Q.8 - Chương 230: Đổ Ước Cùng Thành Ý

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tử Hà tệ ào ào nhập vào sổ sách, Sở Ngự tòa cười há miệng đến trẹo cả quai hàm, không thể ngậm lại được; Thậm chí đều tạm thời quên mất cả nguy cơ khủng bố sắp đến.

Trước mắt tình huống rất rõ ràng, mỗi một kiện đấu giá đưa ra thì cự ly đến Tử Hà Vương phủ liền gần thêm một bước.

Vậy thì khoảng cách đến lúc giải phong Tử Tiêu tháp liền gần thêm một bước… Cửu Đại Kỳ Dược cũng càng gần thêm một bước a… Cửu Kiếp kiếm cũng càng gần một bước a… Oa ha ha ha.

Theo đệ nhất bảo đao oanh động xuất hiện, trong tràng cảm xúc của mọi người đã hoàn toàn bị phát ra rồi, cả đám hai mắt tỏa sáng chờ đợi. Có Đao thì sẽ có kiếm và có những vật khác nữa, ngay cả thiên tài địa bảo quy cách cao nhất nữa, hết thảy đều có thể…

Trận đấu giá hội này, triệt để thành cơ hội Sở Dương vơ vét của cải.

Nguyên bản hắn định tổ chức nhiều lần đấu giá nhưng bây giờ, Sở Dương đã dứt khoát liền làm một trận đi.

Người của Mặc Vân Thiên Đế phỏng chừng đã sắp tới rồi, mình đang ở nguy cơ sớm tối, nên tranh thủ thời gian.

Sở Dương không tiếc vốn gốc vơ vét của cải, tận lực gia tăng lực lượng của mình.

Cho nên, trận đấu giá hội này, Sở Dương trọn vẹn đấu giá hơn hai trăm vật bảo bối!

Về sau có nhiều thứ lấy ra, trực tiếp liền khiến người phía dưới kinh hô.

Mặc dù là những cao thủ tu vi cao thâm, tuổi đã rất lớn, các tiền bối cao thủ kia cũng mặt đỏ bừng như máu gã vậy.

Cuối cùng, khi Sở Dương làm công tác thống kê tiền thu vào thì Miêu Nị Nị ở một bên trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.

Lại là… Một triệu bảy trăm ngàn Tử Hà tệ!

Tiền mua sắm Tử Hà Vương phủ liền một lần như vậy gom góp đủ rồi, mà thật sự nhiều hơn khá nhiều.

Đổ ước này ta thua rồi…

Miêu Nị Nị cảm giác như trời phảng phất muốn sụp vậy…

Ngày đánh cuộc kết thúc rõ ràng còn xa như vậy, mình tại sao liền thua rồi?

Số tiền thái quá như vậy Sở Dương làm sao đã gom góp được rồi, hơn nữa còn có thể vượt hơn nhiều như vậy?

Làm sao có thể?

Làm sao có thể?

Đây không thể nào đâu!

“Thế nào?” Sở Dương hừ hừ cười, mắt liếc thấy Miêu Nị Nị thì mặt dương dương tự đắc hỏi.

Miêu Nị Nị vẻ mặt quấn quýt, giận dữ nói “cái gì thế nào? Ngươi bây giờ cũng chỉ là mới có tiền mà thôi, Tử Hà Vương phủ ngươi còn chưa mua được! Ngươi cho rằng ngươi liền thắng rồi sao? Có lẽ hai ngày nữa Vương phủ kia đã bị người khác mua đi rồi!”

Sở Dương khẽ gật đầu nói: “Ngươi nói có đạo lý, ngược lại nhắc nhở ta, Lão Miêu, một hai ngày tới ta phải mau chóng làm thủ tục mua bán, khiến Tử Hà Vương phủ thành của họ Sở, như vậy mới an tâm, đúng không!”

Miêu Nị Nị như con vịt chết mạnh miệng, mặc dù biết mình đã thua 99% nhưng vẫn ngạnh cổ nói: “Ngươi đi mua đi! Có thể mua được hãy tính, bản miêu trong này mỏi mắt mong chờ!”

Miêu Nị Nị thật ra rất muốn nói, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, Vương phủ kia đã bị trời giáng Lôi Hỏa thiêu cháy, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao nhưng rốt cục không thể không biết xấu hổ nói ra miệng! Cho dù là con vịt sắp chết mạnh miệng cũng phải có hạn độ chứ!

Giờ phút này, đấu giá đã kết thúc mỹ mãn.

Phía dưới các đại môn phái gần như mỗi môn phái đều có thu hoạch!

Nhưng, trên cơ bản người mỗi một môn phái đều cơ bản đã biến thành nghèo rớt mông tơi rồi.

❤truy cập http://truyencuatuI.net/ để❤ đ
ọc truyện Trong túi áo đinh đương rung động, mỗi người cơ bản cũng chỉ đều còn lại rất ít tiền mà thôi. Miễn cưỡng đủ chi phí ăn uống. Từng người trong lòng đều cười khổ: Nếu sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này vẫn cứ như vậy, chẳng lẽ bọn lão phu còn phải chuyển nghề sang làm cường đạo để duy trì sinh kế sao?

Đấu giá chấm dứt, dựa theo tình huống bình thường, mọi người cũng nên cáo từ nhưng lần này, phía dưới không ai nhúc nhích.

Phía trên vị chủ trì bán đấu giá kia đã liên tục hô ba lần đấu giá chấm dứt, mọi người có thể tự do rời đi nhưng phía dưới chính là thờ ơ.

Đây đúng là kỳ quặc quái gở.

“Chư vị, lần này đấu giá toàn bộ đã chấm dứt, các ngài còn không rời đi sao..”. Người chủ trì bán đấu giá triệt để bất đắc dĩ nói: “Đến cùng còn có vấn đề gì… Chúng ta lúc này đây, đấu giá phẩm mọi người đã toàn bộ mua đi rồi, thật không còn nữa!”

“Lão phu có việc yêu cầu gặp Sở trang chủ!” Ngũ trường Hưu rốt cuộc vuốt cái đầu bóng lưỡng đầu tiên đứng lên nói.

Cái này làm gương cho mọi người, tất cả mọi người tức thời hành động, nếu tại lúc mấu chốt này bị người chiếm tiên cơ, bản thân khóc cũng không nổi!

“Chúng ta muốn gặp Sở trang chủ!” Mọi người cùng nhau yêu cầu.

Người chủ trì bán đấu giá nhíu mày nói: “Cái này, ta phải đi thông báo, xem thử trang chủ có thời gian hay không đã”.

“Nhanh lên chút ít!” Ngũ trường Hưu một cước đạp ở trên mặt ghế, có chút gấp khó dằn nổi nói.

Nếu không phải là có việc cầu người, Ngũ trường Hưu thậm chí muốn trực tiếp đấu võ, ngươi là một đồ hỗn trướng, ta muốn gặp một Thánh Vị tiểu tử, không ngờ dám nói với lão tử là có thời gian hay không, ngươi cho rằng ngươi là ai a!

Tâm lý của Ngũ trường Hưu cũng chính là tiếng lòng của mọi người tham dự đấu giá nhưng là không ai dám ngay mặt nói ra!

Thật không dám nói a, sợ đắc tội với người a,

Thực tế là sợ đắc tội Thánh Vị tiểu tử kia! Bây giờ đắc tội hắn, gần như chẳng khác nào là bản thân đào phần mộ tổ tiên của mình lên!

Trong một gian phòng khác. Miêu Nị Nị vẻ mặt bất thiện nói: “Sở Dương, ngươi thật sự có ý định đem những hài tử này toàn bộ bán đi sao?”

Sở Dương thật sâu nhíu mày nói: “Đại ca! Cái này không quan hệ gì đến mua bán?”

Miêu Nị Nị thốt nhiên nổi giận nói: “Cho dù bản ý của ngươi là tốt, nhưng kết quả thủy chung là đem bọn họ đưa ra ngoài! Kết quả liền là như thế, không phải sao?”

Phanh!

Sở Dương hung hãn đập bàn một cái, hạ thấp giọng giận dữ hét nói: “Ngay bây giờ không đem bọn họ đưa ra ngoài, còn có thể thế nào đây, không đưa ra ngoài thì ta bảo hộ được bọn họ sao? Người của Mặc Vân Thiên Đế, mắt thấy đã tới rồi! Đối phương là lực lượng gì, chúng ta bên này là lực lượng gì, ngươi không biết sao? Lưu lại bọn họ để chôn cùng nhau sao?”

Miêu Nị Nị trố mắt mà chống đỡ nói: “Ngươi… Ngươi xúc động như vậy làm cái gì? Ngươi không phải là có phần thắng sao? Còn có đám người mới đầu nhập vào kia nữa, ngươi bây giờ thực lực cũng không cói là nhỏ, thật không có sức liều mạng sao?”

Sở Dương cả giận nói: “Có cái rắm! Ta nói về chút ít cao đoan lực lượng kia căn bản chính là lừa gạt những người Mặc Vân Thiên kia thôi, ta vừa lên đây hai ta liền ở cùng một chỗ, ngươi lúc nào thấy được cái gì cao đoan sức mạnh không?”

Miêu Nị Nị trợn mắt há hốc mồm nói: “Ngươi… Ngươi hóa ra thật là tay không bắt giặc..”.

“Mẹ ngươi!” Sở Dương hung hãn liếc hắn một cái nói: “Ngươi miệng rộng, nếu ta nói rõ cho ngươi chúng ta đã có thể toàn bộ xong rồi..”.

“Ách, a, áo..”. Miêu Nị Nị trực tiếp ngốc trệ.

Tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa này cư nhiên lớn mật như thế. Không ngờ thật sự là hai bàn tay trắng… Từ hai bàn tay trắng lăn lộn kiếm được phần gia nghiệp lớn như vậy. Hơn nữa bản thân liền ở bên cạnh hắn nhìn. Hơn nữa bản thân còn không hiểu rõ…

“Cho nên nói, nếu Mặc Vân Thiên đế thực sự đến, khi đó, trong Sở gia đại viện này, kể cả bản thân ta đều không nhất định có thể sống được! Khả năng chết đi không phải là cửu tử nhất sinh mà trực tiếp chính là thập tử vô sinh! Ngươi muốn những hài tử này ở đây thì làm sao bây giờ? Cho dù bọn họ có tư chất thì chẳng lẽ Mặc Vân Thiên Đế sẽ quan tâm đến những cái này sao?”

“Đến lúc đó ngọc thạch câu phần, ta có thể bảo vệ được ai? Miễn cưỡng lưu lại bọn họ, chính là muốn hại chết bọn họ!”

Miêu Nị Nị cúi đầu, không nói.

“Bây giờ cơ hội này chính là cơ hội tốt trời cho, cũng là cơ hội cuối cùng, vừa vặn đem bọn họ toàn bộ an toàn đưa ra ngoài! Hơn nữa có nhiều môn phái như vậy cùng vội vàng giương tay thèm muốn, đến chỗ đó chắc chắn sẽ không thiệt thòi cho bọn nó. Cơ hội bậc này không bắt lấy còn chờ cái gì, lần này Sở gia đại viện tất nhiên là không cách nào may mắn thoát khỏi, cho dù may mắn có thể toàn thân trở ra, chẳng lẽ lại mang theo bọn chúng đi khắp nơi lưu vong sao!? Bọn họ bây giờ ở lại chỗ chúng ta, bên cạnh của ta, chỉ chốc lát sau chính là càng gần hoàng tuyền thôi”.

Miêu Nị Nị thở dài nói: “Nhưng vừa nghĩ tới việc dùng bọn họ đi đổi lấy những vật tư kia… Ta luôn cảm giác trong lòng không thoải mái

Sở Dương cả giận nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết ta nên làm sao bây giờ? Tặng không hả? Nếu ta thật sự muốn tặng không, những người kia thật sự sẽ yên tâm nhận lấy sao. Ta cùng bọn họ có cái giao tình gì không? Tự nhiên đưa tặng người ta mấy ngàn thiên tài tu luyện nhi đồng? Cho dù bọn họ vì thiên tư của những hài tử này mà nhận nhưng thứ tặng không gì đó là không đáng giá tiền nhất, ngươi muốn bọn họ sẽ dốc hết tài nguyên tài bồi những hài tử này sao? Ngươi chính là ngu ngốc!”

Miêu Nị Nị khẽ giật mình, đột nhiên một đầu mồ hôi nói: “Những cái này… Ta thật không có nghĩ tới”.

“Ngươi cũng chỉ nghĩ đến cao thượng! Thầm nghĩ ta làm như vậy rất hèn hạ!” Sở Dương hạ thấp giọng rít gào nói: “Nhưng ngươi nghĩ tới chúng ta cùng một chỗ đồng cam cộng khổ đồng sinh cộng tử cố nhiên là một đoạn truyền thuyết, cũng rất ấm áp; Nhưng, nếu vì vậy mà liên lụy khiến bọn nó chết hết, chẳng lẽ như vậy là cao thượng sao? Bây giờ hết thảy đều là quá trình, ta muốn chính là kết quả! Minh bạch chưa! Kết quả ấy!”

Miêu Nị Nị thống khổ thở dài.

“Cho nên ta muốn một cái giá lớn! Muốn một cái giá lớn, một vật chỉ có phải trả giá lớn lao thì sau khi có được mới được chân chính coi trọng; Không làm mà hưởng gì đó, cho dù bản thân trân quý như thế nào thì cũng chưa chắc sẽ được quý trọng!” Sở Dương cả giận nói: “Nhất định phải khiến bọn họ được coi trọng!”

Miêu Nị Nị có chút mờ mịt nhìn lên hư không lầm bẩm nói: “Nhưng mà ta chính là không nỡ… Mặc dù biết rõ ngươi nói đều có đạo lý, cũng sớm biết như vậy là con đường duy nhất trước mắt có thể làm được nhưng ta không nỡ, ta thật lòng không nỡ!..”.

“Ngươi không nỡ, cho nên ngươi liền tới tìm ta cố tình gây sự?” Sở Dương dở khóc dở cười hỏi.

Miêu Nị Nị thở dài, khẽ gật đầu nói: “Ân”.

Sở Dương hơi bị chán nản!

Tên hỗn đản này không đánh cho hẳn một trận thật sự không hết giận! Nói thật, Sở Dương đã sớm muốn đánh cho mỗ miêu một trận, trước kia là vì tu vi không đủ, đánh không lại, mấy ngày nay mặc dù tu vi đủ rồi lại không rảnh! Bây giờ chính là một cái cơ hội tốt sao?!

Sở Diêm Vương đang muốn đứng lên đánh mỗ miêu để phát tiết buồn bực trong lòng thì đột nhiên ngoài cửa có người kêu lên nói: “Trang chủ, người ở phía ngoài đều muốn gặp ngài”.

“Gặp ta?” Sở Dương đĩnh đạc khoát tay nói: “Nói cho bọn họ, ta cần thành ý, hơn nữa ta mỗi lần chỉ tiếp kiến một người. Bảo bọn họ tự xếp hàng, ai trước ai sau bản thân bọn họ tự định ra, dù sao không nên quấy rầy ta

“Dạ”. Bên ngoài người nọ giờ phút này tâm tình quỷ dị, nhiều cao thủ như vậy muốn gặp ngài, từng người đều là đại nhân vật, ngài mỗi lần chỉ gặp một? Còn cái gì không cho quấy rầy, cái lời nói này nếu thật sự nói ra, ta có thể bị đánh thành bánh thịt tại chỗ hay không đây?

Lúc tin tức này truyền xuống, ban đầu dường như đích xác cũng tạo ra một hồi tao loạn. Nhưng, vượt quá dự đoán trước của vị quản sự kia chính là, người phía dưới sau một hồi tao loạn thì không ngờ lập tức tỏ vẻ tiếp nhận, lập tức đã có người kêu lên nói: “Ta xếp đầu tiên! Ta có thành ý nhất!”