Q.8 - Chương 165: Tìm Nơi Nương Tựa Quái Dị

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói xong hắn xoay người rời đi nói: “Ta biết hai người các ngươi xem ta không vừa mắt, bây giờ đã ổn rồi, các ngươi có thể mau đi chuyện của mình đi, chỉ cần các ngươi sau này không đến Tử Hà thành nữa là liền nhất định sẽ không thấy ta”.

“Phóng cái rắm con mẹ ngươi!”. Lôi Đình Cuồng Đao nổi giận mắng nói: “Chỉ có Thiểm Điện Xà ngươi là người tri ân đồ báo, là đại trượng phu sao? Chúng ta đều là kẻ không biết tốt xấu hèn hạ tiểu nhân sao?”.

Cự Linh Đao mặt giận dữ nói: “Thiểm Điện Xà, ngươi muốn đi 1 mình? Nghĩ muốn kiếm chỗ tốt 1 mình hả”.

Ba người đồng thời vừa sải bước ra. Đột nhiên Lôi Đình Cuồng Đao hỏi: “Ân, chúng ta cứ như vậy mà đi thủ hộ tiểu tử kia, thủ hộ thì cũng có thể, chỉ là muốn thủ hộ tới khi nào? Năng lực tự bảo vệ mình của đồ chơi này cũng không biết như thế nào… Ai biết đến khi nào thì vị công tử này mới có năng lực tự bảo vệ mình? Chúng ta chẳng lẽ phải là đem cả đời mình buộc chết ở chỗ này sao?”.

Thiểm Điện Xà cùng Cự Linh Đao khóe miệng đều lộ ra tiểu dung. Chốt chết ở chỗ này? Chân chính tiểu thoại! Hảo sự thế này, người khác muốn bị buộc vào còn chưa được đây này!

“Ngươi không đi cũng được, không nghe tiền bối đó nói sao, tùy ý mà? Hai chúng ta làm việc này cũng không có gì khó khăn đâu”. Thiểm Điện Xà cùng Cự Linh Đao trăm miệng một lời nói: “Ngươi mau đi việc của ngươi đi! Không đi thì 2 ta đi!”.

Lôi Đình Cuồng Đao ngay sau đó vội đuổi theo nói: “Chờ ta một chút, ta cũng đi.

Vừa đuổi theo hắn vừa thở hổn hển nói: “Các ngươi là 2 tên hỗn đản thật không phải là bạn chí cốt! Nếu ta mà làm tốt, đối với vị tiền bối có tu vi quỷ thần khó lường bực này há có thể thiếu chỗ tốt? Các ngươi không ngờ muốn độc chiếm…

“Ha ha… Hóa ra ngươi cũng không ngốc Hai người cùng một chỗ cười to.

Không nói chỗ tốt khác, cho dù chỉ là lão gia tử tiện tay ban cho linh đan, có thêm một khỏa thì cũng chẳng khác nào có nhiều hơn một cái mạng! Còn nghĩ muốn cái chỗ tốt gì hơn đây?

“Hừ!”. Lôi Đình Cuồng Đao sải bước đuổi kịp nói: “Chúng ta mau đi thôi, nhưng nhất định phải làm tốt, chẳng những làm tốt mà còn phải làm thật hay nữa”.

“Tốt, ta sẽ đem thủ hạ và đám nối nghiệp của ta đều kéo tới, nhiều ít cũng có thêm vài phần lực lượng

“Ta chính là một độc lai độc vãng sát thủ… Thủ hạ dưới tay không có nhưng thiếp thân ám ảnh bảo vệ thì chắc chắn so với hai người các ngươi lành nghề hơn”. Thiểm Điện Xà hờ hững nói.

Ba người một bên thương lượng một bên bước đi như bay hướng về Sở gia đại viện của Sở Dương cấp tốc phóng tới.

Ba người là đối thủ lại là tề danh, vô thì vô khắc không cạnh tranh với nhau, vừa giúp lẫn nhau vừa ngáng chân nhau… Giờ phút này ở chuyện này đương nhiên cũng không ai muốn rớt lại phía sau, ai cũng không muốn chịu thua.

Sở Dương một bộ hắc y cấp tốc quay lại Sở gia đại viện, ở trong Cửu Kiếp Không Gian tuy có thể khống chế di động nhưng tốc độ di động thủy chung không bằng dưới tình huống bình thường, trước mắt cũng không có phong hiểm hay nguy cơ gì nên tự nhiên là sử dụng phương thức bình thường trở về.

Nghĩ tới bản thân vừa rồi 1 phen giả thần giả quỷ, tự giác đã đạt đến trình độ không chê vào đâu được quả thực là thật cao minh, tin tưởng là diễn viên xuất sắc nhất cũng không có gì hơn, hắc hắc hắc…,

Sở Ngự tòa tâm tình sảng khoái vô cùng.

Khi trở lại Sở gia đại viện thì đám Thiểm Điện Xà đã tới lâu rồi, tốc độ của người ta tất nhiên là Sở Diêm Vương trước mắt không thể bằng được, cho dù là toàn lực bôn trì thì vẫn bị tụt hậu thật xa, lúc này đang được Thiết Bổ Thiên an bài ở phòng khách chờ và có Miêu Nị Nị ở một bên tương bồi.

Không thể không nói, Miêu Nị Nị tu vi so với mấy người kia mà nói thì không bằng nhưng về đối đãi và tiếp đãi khách nhân thì vẫn là biết tròn biết méo.

Thân thể mập mạp tròn vo bình yên như núi ngồi ở trong ghế, mặt đầy nụ cười chân thành và còn có chút rụt rè khiến cho người ta cảm thấy thân thiết đồng thời còn khiến người ta cảm giác có khoảng cách.

Thậm chí ngay cả Thiết Bổ Thiên đối với điểm này của Miêu Nị Nị cũng không khỏi có vài phần thưởng thức: Miêu Nị Nị này thật đúng là nhân tài. Đương nhiên nếu có thông minh hơn chút ít, không ngu ngốc như vậy thì càng lý tưởng…: “Ba vị, thỉnh, thỉnh uống trà Miêu Nị Nị nâng chén mời nói:” Trang chủ đại nhân lập tức sẽ trở lại thôi, mấy ngày nay Phách Mại Đường có chút bận rộn nên chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi… Đúng là meo meo ô…

“Không vội không vội “, Lôi Đình Cuồng Đao cởi mở cười nói: “Chúng ta chờ một lát cũng không sao.

“Đúng, đa tạ ba vị bao dung tha thứ nhưng không biết ba vị tiền bối tìm Sở trang chủ là có chuyện gì? Có thuận tiện lộ ra không?”. Miêu Nị Nị cười nhạt, hắn cầm ấm trà đứng lên tự mình tiếp nước hỏi.

“Nguyên nhân thì thật ra cũng không có việc gì, chỉ là 3 chúng ta là người trong giang hồ, phiêu bạt quá lâu rồi nên muốn tìm nơi an thân… Biết được Sở trang chủ hiển đạt anh minh, hùng hồn nhân nghĩa nên cố ý đến đây nương tựa. Mong rằng Sở trang chủ có thể thưởng cho một miếng cơm ăn”. Lôi Đình Cuồng Đao cười, nếu đã quyết định lưu lại thì đương nhiên là phải nói cho rõ ràng.

Mặc dù mấy lời này có chút vô nghĩa nhưng vẫn nên nói năng càng khiêm tốn thì như thế trong tương lai càng dễ ở chung.

“Đúng các hạ lời này nói có lý, Sở trang chủ nhân nghĩa có danh, phóng nhãn cả Tử Hà thành có ai không biết… Gì? Ngươi nói gì?

Nương tựa? Meo meo… Meo meo meo meo? ~ “Miêu Nị Nị đang

Bưng ấm trà tay đột nhiên run lên, hắn trợn to mắt nhìn ba vị Đao thánh trước mặt mà trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn.

Rất hiển nhiên, hắn đã bị lời của Phích Lịch Cuồng Đao làm cho kịch chấn mà đổ mồ hôi.

Miêu lão sư đại não trong nháy mắt thành trống rỗng! Ta sao cảm thấy như ta điên rồi, không phải là ta nghe nhầm rồi sao?

Ba vị trước mắt này làm sao có thể nói ra lời nói này chứ? Đây cũng quá chuyện không thể tưởng tượng nổi, quá không thể tưởng tượng được đi?!

Miêu Nị Nị cực kỳ mê võng trừng tròng mắt, não đại muốn hôn mê ta vừa rồi hình như có nghe nói là ba vị điên phong Đao thánh này muốn nương tựa vào Sở Dương… Lão thiên gia ơi. Đây là thực hay là 1 trò đùa lớn đây!

Không ngờ còn nói… Thưởng cho một miếng cơm ăn?

Ngươi muội meo meo!

Miêu Nị Nị đột nhiên nhỏ nhặt, ấm trà trên tay vẫn liên tục vô ý thức đảo đi đảo lại, nước trong ấm trà nóng hổi dĩ nhiên là không ngừng đổ ra và lại trệch hướng… Kết quả là nước trà nóng hổi ào ào trút xuống đùi Thiểm Điện Xà.

“Khái!”. Thiểm Điện Xà nhăn nhíu mày, trước khi nước sôi tới người đã dịch chuyển chân ra nói: “Tỉnh lại đi, ta nói đừng ở đó nằm mơ nữa… May mắn là lão phu động tác coi như linh mẫn, bằng không đã bị ngươi làm cho phỏng chín rồi, muối lấy mạng ta sao…

Đây cũng may là Thiểm Điện Xà đã thay đổi, nếu là Thiểm Điện Xà ngày xưa thì cho dù biết rõ Miêu Nị Nị không phải là cố ý chỉ sợ cũng phải cho Miêu lão sư một trận!

“A nha meo meo! A nha meo meo!”. Miêu Nị Nị trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, liền tranh thủ cầm ấm trà dang một bên để đi lau chùi nhưng hắn vừa buông tay thì ấm trà “ba” một tiếng đã rơi trên mặt đất mà nát bấy.

Sau tấm bình phong Thiết Bổ Thiên bưng kín mặt mắc cỡ chết người đi… Miêu ca, ngài thật là dọa người quá, có ném thì ném đồ của meo meo tộc các người ấy, bây giờ lại ném đồ của Sở gia đại viện chúng ta.

Miêu Nị Nị luống cuống tay chân vung tay áo đem mảnh vỡ ấm trà dứt khoát cuốn ra ngoài, lúc này mới ra vẻ trấn định nói: “Ta vừa rồi nghe nói… Các ngươi muốn tới nương tựa chúng ta?”.

“Không phải là các ngươi, chúng ta muốn nương tựa vào Sở Dương.

Thiểm Điện Xà ánh mắt bất thiện nhìn đầu mèo lười này, càng xem càng cảm thấy người này không có vẻ gì là muốn trêu chọc mình không chỉ trong chuyện này nói chuyện không rõ ràng, hơn nữa thính lực cũng không bình thường, thậm chí năng lực nhận thức có vấn đề…

t r u y e n c
u a t u i N e t Thấy tên này đầu đại cổ thô, ba cái râu mép vểnh lên…

Xem xét chính là loại cân não mất đi linh quang… Bản thân mình chẳng lẽ còn phải chấp nhặt với tên to đầu không có kiến thức này sao, thật sự là không đáng.

“Ách, ách, đầu nhập vào Sở Dương, các ngươi đến là để đầu nhập vào Sở Dương, kiếm miếng cơm ăn… Miêu Nị Nị như máy móc lập lại.

Ba người nghe được thì càng bất mãn, người này có điểm ngu ngốc quá mức đi, chúng ta đến là để đầu nhập vào, không sai nhưng đó là có nguyên nhân, về phần một lần nữa lặp lại hả, cần thiết sao đầu nhập vào 1 con kiến hôi thủy chung vẫn là chuyện khó nghe, ba vị này vẫn tương đối muốn có thể diện.

Liền tại lúc này một tiếng cười to từ ngoài cửa vọng vào nói: “Miêu huynh, sao có khách nhân đến tìm hiểu gì hả?”.

Miêu Nị Nị như được đại xá nhảy ra ngoài nói: “Cũng không phải… Ta đã nói với ngươi, người tới đều là khách quý cả, nhân gia chờ ngươi đã lâu rồi, làm meo meo ta có chút choáng váng đầu, kế tiếp tới phiên ngươi thu phục đi”.

Sở Dương cười đi đến, Miêu Nị Nị cúi đầu đi ở sau người: “Ba vị có phải”. Sở Dương vẻ mặt mê võng, ra vẻ còn có ẩn ẩn vài phần sợ hãi hỏi.

Phải nói là Sở Dương rất có thiên phú diễn xuất, màn trình diễn này khá thành công rồi!

“Tại hạ là Lôi Đình Cuồng Đao, ngày đó tại đấu giá hội đã từng cùng Sở trang chủ có duyên gặp mặt một lần, lần nữa tạ ơn Sở trang chủ ngày đó hùng hồn nói thẳng mà giúp tại hạ tránh phải cùng bạn bà «tranh chấp Ba người đồng thời đứng lên tự giới thiệu với thái độ rất cung kính. Phích Lịch Cuồng Đao trong ba người có quan hệ tốt với Sở Dương nhất nên tất nhiên do hắn mở miệng trước.

“Tại hạ Thiểm Điện Xà, khái khái… Ngày đó tại đấu giá hội cũng lộ mặt qua khái khái, phát thanh âm qua…”.

Nếu không phải là Phích Lịch Cuồng Đao đã mở miệng giúp hắn đánh tiếng giăng hòa thì Thiểm Điện Xà thực sự không biết nên chào hỏi Sở Dương như thế nào, dù sao trước kia hai người nhưng có chút khúc mắc.

“Tại hạ Cự Linh Đao, ngày đó… Cự Linh Đao cùng Sở Dương giao tế cạn nhất nên mở miệng cuối cùng nói.

“Ách ~~ nhớ rõ nhớ rõ rồi!”. Sở Dương ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thân mặt tiến lên nói: “Ba vị tiền bối sao lại đến nơi này? Quả nhiên là bông tất sinh huy, có ai không, dâng trà.

“Chúng ta lần này đến đây, mục đích lại là muốn nương tựa Sở trang chủ, hi vọng trang chủ thu lưu…”. Ba người đồng thời nói. Nói xong liền ngẩng đầu nhìn thái độ của Sở Dương, thầm nghĩ liệu người này có sợ đến mức ngây người ra không?

“Nương tựa vào ta…”. Sở Dương ngẩn người nói: “Ba vị tiền bối không nói đùa chứ”.

Nếu chuyên đã hình thành kết cục đã định thì lúc này đương nhiên cần kênh kiệu 1 chút, hơn nữa, tối thiểu là cũng cần diễn 1 chút.

“Thật sự như vậy, chúng ta không phải là đang nói đùa đâu”. Thiểm Điện Xà cường điệu nhưng thanh âm âm trầm vẫn làm cho người ta sợ hãi.

Sở Dương nhíu mày nói: “Ba vị tiền bối để mắt đến Sở mỗ như vậy, tự nhiên là vinh hạnh của Sở mỗ, đáng tiếc là miếu của ta quá nhỏ… Chỉ sợ nuôi không nổi ba vị đại bổ Tát”.

Giả trang cũng một môn bản lãnh, dễ học khó tinh nhưng Sở Ngự tòa trên mặt tạo nghệ này lại đã sớm đăng phong tạo cực.