Q.8 - Chương 86: Trộm Cấp, Chém Giết!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Sở Dương tinh thần thất thường, Miêu Nị Nị trực tiếp nóng nảy hỏi nói: “Sở Dương, ta đã nói với ngươi, đây không phải là chân, đây là đầu ngón tay! Ngươi nhìn kỹ đi!” Miêu Nị Nị khẩn trương giải thích, tận tình khuyên bảo nói: “Huynh đệ, ngươi nhìn kỹ đi, đây không phải là chân của ta, này là đầu ngón tay của ta, ngươi nhìn kỹ lần nữa đi, thấy rõ ràng chưa!”

Sở Dương trợn to mắt lên nhìn Miêu lão sư đột nhiên nổi điên nhẹ nhàng vươn tay sờ đầu của hắn mà không giải thích được rồi mấy phần quan tâm nói: “Ngươi điên rồi hả?”

Miêu Nị Nị cực kì khó chịu, nhẹ giọng nói: “Thật sự đây không phải là chân… Nga, ta thương huynh đệ quá, cho dù ngươi nhận lầm nhưng ngươi nghe này, đây mới là chân…”

Vừa nói vừa lưu loát tháo giầy đem chân giơ lên nói: “Huynh đệ ngươi nhìn này, cái này mới là chân”. Vừa nói, mấy đầu ngón chân còn phối hợp co duỗi mấy cái.

Sở Dương vẻ mặt im lặng nhìn đầu mèo này, trên trán rõ ràng thăng lên ba đạo hắc tuyến. Con hàng này tuyệt đối là điên rồi!

Sở Dương có chút khó tin, Miêu Nị Nị làm sao lại điên rồi đây?

Miêu Nị Nị giơ lên một cái tay và một cái chân của mình lên lo lắng hỏi: “Ngươi nhìn này, cái này là tay, cái này là chân, ngươi rõ chưa”.

Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã, mắng nói: “Ngươi nếu không điên thì chính là quá nhàm chán rồi”. Nói xong liền quay đầu thản nhiên bỏ đi.

Miêu Nị Nị một tay giơ, một chân giơ lên sửng sốt đứng ở đó. Rốt cuộc là ta điên hay là hắn điên rồi?

Ta xem là hắn điên nhưng làm sao hắn nhìn ta cũng thành điên rồi?! Rốt cuộc là người nào điên đây?

Ngôn Như Sơn nửa nằm trên giường, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Dương đi tới, trước tiên cầm tay Sở Dương nhưng ngay sau đó chân mày khẽ nhăn một chút.

Quả nhiên thể chất chín đan điền! Ngôn Như Sơn trong lòng trầm xuống, sau khi dò xét cẩn thận sắc mặt của hắn thì ngưng trọng nói: “Huynh đệ, ngươi không có việc gì chứ?”

Sở Dương gật đầu nói: “Không có chuyện gì! Cái này không cói là đại sự!”

Ngôn Như Sơn yên tâm cười cười, có một loại ý vị bội phục nói: “Huynh đệ quả nhiên là nam nhân! Ca ca không nhìn lầm ngươi! Tốt! Thật tốt quá! Nam tử hán đại trượng phu, nên như vậy, cầm lên được thì thả xuống được! Hải Nạp Bách Xuyên, bao dung hết thảy!”

Sở Dương nhếch miệng, nói: “Dạ, ta sẽ không bị đánh ngã đâu!”

“Tốt! Nói thật hay!” Ngôn Như Sơn than thở một tiếng.

Sở Dương trong long một trận im lặng. Ta được tiện nghi lớn như vậy, gặp được chuyện tốt đẹp như vậy… Muốn điên vì vui mừng thôi, làm sao có thể bị đánh ngã chứ. Đại ca này nghĩ thế nào đây, chẳng lẽ lại như con mèo kia…

“Huynh đệ, không biết bước kế tiếp ngươi tính toán như thế nào đây? Nói với đại ca này một chút đi”. Ngôn Như Sơn ân cần hỏi.

“Ừ, tạm thời nghỉ ngơi một chút, ta muốn nhìn xem ba ngày sau hội nghị Thành chủ phủ sẽ an bài như thế nào… Hoặc là, khi đó ta sẽ có quyết định”. Sở Dương mỉm cười nói.

“Ừ, tốt!” Ngôn Như Sơn ánh mắt theo dõi nói: “Chờ ngươi đưa ra quyết định rồi nhất định phải nói với ta đó!”

“Tuyệt đối như vậy!”

“Tốt!”

Miêu Nị Nị rốt cục trở lại cửa nhìn vào trong phòng, thấy Sở Dương cùng Ngôn Như Sơn đang nói chuyện thì hai mắt hoàn toàn biến thành hình tròn.

Một lúc lâu sau, Sở Dương nhìn Miêu Nị Nị một cách hài hước rồi thản nhiên trở về phòng ngủ.

Miêu Nị Nị trợn mắt há hốc mồm đưa mắt nhìn theo thân ảnh Sở Dương biến mất ở bên trong cửa. Ba một tiếng đóng cửa lại mà rốt cuộc không hiểu rõ một chuyện. Sở Dương căn bản không điên!

Nhớ tới biểu hiện của mình mới vừa rồi, Miêu lão sư đột nhiên buồn bực vô cùng.

“Hắn sao meo meo!” Miêu Nị Nị vô hạn buồn năn nói: “Lão tử lại bị hắn đùa bỡn!..”

Sở Dương đẩy cửa vào nhà. Một cái thân ảnh nho nhỏ nhanh như tia chớp xông ào vào trong lồng ngực hắn, đừng xem Sở Dương tu vi tinh tiến rất nhiều nhưng đối với cú bổ nhào này vẫn không phản ứng kịp.

Hổ ca đã trở lại.

“Ngài mới vừa rồi tại sao lại bỏ đi!” Sở Dương một phát túm được vật nhỏ này nghiêm nghị thẩm vấn. Không có tổ chức kỷ luật như thế sao dạy dỗ được?

“Ta… Ta mới vừa rồi đi ra ngoài”. Hổ ca ánh mắt dường như có chút né tránh ánh mắt nghiêm nghị của Sở Dương nhưng rốt cục một thoáng sau hắn lại có khí khái hào hùng lớn tiếng nói: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi quản thúc ta sao? Hổ ca ta là trộm đạo, là quân cướp bóc đó! Ngươi làm gì nào?”

“Trộm đạo? Cướp bóc hả?” Sở Dương thoáng cái trợn mắt hốc mồm. Làm sao trong lúc bất chợt lại như vậy.

“Mới vừa rồi ngươi giết hai người kia xong lại nói đối với vị chó má tướng quân gì kia mấy câu, bản Hổ ca cảm thấy cực kì căm phẫn oán giận!” Hổ ca ngẩng đầu hào hùng nói: “Rõ ràng là ngươi tân tân khổ khổ giết người, bằng vào cái gì mà lại tiện nghi cho người khác? Cái này sao có thể được! Không được, tuyệt đối không được! Đó là của chúng ta mà!”

“Mẹ ơi?” Sở Dương như hoá đá kêu lên.

“Cho nên bổn đại gia không thoải mái, rất không thoải mái!” Hổ ca thượng thoan hạ khiếu nói: “Đây chính là thật nhiều tiên! Rất nhiều thứ tốt đó… Cho dù không có thật nhiều tiền, cũng không có rất nhiều thứ tốt thì chúng ta cũng không thể đưa tiện nghi cho người ta như vậy… Ngươi nói có đúng hay không? Có phải không có đạo lý hay không!?”

Sở Dương như hoá đá kích động nhìn Hổ ca, ánh mắt cơ hồ mất đi tiêu cự.

“Cho nên ta trong cơn tức giận đi đến Lý gia kia!” Hổ ca rất kiêu ngạo ngửa đầu, thân thể nho nhỏ ở trên giường lăn qua lăn lại hai vòng rong chơi một phen.

“Ngài… Ngài làm gì rồi?” Sở Dương cảm thấy cổ họng của mình có chút phát khô hỏi.

“Ta còn có thể làm gì chứ? Hỏi ngu ngốc quá!” Hổ ca liếc mắt nói: “Bổn đại gia tự nhiên là đi thu thập thành quả chiến đấu của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể không công vì người khác xuất lực được! Chúng ta tuyệt đối không thể tân tân khổ khổ làm việc nhưng cuối cùng lại tiện nghi cho người khác!”

“Cho nên… Ta đi trộm! Ta đi đoạt! Đem đồ của chúng ta lấy lại!” Hổ ca vênh váo tự đắc nói: “Cướp đoạt lại!?”

Sở Dương bưng kín mặt nói: “Được rồi, ngài đi trộm, ngươi đi đoạt, về điểm này, để cho ngài hết sức lực đi đoạt thì… Ngài có thể đoạt được bao nhiêu đây?”

Hổ ca nổi giận nói: “Tốt, tiểu tử ngươi dám xem thường Hổ ca ta?” Nhưng ngay sau đó đột nhiên chuyển giận làm vui nói: “Bất quá, Lý gia này thứ tốt thực sự không ít. Ngươi nhìn này…”

Vừa nói xong, móng vuốt nho nhỏ của hắn vung lên… Nhất thời cả gian phòng bị tinh thần khổng lồ của Hổ ca hoàn toàn che kín… Tựa hồ hắn đã đem mảnh không gian này chuyển dời ra ngoài Cửu Trọng Thiên Khuyết vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, Hổ ca làm tặc có vẻ vô cùng quen thuộc và trôi chảy nhưng ngay sau đó lại vung tay lên…

Rầm… Vô số Tử Vân Tệ, Tử Hà Tệ như thuỷ triều ập xuống người Sở Dương!

“Ách, xin lỗi, nhất thời không chú ý, đã quên nơi này tương đối nhỏ, không như thương khổ nhà bọn hắn, ngươi không sao chớ..” Hổ ca dường như rất có chút ít bất hoả hỏi.

Sở Dương thật vất vả từ cái gian phòng Tử Vân Tệ và Tử Hà Tệ ‘bơi’ ra ngoài rồi lau mặt.

Bà nội nó, may mà lão tử luyện biết bơi, bằng không thật sự bị tên khốn này thoáng cái dùng tiền đè chết rồi… Thằng này là cố ý, nhất định là cố ý bởi vì chuyện lúc trước mà trả thù mình!

Ai nha, ta đây há mồm một cái mà thiếu chút nữa bị tiền đè chết!

“Những thứ này… Cũng là của Lý gia hả?” Sở Dương hai con mắt trừng to hỏi.

“Đúng”. Hổ ca dương dương đắc ý nói: “Đây vẫn chỉ là một cái bảo khố nhà hắn thôi… Hơn nữa chẳng qua là tiền bên trong… Ngươi có rảnh rỗi không thì đến lấy thêm trang bị các thứ vân vân? Nếu là có thì nhanh thu lại đi, chỗ này của ta cũng không thiếu, may mà không có lấy ra hết..”.

Sở Dương im lặng vung tay lên, tất cả Tử Vân Tệ và Tử Hà Tệ trong nháy mắt đã thu vào Cửu Kiếp Không Gian.

Những đồ này sau khi đi vào lập tức được Kiếm Linh phân loại cất kỹ nhưng hắn vẫn đang không hiểu ra sao hỏi: “Nhiều tiền như vậy hả? Ở đâu ra thế? Ngươi đi cướp bóc hả?”

“Đúng là cướp được, bất quá không phải ta… Đừng hỏi nữa, mau thu thập xong đi rồi ta sẽ nói cho ngươi cặn kẽ”. Sở Dương cũng âm thầm nói.

Ta không phải là muốn đi cướp. Không phải là bây giờ ta còn không có bổn sự này mà là không muốn mà thôi!

Theo cái vung của Hổ ca:

“Những thứ này là tiên..”.

“Những thứvẫn là tiền..”.

“Những thứ này không phải là tiền. Một chút miễn cưỡng có thể vào mặt… Ta không dùng đến..”.

“Những thứ này là binh khí. Nếu không phải hắn không cam lòng bị lấy đi thì ta cũng lười cầm”. Hổ ca hô hô nói.

“Những thứ này là dược thảo, ngay cả hộc tủ cũng chưa được đút vào… Cũng là chút ít đồ vật bất nhập lưu thôi, ta cũng chưa cần dùng đến..”.

“Những thứ này là khoáng vật… Kim khí; Ừ, không có quá nhiều giá trị nhưng vẫn câu nói kia, cho dù không có giá trị cũng không thể tiện nghi cho người khác phải không? Cho nên ta cũng thu lấy..”.

“Những thứ này là bí tịch và vân vân, loại đồ bỏ đi này lại không biết xấu hổ gọi là bí tịch, đáng được giấu bí ẩn như vậy sao, nhà này thật sự là nghèo túng quá… Thật là thiếu kiến thức… Bất quá ta suy nghĩ, cho dù có vô dụng nhưng lấy đi cũng có thể bán được vài đồng, căn cứ nguyên tắc không lãng phí ta lấy về, châu chấu dù nhỏ cũng là thịt a..”.

“Những thứ này là… Thật sự là quá thiếu kiến thức mà, gia tộc như vậy lại không biết xấu hổ gọi là gia tộc, Hổ ca ta thất vọng quá..”.

Hổ ca nói liên miên vừa cằn nhằn vừa đánh giá, tất cả đều là mặt trái, vừa mắng vừa khinh bỉ vừa lắc đầu than thở, phế vật phế vật… Nhà này người quá không có kiến thức… Cứ như thế mà lải nhải oán trách.

Sở Dương hai mắt đăm đăm hướng về trong Cửu Kiếp Không Gian. Một lần lại một lần nữa, một lần lại một lần nữa… Tuyệt đối không nghĩ tới, thằng này lại còn là một kẻ tham tiền…

Bên trong Kiếm Linh thấy vậy thì hoa cả mắt. Cái này là tình huống gì?

Loại hoạt động cướp bóc này, Sở Dương Sở Diêm Vương cũng không phải là chưa làm qua mà còn làm không ít, nhưng dường như thật sự không lần nào khoa trương như vậy!

Mặc dù những đồ này trong mắt Hổ ca cũng không ra gì nhưng đối với Sở Dương mà nói, mỗi một vật cũng là không tệ, tối thiểu cũng vẫn còn có ích. Trong đó thậm chí cũng không thiếu món đồ quý trọng là chưa hề thấy qua, là lần đầu thấy qua.

Nghe trong Cửu Kiếp Không Gian Kiếm Linh vui mừng, xem ra những đồ này hẳn là cũng không tệ, không đến nỗi “Bất nhập lưu”…

Đến cuối cùng.

Kiếm Linh đếm: “Tử Hà Tệ 97.316, Tử Vân Tệ… 7.300 vạn lẻ năm; Khoáng vật kim khí quý hiếm 3.456 vật; Dược vật quý hiếm hơn năm ngàn… Các loại binh khí, chất lượng hoàn mỹ, trong đó bao gồm Địa cấp binh khí một trăm cái, Thiên cấp binh khí năm cái… Còn có những thứ khác..”.

Những thứ này, đều là từ gia tộc trong miệng Hổ ca được gọi là “gia tộc sa cơ thất thế” “gia tộc không có kiến thức” “gia tộc nghèo túng”… Cướp đoạt về.