Q.7 - Chương 940: Kiếm Thật Kỳ Quái

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tổ Hà Lưu bị đấu pháp của Đổng Vô Thương khiến cho tức tới phát điên. Đối diện với đấu pháp lưu manh như vậy thật sự bó tay không có biện pháp, đành phải lui bước. Nhưng vừa lui bước, khi thế Đổng Vô Thương lại càng như cầu vồng, xông lên như bão tố, mặc đao đánh ra đao lãng tựa như đại hải sóng triều, cuồn cuộn không dứt.

Mọi người phía dưới ai nấy đều hoa mắt thần mê. Cửu kiếp huynh đệ vừa quật khởi đấu với chí tôn cửu phẩm lão làng, không ngờ lập tức chiếm cứ thượng phong? Hơn nữa dường như còn là thượng phong tuyệt đối, chém cho đối phương vô lực hoàn thủ, chỉ có thể liên tục lùi về phía sau?!

Cảnh tượng này thật khiến mọi người mở rộng tầm mắt!

Tổ Hà Lưu đột nhiên gầm lên cuồng nộ: “Cứng đối cứng? Vậy thì tới đi!” Đáp lại chính là tiếng cười cuồng phóng của Đổng Vô Thương. Ầm một tiếng, toàn bộ Trung Đô thành đều run rẩy.

Hai người lại một lần nữa cứng đối cứng, không chút hoa xảo!

Cố Độc Hành lộ ra một nụ cười an tâm, tiếp đó nhìn Đoạn Thiên Tùng, cười lạnh một tiếng, Hắc Long kiếm ngân một tiếng chấn động hư không, thanh âm lạnh lùng của Cố Độc Hành cũng vang lên: “Phỏng chừng huynh đệ của ngươi chẳng chịu nổi mấy khắc nữa. Một mình ngươi ở lại thế gian không khỏi cô đơn, để ta tiễn ngươi lên đường, cho các ngươi làm bạn dưới hoàng tuyền đi

Cố Độc Hành vừa an tâm xong, liền chủ động xuất kiếm tấn công.

Vừa xuất thủ chính là nhân kiếm hợp nhất, xuất chiêu tuyệt sát.

Một đạo kiếm khí to lớn tròn trịa đột nhiên xuất hiện, xung quanh kiếm khí chớp động tinh quang rực rỡ chói mắt, tựa như lưu tinh ngang trời đâm thẳng về phía Đoạn Thiên Tùng.

Trong mắt Đoạn Thiên Tùng chợt lóe hắc mang, không chút kinh hoảng, quát lớn: “Tới hay lắm!”

Trường kiếm trong tay giương lên, xoẹt một tiếng, đâm ra. Trên thân kiếm cũng đột nhiên xuất hiện một đạo quang trụ sáng ngời, dần dần khuếch đại, khí thế bá đạo. Ban đầu xuất kiếm bất quá chỉ là khởi thức bình thường, hoàn toàn không có bất cứ chỗ thần kỳ nào, nhưng kiếm xuất nửa đường lại lột xác thành nhân kiếm hợp nhất.

Cái này gọi là hành gia vừa xuất thủ là biết liền. Chỉ cần nhìn một chiêu này, là có thể nhìn ra tu vi kiếm đạo Đoạn Thiên Tùng đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thành. Đối thủ Cố Độc Hành gặp phải lần này, đúng là kỳ phùng địch thủ!

Hai đạo quang trụ chính diện giao phong, thân hình hai người đều chỉ lóe lên một cái, đều khẽ xoay mình, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong kiếm quang chớp động, phiêu tán đầy trời.

Ngay sau đó chỉ thấy thanh âm đinh đinh đang đang dày đặc giống như có trăm ngàn người đang cùng nhau rèn kiếm. Kiếm khí gào thét, trên bầu trời lập tức xuất hiện từng mảng từng mảng không gian vỡ tan, nháy mắt khôi phục, lại nháy mắt sụp đổ….

Giao chiến kịch liệt có thể thấy được.

Bóng người chợt lóe, Cố Độc Hành lắc mình xuất hiện, một thân hắc y không tổn hao gì. Giống như đằng vân giá vũ bay ngược ra sau, toàn thân Đoạn Thiên Tùng lại giống như lưu tinh trong kiếm vũ, mãnh liệt lao về phía Cố Độc Hành.

Đám người quan chiến phía dưới chỉ cảm thấy hô hấp mình dồn dập, khẩn trương tới mức gần như không thở ra hơi. Tuy khoảng cách phi thường xa xôi, hai người phía trên cũng hết sức khắc chế, nhưng mọi người vẫn cảm thấy kình khí tán loạn phả vào mặt.

Thân hình Cố Độc Hành cấp tốc xoay chuyển, né phải né tránh, lúc chỗ này lúc chỗ kia. Mà Đoạn Thiên Tùng lại đuổi theo không bỏ. Kiếm kiếm không rời nơi yếu hại trước người sau lưng Cố Độc Hành. Thế cục cực kỳ khẩn trương.

Cố Độc Hành nhìn như rơi xuống hạ phong, duy có kiếm trong tay là văn phong bất động.

Đoạn Thiên Tùng thét dài một tiếng, quát: “Gió nổi mây phun kiếm khí di thiên!”

Đột nhiên trường kiếm huy vũ giống như điên cuồng, kiếm khí trên không trong giống như đại phong thổi mây, điên cuồng dũng động, tấn công Cố Độc Hành ở toàn bộ phương vị, dày đặc điên cuồng tựa như muốn phá tan khoảng thiên địa này.

Ánh mắt Cố Độc Hành giống như thu đàm thâm thủy, trầm ổn vững vàng, toàn bộ thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt, không trung đột nhiên xuất hiện hơn mười tàn ảnh Cố Độc Hành, mỗi một đạo đều rõ ràng như thật, nối liền thành một dải.

Kiếm khí theo sát mà tới, từng đạo từng đạo kiếm quang lạnh lẽo xé nát từng đạo từng đạo tàn ảnh Cố Độc Hành, không ngừng xuất hiện, không ngừng xé nát, truy đuổi liên tục trên không trung.

“Sao lại thế này?” Ngạo Tà Vân đứng trên nóc một khách sán: “Cố lão nhị thế nào còn không phản kích? Một mực né tránh đâu phải biện pháp?”

“Ta thấy là hắn đang chờ đợi cơ hội.” Nhuế Bất Thông nói: “Đợi đến khi Cố lão nhị xuất kiếm, chỉ sợ chính là tử kỳ của tên kia.”

“Cái ngươi chẳng có nhãn lực gì cả….” Tạ Đan Quỳnh khinh bỉ liếc mắt nhìn một con rồng một con phượng: “Cố nhị ca làm như vậy chính là lợi dụng tên gia hỏa kia để luyện kiếm, tôi luyện kiếm khí và tu vi của mình cho phù hợi với cảnh giới, thần thức. Hiếm khi nào gặp được một địch nhân tu vi ngang bằng, nguy hiểm như vậy, làm sao lại không tranh thủ lợi dụng củng cố cảnh giới của mình. Các ngươi không nhìn ra thì đứng có chém gió lung tung, khiến mọi người lo lắng.”

Ba người không ngừng tranh cãi, trong khi hai kẻ nói nhiều nhất là Kỷ Mặc và La Khắc Địch lại không nói một lời, vẻ mặt dị thường chuyên chú, quan sát chiến đấu trên không trong.

Các huynh đệ cửu kiếp đều dựa vào ngoại lực mà cấp tốc gia tăng tu vi. GIữa tu vi và thần thức khó tránh khỏi có điểm mất cân bằng, không hòa hợp. Mà ý đồ của Cố Độc Hành hiện giờ, chính lợi dụng áp lực của chí tôn cửu phẩm, khiến cho mình hoàn toàn củng cố cảnh giới này.

Làm như vậy, tính phiêu lưu rất lớn.

Cho dù lợi dụng một cao thủ tầm thường tạo ra áp lực cũng mang tới nguy hiểm, huống chi lợi dụng một chí tôn cửu phẩm thanh danh từ lâu? Hơi bất cẩn một chút là nguy hiểm chết người.

Cố Độc Hành né tránh dần dần nhẹ nhàng hơn, trong bất tri bất giác, vô số hư ảnh trong không trung dần dần giảm bướt, cuối cùng hội hợp lại thành một, chỉ còn lại chân thân Cố Độc Hành, án kiếm mà đứng.

Đoạn Thiên Tùng liên tiếp truy kích, thế công thủy chung chưa từng suy giảm, giờ phút này thấy chân thân Cố Độc Hành hiện ra, sát ý lại một lần dâng lên, toàn bộ thân thể đột nhiên cấp tốc xoay tròn. Không trung vù một tiếng, xuất hiện một vòi rồng, gió xoáy không ngờ xé ra từng khoảng từng khoảng hư không, dần dần bay cao lên trên.

Mà thân hình Đoạn Thiên Tùng bị vây trong lốc xoáy vòi rồng, giống như được nó nâng lên vậy.

Vòi rồng vẫn tiếp tục xoáy mạnh nhưng Đoạn Thiên Tùng đã thu thế dừng tay, mũi kiếm trong tay chỉ về phía Cố Độc Hành xa xa, quát: “Cố Độc Hành, thống thoái chiến một trận với ta! Để Đoạn mỗ chân chính lãnh giáo một chút cái gọi là phong thái vô thượng của cửu kiếp truyền thuyết!”

Cố Độc Hành lạnh lùng nói: “Thật trùng hợp, Cố mỗ chính có ý đó!”

“Vậy thì tới đi!” Lệ khí trên người Đoạn Thiên Tùng dâng lên mãnh liệt. Trong đồng tử, hắc khí âm u tới cực điểm mãnh liệt tràn ngập, hai mắt con mắt phảng phất như biến thành hai hắc động.

“Vạn quỷ tề xuất!” Thân hình Đoạn Thiên Tùng nhoáng lên một cái, đột nhiên hắc vụ tràn ngập tứ phía, ma vụ cuồn cuộn mà ra. Tiếp đó vạn điểm hàn quang tựa như Quỷ Môn quan đột nhiên mở ra, hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ trong nháy mắt đã cùng nhau tràn ra, uy thế kinh người!

Bổn ý một chiêu này của hắn vốn là vạn kiếm tề phát, cái gọi là vạn quỷ tề xuất chẳng qua là để phù hợp với biệt hiệu “Quỷ Kiếm” của hắn. Nhưng hiện giờ sau khi ma hóa, ma vụ xuất hiện khiến cho uy lực một kiếm này gần như gia tăng gấp đôi, càng thêm quỷ dị khó lường, quả nhiên là vạn quỷ tập kích, quỷ ảnh trùng trùng không sai chút nào.

vạn đạo kiếm khí quỷ dị, hướng về phía Cố Độc Hành mà tràn tới, phô thiên cái địa, vẫn là công kích phạm vi rộng không có gì khác biệt. Công kích phạm vi rộng chính là khiến người muốn tránh cũng không được. Đây chính là sách lược Đoạn Thiên Tùng nghĩ ra trước thân pháp né tránh hoàn mỹ của Cố Độc Hành, muốn kích trúng mục tiêu.

Sắc mặt Cố Độc Hành lúc này không kinh không hỉ, vẫn là vẻ cô độc lạnh lùng như trước. Thân hình giống như bị thanh phong thổi, chậm rãi bay về phía sau, kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, ngâm nga: “Nhất kiếm hoành không hướng điên phong ~~~~”

Trường kiếm mãnh liệt hoành ngang trước ngực! Rung lên!

Trên không trung, trong chớp mắt đã xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh trường kiếm, dần dần hợp thành một ngọn kiếm sơn đội đất mà lên.

Vạn Quỷ Tề Xuất của Đoạn Thiên Tùng, quá sáu thành kiếm khí trở lên phốc phốc phốc đâm thẳng vào kiếm sơn, tiếp đó hóa thành từng đạo từng đạo hoa lửa nổ tung trên không trung. Còn những đạo kiếm mang khác lại cùng bẻ hướng, từ mấy phương hướng khác nhau nhắm thẳng thân thể Cố Độc Hành mà đâm tới. Quỷ Kiếm như vậy, thật sự quỷ dị khôn lường.

“Sinh Tử Thắng Bại Chuyển Đầu Không…..” Hắc Long kiếm xoay tròn một cái, toàn bộ thân thể lập tức chậm rãi xoay lại. Ông một tiếng, quanh người đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang hình quạt, che phủ toàn thân từ trên xuống dưới, không chút sơ hở.

Sau khi hắn xoay mình, lớp kiếm quang mới sinh vừa vặn bao phủ toàn bộ thân thể hắn, nếu từ đối diện nhìn sang, thật giống như Cố Độc Hành đang đứng trong một tấm gương trong suốt, hắc y phiêu dật lạnh lẽo.

Đoạn Thiên Tùng quát lớn một tiếng: “Diêm Vương Câu Hồn!”

Kiếm rung lên bần bật, hóa thành một điểm hàn quang, lực đạo ngưng tụ tại một điểm chưa từng có, cấp tốc đâm vào cổ họng Cố Độc Hành.

” Thiên Nhai Hà Xử Tri Âm Thưởng…..” Cố Độc Hành ngẩng phắt đầu lên, trong con người chớp động tinh quang, lớp kiếm quang giống như gương trước mặt đột nhiên vỡ vụn, giải thể hoàn toàn.

Giống như kính thủy tinh đột nhiên bị ngoại lực đánh nát, rầm một tiếng, rơi xuống. Nhưng khi mới rơi được một nửa, trong nháy mắt đã tập hợp lại, cùng mãnh liệt phóng đi tựa như thanh long phi thiên.

Vô tận kiếm mang xen lẫn vô tận sát cơ lạnh lẽo, toàn diện phản kích.

Vạn Quỷ kiếm khí của Đoạn Thiên Tùng nháy mắt bị chế ước, không những bị chế ước mà còn bị áp chế toàn diện, mặc cho tả xung hữu đột thế nào, cũng không thể thoát được phạm vi bao phủ một chiêu này của Cố Độc Hành. Đại kinh thất sắc, hú lên quái dị, thân mình hóa thành một đạo hắc quang, phá vây xông ra bên ngoài. Nếu cầu thắng vô vọng, vậy bỏ chạy đương nhiên là thượng sách.

“Dục hồi thủ thì dĩ vong tình ~~~” Toàn thân Cố Độc Hành phiêu đãng bay lên, trong mắt bạo phát hàn quang, Hắc Long kiếm lại một lần nữa xoáy tròn, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng t heo nó mà sáng lên!

Hai đạo kiếm quang giao nhau, chợt lóe rồi biến mất!

Ngàn vạn người quan chiến phía dưới, đều cảm thấy hai mắt mình đau đớn, trong thời gian ngắn không thể mở ra được, cố gắng mở ra cũng chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy gì. Dưới cường quang như vậy, nước mắt mọi người đều không kìm được mà trào ra.

Tràng diện này cũng thật kinh người, ngàn vạn người cùng nhau rơi lệ…

“Thương!” Hắc Long kiếm trở lại vỏ. Cố Độc Hành hai tay trống không đứng sừng sững giữa hư không, lạnh lùng nhìn Đoạn Thiên Tùng đối diện.

Đoạn Thiên Tùng trường kiếm trong tay, đứng đối diện Cố Độc Hành chừng mười bảy trượng, mũi chân trái hướng ra ngoài, vẫn duy trì tư thế bỏ chạy, đưa lưng về phía Cố Độc Hành, cứng ngắc.

Sau một hồi lâu.

Đoạn Thiên Tùng chậm rãi thu chân trái mình trở về.

Sau đó chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp, mắt nhìn Cố Độc Hành, thản nhiên nói: “Kiếm thật nhanh! Kiếm thật kỳ quái!”