sinh lần nữa cho nên tâm trạng Sở Dương thoáng cái thả lỏng.

Sự cuồng ngạo biến mất đã lâu nay một lần nữa hiện lên trên người của hắn nhưng hiện tại không có ai nói đây là cuồng ngạo! Cũng không có ai dám nói! Nhất là không có ai có tư cách nói bởi vì Sở Dương hiện tại thực lực đủ tư cách như vậy.

Cho dù cuồng hơn nữa, kiêu ngạo hơn nữa nhưng trong mắt mọi người cũng chỉ có thể nói đây là sự tự tin! Tự tin ngập trời!

Sở Dương hắc bào cười dài, đầu tóc rối bời bay lên, tay áo lất phất. Nhìn Sở Dương ngạo khí ngất trời, chúng huynh đệ người ngào cũng không ai nói gì nhưng trong mắt phát sáng.

Lão đại nói rất đúng!

Nếu chúng ta dùng bốn năm thời gian có thể từ hai bàn tay trắng đến mức quân lâm Cửu Trọng Thiên, các ngươi coi như là sẽ đối mặt với Cửu Trọng Thiên Khuyết thì sao chứ? Cũng như vậy thôi!

Mạc Khinh Vũ hai mắt si mê nhìn Sở Dương mà đầy yêu thương vô hạn! Ta thích chính là một Sở Dương như vậy!

Bất kể khó khăn hiểm trở cỡ nào hắn cũng không ngã xuống. Chẳng bao giờ cong lưng khụy gối. Bất kể khốn khổ như thế nào nhưng hắn thủy chung vẫn kiên nghị đứng lên!

Hiện tại, sau khi đứng ở đỉnh thiên hạ hắn đã cười, rốt cục đã có thể khoái ý cười rồi nhưng có mấy ai biết được, để có ngày hôm nay hắn đã gian khổ thế nào.

Người này chính là Sở Dương! Cũng chỉ có Sở Dương mà thôi! Hắn cười! Khoái ý cười, tùy ý cười, tận tình cười!

Mạc Khinh Vũ lớn tiếng kêu lên: “Sở Dương, bọn ta rất nhanh sẽ tới tìm ngươi!” Trong tiếng hô to, châu lệ cuồn cuộn rơi xuống. Nước mắt mông lung nhìn ra ngoài, thân thể Sở Dương đã giống như lọt vào sương mù.

Sở Dương cười ha ha nói: “Ngươi không tìm ta ta liền đi tìm ngươi! Ngươi là lão bà chú định trong mệnh của ta! Ai dám động đến ngươi, ta liền chém người đó! Ngay cả là Thiên Khuyết Thánh Quân cũng không được! Ha ha ha…”

Trên bầu trời mười bốn người đồng thời chắc lưỡi. Tiểu tử này thật đúng là cuồng ngôn.

Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết có ai dám nói Thánh Quân đại nhân như vậy đâu? Coi như là sau lưng, bí mật cũng không ai dám nói, tiểu tử này lại ở chỗ này, giữa ban ngày không hề kiêng kỵ la lối…

Nhân vật cố chấp quả nhiên có lối suy nghĩ cố chấp, duy chỉ có nhân vật cực kỳ cố chấp mới dám làm ra chuyện tình như vậy!

Trên bầu trời một tiếng sấm nổ dữ dội rồi Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu lới tiếng nói: “Chư vị, Thiên Khuyết chi môn đã mở. Mời đi về phía trước!”

Nhưng ngay sau đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ra kim quang vạn đạo, mùi thơm lạ lùng xong vào mũi. Trước mắt bao người, mọi người đều không hẹn mà cùng hít một hơi lãnh khí!

Tổng cộng có mười bốn Đạo Thiên ngay kim cầu dị thường đột ngột hiện ra trong hư không, trong vòng ngàn dặm địa giới, chỉ cần không phải người mù thì đều rõ ràng có thể thấy được.

Phía chân trời, toàn bộ bị kim quang tràn đầy!

Đông nam Sở gia.

Dương Nhược Lan nhìn đầy trời kim quang mà cả người run lên rồi đột nhiên mãnh liệt xông ra hét lớn một tiếng: “Dương Dương! Con trai của ta! Ngươi nhất định phải hảo hảo đó!”

“Mẹ chờ ngươi trở lại!”

Dương Nhược Lan ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt giãn giụa. Nàng biết, một khắc này có khóc thảm thiết thì Sở Dương cũng sẽ không nhìn thấy, nếu không thấy thì sẽ không ảnh hưởng đến tâm cảnh của nó cho nên nàng mới không hề kiêng kỵ bộc phát.

Sở Phi Lăng đứng cạnh thê tử đem thân thể thê tử ôm vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn lên trên bầu trời huy hoàng lấp lánh kia thật lâu. Con, đoạn đường này con đi cho tốt! Đi ổn!

Chấp Pháp Thành. Sở Dương đi đầu, cuồng phong xuy phất, tay áo tung bay như muốn thừa phong bay lên. Hắn tựa hồ có cảm giác gì, vừa đặt chân lên kim cầu thì trong lúc bất chợt chậm rãi quay đầu hướng về phía đông nam đưa mắt nhìn thật lâu.

Trong mắt có quyến luyến, có thâm tình. Chỗ đó có cha mẹ của ta, nhà của ta. Mặc dù từ nhỏ cũng không lớn lên ở nhà, mặc dù ta không giống hài tử khác được cha mẹ che chở, cũng không được cha mẹ định ra người hầu hạ dưới gối…

Nhưng ta tuyệt đối có thể khẳng định, ca mẹ của ta yêu ta, tuyệt đối sẽ không kém hơn bất kỳ một cha mẹ nào trong thiên hạ! Thậm chí còn hơn nữa!

Làm cha mẹ ai không mong con có được tiền đồ chứ?

“Ta vì Sở gia tử, vì phụ mẫu mang đến vô thượng vinh quang!” Sở Dương một bước bước lên kim cầu, từng bước từng bước đi lên rồi trầm giọng nói: “Ta là con trai phụ mẫu, vì phụ mẫu mang đến chí cao vô thượng kiêu ngạo! Trong thiên địa sẽ không ai kiêu ngạo bằng!”

“Đây là trách nhiệm làm người con của ta!”

Sở Dương trầm giọng vừa nói, từng bước từng bước đi lên kim cầu, thân thể thẳng tắp!

“Trách nhiệm làm người con! Chúng ta cũng có!” Đám người Cố Độc Hành nhất tề hô to một tiếng, trong lúc bất chợt cảm giác trong lòng tràn đầy nhu tình, đó là một cổ nhu tình cơ hồ đem trái tim hòa tan.

Chúng ta, chúng ta cũng muốn để cho cha mẹ kiêu ngạo!

“Đi!” Một tiếng hô vang lên, Mạc Khinh Vũ và mười ba người đồng thời bước lên kim cầu trước mặt mình.