Q.8 - Chương 153: Tại Sao Lại Nhận Định Ta Là Kiêu Hùng?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Trước mắt thế cục rõ ràng không quản bọn hắn làm khỉ gió gì mà bài xích ngươi như vậy nhưng… Ngươi nếu không ở đó bọn họ chính là năm bà «bảy mảng xét đến cùng cũng là bởi vì có ngươi, bọn họ mới có thể tụ tập ở đây cùng nhau thương nghị mọi chuyện!”.

Vân Trung Thiên hất cằm hướng về phía Thiên Binh Phách Mại Đường khẽ gật gật. Trong thần sắc có một loại khinh thường, một loại khinh thường phát ra từ đáy lòng.

“Cô thân bất thành quân, độc mộc nan thành lâm!”. Mạch Lộ lạnh lùng nhưng trên mặt mỉm cười nói: “Từng người tự chiến chỉ có kết quả bị tiêu diệt từng bộ phận thôi”.

“Chính xác!”. Tử Hoàng bưng chén trà trên mặt xuất hiện nụ cười mơ hồ, hắn thôi thôi chén trà vân đạm phong khinh nói: “Sở huynh hoặc cũng không thể chân chính phát triển nhưng chỉ cần khởi sắc được thì tương lai sẽ tùy chúng ta tỷ thí!”.

Những lời này vừa nói ra, Vân Trung Thiên khẽ nghiêng đầu, cười mà như không cười nói: “Các ngươi tỷ thí?”.

Mạch Lộ âm trầm nhìn Tử Hoàng bén nhọn nói: “Các ngươi tỷ thí?”.

Hai người nói ra 4 chữ giống nhau mà trong giọng nói đầy dẫy mùi vị tiêu sát lành lạnh!

Tử Hoàng cười ha ha, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên về cuồng ngạo nói: “Hai người các ngươi hả, được sao? Xứng sao?”.

Sở Dương kinh ngạc phát hiện ra trong nháy mắt vừa rồi, 3 người này vốn là đồng minh lại vừa phân liệt thành ba bộ phận đánh võ miệng với nhau, thủy hỏa bất dung!

“Chúng ta hiện tại sử dụng miệng lưỡi tranh giành có dụng ý gì chứ?! Tương lai giang hồ gặp nhau, môn phái lôi đài đại bi dĩ nhiên là có thể rõ ràng được ai mới là đệ nhất thiên hạ!”. Trên khuôn mặt tuấn tú như cô gái của Vân Trung Thiên lóe ra vẻ băng hàn nhưng tại đuôi lông mày khóe mắt vẫn có nụ cười như đại địa hồi xuân.

Đệ nhất thiên hạ!

Bốn chữ này, làm cho trong mắt Mạch Lộ cùng Tử Hoàng chợt tuôn ra quang mang dị thường lóe sáng!

Sở Dương thần sắc vẫn bất động cười nhạt nói: “Ba vị không khỏi quá đề cao tiểu đệ rồi. Tiểu đệ mặc dù cũng cam tâm đi sau người nhưng ta thủy chung không phải là người trong môn phái nào. Ta và ba vị cũng không có xung đột gì, thiên hạ đệ nhất đối với ta mà nói thật sự là quá xa xôi, ngay cả ngắm cũng trông không đến, huống chi là có thể đụng vào?!”.

“Quả thật ngươi trước mắt không thuộc về bất kỳ tông môn nào nhưng ngươi thủy chung vẫn là người trong giang hồ”. Vân Trung Thiên nhẹ giọng mỉm cười nói: “Đối với từng người mà có thể làm cho ta cho rằng đó là đối thủ của mình thì ta đều đi qua gặp một chút, xác nhận một phen. Nhưng lần này Sở huynh làm cho ta cảm thấy chuyến đi này không tệ nếu bỏ lỡ thì mới là đáng trách”.

Mạch Lộ Lãnh khốc cười cười, thản nhiên nói: “Ta cũng cảm giác được như vậy sau khi nghe kể về chuyện ở tràng đấu giá, ta cũng cảm giác được Sở huynh tựa hồ là đối thủ rất sắc bén đợi đến khi nghe nói Phách Mại Đường của Sở huynh đã thành trung tâm hội nghị thì lại càng thêm xác định cho nên… Đi trước để xem một chút hôm nay xem ra lúc trước ta phán đoán không có sai, thậm chí đối với Sở huynh vẫn đánh giá hơi thấp 1 chút!”.

Tử Hoàng “Ba” một tiếng mà mở ra chiết phiến rồi từ từ phe phẩy nói: “Lý do của ta cùng bọn họ giống nhau, bất quá thứ khiến ta chân chính cảm thấy hứng thú cũng là vô cùng vô tận thần bí trên người Sở huynh kia và còn có ùn ùn lá bài tẩy nữa, chỉ cần Sở huynh vẫn chưa lấy ra lá bài chủ chốt cuối cùng thì thủy chung khó có thể đoán được Sở huynh rốt cuộc có thể đi được đến mức nào!”.

Hắn ba một tiếng đem chiết phiến khép lại nói: “Ta thật vô cùng có hứng thú đào móc xuống nếu có thể trong quá trình đang đào móc được cùng Sở huynh đấu trí so dũng khí, ở các phương diện khác cùng so chiêu… Thật sự là một chuyện yui trong nhân sinh Sở huynh có cho là như vậy hay không đây, nhân sinh có thể có được một đối thủ tốt đôi khi còn khó hơn việc có được 1 tri kỷ!”.

Sở Dương cười khổ nói: “Ba vị quá coi trọng rồi Sở mỗ được sủng ái mà lo sợ, xấu hổ quá… Ai, nói thật ra chúng ta đạo bất đồng mặc dù cũng là tồn tại trong giang hồ nhưng cuối cùng chúng ta chỉ có thể đi… Mạch Lộ”.

Ba người đồng thời cười một tiếng, Mạch Lộ kia còn cười lớn vui vẻ nói: “Mặc dù là mỗi người có con đường riêng của mình nhưng nhất định là phải có giao lộ”.

Sở Dương cười khổ Hắn thật sự nghĩ không thông, vì sao ba người này sau khi đến đây lại coi mình là đại địch? Mà còn coi mình là bình sanh đại địch chứ!

Dường như là từ bất kể khía cạnh nào mà nói mình hiện tại hẳn là cũng không nên được coi trọng mới đúng chứ nhưng đồng thời Sở Dương trong lòng cũng cảm nhận được một loại phấn chấn và một phần cẩn thận ba người này, tuyệt đối không có một người nào là người bình thường cả!

Bởi vì lấy thân phận của bọn họ mà nói, có thể nhận định mình là đối thủ riêng chỉ phần ánh mắt này cũng đã vô cùng rất giỏi rồi.

“Sở huynh cố chút sức nữa, nhanh hơn nữa khoảng mười một năm nữa chính là lúc đại bi định danh lần nữa lại diễn ra”. Vân Trung Thiên lông mày cong cong cười nói: “Hy vọng đến lúc đó có thể cùng Sở huynh cạnh tranh thiên hạ!”.

Sở Dương cười khổ nói: “Chỉ mong là như vậy “ta chỉ có thể nói như vậy thôi, ai, ta thật sự là không có lòng tin mà ngược lại còn bị các ngươi làm cho sợ hãi đây”.

Ba người đồng thời cười một tiếng, đối với phản ứng của Sở Dương cũng có chút ít hiểu ra nếu đổi lại là mình khi địa vị còn quá thấp lại được người ta coi trọng như thế, mà lại toàn là người quan trọng như vậy coi trọng, như thế nào cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng bọn hắn nhưng không nghĩ tới giờ phút này Sở Dương mặc dù ngoài miệng vừa nói sợ hãi, nhưng trên thực tế một chút sợ hãi cũng không có mà ngược lại lại cảm nhận được sự phấn chấn!

Ngươi muốn cùng ta giác trục đệ nhất thiên hạ sao, ta muốn thử xem thiên hạ anh hùng phong mang ra sao!

“Bất quá ta có một việc vô cũng không giải thích được, hoặc là nói là khó hiểu”. Sở Dương trầm tư nói.

“Sở huynh cứ nói đi bọn ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tân”. Ba người đồng thời há mồm nói.

“Ba vị lần này suất lĩnh cao thủ đến đơn giản chỉ là vì di tích ở Thương Mang sơn kia sao”. Sở Dương nói: “Nhưng vì sao các ngươi đến nơi này rồi lại không có một người nào đi xem một chút? Mà tất cả các môn phái đều án binh bất động đây?”.

Ba người đồng thời nở nụ cười nói: “Cái này dĩ nhiên là có lý do, chúng ta trước khi đi đã sớm tìm đọc đại lượng tài liệu, tra tìm được rất nhiều bí mật có liên quan đến Trấn hồn Thạch cùng với bảo tàng dưới Trấn hồn Thạch, ngoài ra còn có các loại nguy cơ và phương thức phương pháp ứng phó, hiện tại lựa chọn việc án binh bất động đại khái là bởi vì Âm Sát khí kia còn chưa tán đi sạch sẽ”.

Vân Trung Thiên mỉm cười nói: “Hiện tại có một thanh cái thế thần kiếm ngăn chân Âm Sát phía dưới Trấn hồn Thạch, đồng thời cũng chấn tri kiếp nạn thần hồn dưới đó! Để cho Âm Sát khí chẳng qua là chậm rãi tiêu tán đi, bảo đảm cho kiếp nạn thần hồn không ra ngoài được

“Đây là phương pháp xử trí cực kỳ triệt để và quá sức lao đạo, có thể nói là giọt nước không lọt. Cho nên chủ nhân thanh kiếm nay tất nhiên là một vị tiền bối cao nhân tu vi đã đủ kinh thiên động địa! Hơn nữa có thể là một vị đã từng xử trí rất nhiều lần kiếp nạn thần hồn thì mới sẽ có được kiến thức cùng thủ đoạn như vậy

Nhưng chính là bởi vì như thế nên quá trình Âm Sát khí tiêu tán cũng trở nên khá dài, theo ta đoán chừng thì quá trình này ít nhất phải kéo dài một tháng, khi đó Âm Sát khí mới có thể hoàn toàn tiêu tán đi”.

“Trước khi Âm Sát khí chưa hoàn toàn tan đi, Âm Sát khí ở trong kiếp nạn Thần động kia căn bản là vô địch! Bất luận kẻ nào cũng không dám mạo hiểm tiến vào, bởi vì chỉ cần là bị kiếp nạn thần hồn kia bắt bỏ vào trong Âm Sát khí là sẽ lập tức biến thành một cỗ cương thi có lực công kích gấp đôi khi còn sống! Hơn nữa đao kiếm không đả thương, nước lửa bất xâm, cực kỳ khó dây dưa!”.

Vân Trung Thiên nhẹ giọng cười nói: “Cho nên, trước khi Âm Sát khí hoàn toàn tan đi, chúng ta bên này tuyệt sẽ không đi vào, lại càng không có người nào tùy tiện đến gần”.

“Dù sao người nào cũng không muốn trở thành cương thi… Mặc dù thực lực có thể được đề cao gấp đôi nhưng dù sao cũng là mất đi sinh mệnh”. Vân Trung Thiên cười giỡn ba người đồng thời nở nụ cười.

Sở Dương như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra là như vậy”.

Tử Hoàng tay cầm chiết phiến, nói tiếp: “Cho nên lúc này Thương Mang sơn mặc dù nhân mãn vi hoạn nhưng tuyệt đối sẽ không có người của siêu cấp lớn tông môn ngu ngốc lên đó đâu. Bởi vì chuyện như vậy chỉ có các môn phái đã từng tham dự tiêu diệt kiếp nạn thần hồn mới có thể có tư cách biết được

“Mà môn phái có được tài liệu như vậy đều không ngoại lệ là các siêu cấp tông môn, các môn phái bình thường khác căn bản là không biết được những bí mật này. Sở huynh đệ mới tới Thiên Khuyết không biết được mê hoặc trong đó tất nhiên là hợp tình lý, thật ra thì bọn ta nếu không phải được sư trưởng chỉ điểm hay tìm đọc đại lượng tài liệu thì so sánh với Sở huynh đệ cũng không biết hơn được cái gì!”.

Mạch Lộ kết luận nói: “Trên thực tế, mỗi một lần Trấn hồn Thạch xuất hiện cố nhiên là một phần lớn lao cơ duyên, nhưng cũng đồng thời là một lần đại thanh tẩy đối với giang hồ môn phái cùng cao thủ ở khu vực đó. Dùng kiếp nạn thần hồn cùng Âm Sát khí tới thanh tẩy, sau khi thanh tẩy sẽ không còn ma loạn nữa. Cũng sẽ càng thêm phân biệt được rõ ràng!”.

Hắn lấy tay chỉ về phía Thương Mang sơn thản nhiên nói: “Bây giờ những người này còn đang ở nơi đó để tham gia thanh tẩy. Thô sơ giản lược đoán chừng thì hiện tại số người chết đã vượt qua mười vạn người rồi”.

“Đợi đến khi sự kiện lần này kết thúc, đoán chừng ở Đông Hoàng Thiên tử vong nhân số sẽ hơn mười lăm vạn người mà những người này ở đâu đó cũng là cao thủ! Ha hả”.

Khi nói đến 2 chữ cao thủ trên mặt Mạch Lộ lộ ra vẻ nhếch mép, cuối cùng là tiếng cười có chút khinh thường.

Sở Dương trầm trọng gật đầu lần nữa nói: “Thì ra là như vậy”.

Sự kiện Trấn hồn Thạch đối với siêu cấp tông môn mà nói chính là cơ duyên, ít nhất sẽ không ai bị hại nhưng đối với môn phái bình thường hay nhân vật giang hồ bình thường thì chính là một cuộc tai nạn, chỉ cần động tâm động thủ hay có động tác thì tử cục sẽ tới người!

Chỉ cần không khống chế được lòng tham thì chính là đại họa lâm đầu. Nhưng trên cõi đời này có thể có được mấy người thật sự có thể khống chế được lòng tham của mình?

“Sở huynh, bọn ta đến đây… Ngoại trừ để biết ngươi ra cũng muốn nói cho ngươi một chuyện”. Vân Trung Thiên mỉm cười nói.

“Chuyện gì?”. Sở Dương hỏi.

“Chúng ta từ một khắc gặp mặt kia cũng đã bắt đầu tuyên chiến rồi”. Vân Trung Thiên cười rất giảo hoạt nói.

“Tuyên chiến rồi? Là có ý gì?”. Sở Dương có chút không giải thích được hỏi.

“Chúng ta lần này tới là muốn đem bảo tàng trở về!”. Vân Trung Thiên tự nhiên nói ra: “Mà các Đông Hoàng Thiên môn phái tuyệt sẽ không cứ như vậy xem chúng ta lấy đi, bọn họ tất nhiên muốn ngăn cản… Nhưng bọn họ hiện tại chẳng qua là năm bà «bảy mảng, hơn nữa nếu đưa ra đám cao thủ trẻ tuổi ra để cướp đoạt… Chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ!”.

“Mà Sở huynh chắc là sẽ không để chúng ta dễ dàng lấy đi bảo tàng. Cho nên Sở huynh ngươi tất nhiên sẽ có hành động”.

“Chúng ta tới nói cho ngươi biết những chuyện này chính là để ngươi nổi danh mà cũng là phòng ngừa ngươi ở sau lưng làm ra một chút chuyên mờ ám”. Vân Trung Thiên khẽ cười nói: “Cửu Trọng Thiên Khuyết thanh niên đồng lửa tuyên chiến… Là không cho phép vận dụng lực lượng của thế hệ trước đây là thiết luật. Không người nào có thể nghịch cũng không có người nào dám nghịch!”