Q.8 - Chương 68: Đại Khai Sát Giới!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giờ phút này Sở Dương đã né sang bên cạnh, căn bản là không ảnh hưởng đến kỵ sĩ của Lý gia đi lại nhưng một cái roi ngựa này vẫn như cũ dã man không nói đạo lý bay tới.

Sở Dương ngẩn ra rồi nghiêng đầu né qua, tiếng gió rít lên rồi cái rồi kia từ sát gương mặt xẹt qua, dĩ nhiên là trong rồi quán chú rất nhiều nguyên khí!

Một cái roi ngựa này dĩ nhiên là có lòng muốn đẩy người ta vào chỗ chết! Sở Dương trong lòng nhất thời lửa giận vạn trượng!

Đây cũng chính là ta, nếu đổi lại là người bình thường thì chẳng phải là đã bị một cái roi ngựa này đánh chết rồi sao?

Lão tử kể từ khi đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, có phải là tốt tính quá rồi hay không? Ngay cả thằng chaTam chú Tứ nào cũng dám động thủ cùng lão tử?!

Còn có…

Sở Dương tâm niệm như điện thiểm rồi trở tay một trảo đã chính xác túm được cây roi ngựa, hắn vừa dùng lực vừa gào to nói: “Cút xuống cho ta!”

“Vù” một tiếng, tên võ sĩ kia cả người từ trên lưng ngựa phi lên rồi không tự chủ được bị luồng đại lực của Sở Dương lôi lên, giống như đằng vân giá vũ bay tới.

Mắt thấy bay đến trước mặt, Sở Dương giơ chân phải lên hung hãn một cước đạp lên.

Một cước này đạp vào ngực hắn.

Phốc!

Vị kỵ sĩ này vừa mới bay tới lại bị thể đại lực này đạp vào ngực, cả người lần nữa bay ngược ra ngoài. Một tiếng kêu thảm, một ngụm máu tươi phun ra khiển đường phố dưới ánh bình minh thành màu huyết hồng đầy trời. Răng rắc răng rắc mấy tiếng, trước ngực hắn tất cả xương sườn đều bị Sở Dương một cước chặt đứt!

“Phốc” một tiếng, cả người hắn thể đi không ngừng, cuối cùng trực tiếp đụng phải bức tường đối diện, sau khi rơi xuống đất thì đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự! Trong miệng bọt máu sùng sục, mắt thấy đã là thở ra nhiều, thở vào thì ít, cách cái chết không xa.

Sở Dương nén giận đá ra một cước, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ mà trực tiếp chọc tới Lý gia là một trong tam đại gia tộc của Tử Hà thành!

Một cước một mạng!

“Hô ~~”

“Dừng lại!”

Một tiếng hiệu lệnh, đám nhân mã Lý gia vốn đã vọt đi được mấy trượng thì dị biến đột nhiên xuất hiện, mọi người vội vàng thắng ngựa đứng lại quay đầu lại xem. Nhưng ngay sau đó ai nấy đều nét mặt giận dữ nhìn tên kỵ sĩ nằm quay đơ trên mặt đất kia rồi lại nhìn vào Sở Dương, người người đều là lệ khí dâng lên.

Lại có người dám ở Tử Hà thành hành hung người của Lý gia? Hơn nữa dường như còn đánh chết!?

Dám đánh chết Lý gia kỵ sĩ là cận vệ của Lý Minh Nguyệt công tử?! Đây quả thực là sự khiêu khích không thể tha thứ được!

Trong mắt đám người Lý gia đầy lửa giận, mọi người giục ngựa lao đến vây quanh Sở Dương, đám ngựa phát ra tiếng thở phì phì trong mũi trong một cỗ khí thế trầm ngưng tràn đầy sát cơ căng thẳng.

Một người phi thân xuống ngựa đi đến chỗ kỵ sĩ kia, đưa tay sờ một cái nhưng ngay sau đó sắc mặt ảm nhiên lắc đầu nói: “Hế thuốc chữa rồi”.

Hết thuốc chữa rồi?

Mọi người nguyên vốn đã đầy lửa giận khó có thể ức chế giờ phút này lại càng thêm hừng hực thiêu đốt.

Tuy nhiên, không chờ bọn hắn quát hỏi, Sở Dương đã động thân tiến lên vẻ mặt tức giận thanh âm âm lãnh nói: “Một đám vô liêm sỉ! Mắt bị mù rồi hả? Không thấy được trên đường có người sao? Các ngươi cưỡi ngựa chạy đi như vậy có phải là nhanh muốn đi tìm chết hay không!? Một đám hỗn trướng!”

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta muốn định mà địch không nghỉ, nếu chuyện đã nhất định không thể tránh khỏi, mầm tai vạ đã nhấc lên thì các ngươi nên để ta chủ động ra tay!

Nếu đã gây chuyện thì sẽ không sợ đem chuyện náo đại lên.

Nếu đã quyết định muốn ở Tử Hà thành này đặt chân cũng không ngại ra tay. Tai bay vạ gió cũng không sao, cứ theo thuận thế, từ Lý gia này bắt đầu lập uy đi!

Sở Dương nhanh chóng làm rõ ý nghĩ rồi quyết định dẫn đầu đi làm khó dễ.

Đối mặt với phản ứng quá khích của Sở Dương, đối diện một đám người Lý gia ngược lại ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời mịt mờ có chút không biết làm sao!

Sở dĩ bọn chúng có phản ứng như thế cũng là bởi vì Lý gia ở Tử Hà thành hoành hành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đã quen xưng vương xưng bá rồi, coi như là một số gia tộc thực lực còn hơi ở trên Lý gia như Kim gia nếu không cần thiết cũng không dám đối xử với người Lý gia như vậy.

Hôm nay chuyện thật sự đã vượt ra khỏi dự đoán của Đám người Lý gia, chúng chưa từng thấy ai to gan lớn mật như vậy. Đem người đánh chết còn không nói, lại còn muốn gióng trống khua chiêng hưng sư vấn tội?

Chẳng lẽ là muốn làm phản sao?!

“Hảo khẩu khí, hảo ương ngạnh, ngươi dám làm như thế thì sẽ vì cử chỉ này của ngươi mà trả giá thật sự nhiều!” Lý Minh Nguyệt lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Dương, ánh mắt tựa như một loại rắn độc không tiếp tục nói nhảm nữa mà trực tiếp hạ lệnh nói: “Động thủ, bất kể hắn là ai, có lai lịch gì, hôm nay ta cũng muốn hắn chết!”

Hắn giục ngựa lui một bước rồi phất tay ý bảo nói: “Giết hắn đi!”

Theo tình hình chung mà nói, người thể gia gặp phải loại chuyện này, nhất là gặp phải kẻ cường thế như Sở Dương thì đều trước tiên phải quanh co mắng chửi nhau vài câu sau đó mới bắt đầu đánh.

Mà cái gọi là quanh co thật sự ra chính là khẩu chiến. Trước khi động thủ hả giận trên đầu lưỡi sau đó đánh nhau cũng là sảng khoái, về điểm này thì bất kể là cao thủ hay là người bình thường đều có thói quen theo bản năng. Trừ phi là sát thủ hay thích khách…

Nhưng, hiện tại hai bên rõ ràng là không có ý đồ về phương diện này nên trực tiếp bỏ đi một bước này. Hiện tại hai bên đầy hỏa khí, không cần mắng chiến cũng đã giận đến mức sắp nổ tung rồi.

Sở Dương hôm nay thật sự là vô tội, bị tai họa nên lửa giận trong lòng vạn trượng, không thể ức chế. Về phần đám người Lý gia lại càng thêm tức giận nổ tung, Lý gia chúng ta đụng tới là do ngươi xui xẻo đáng đời nhưng ngươi dám đánh người của chúng ta chính là ngươi không đúng! Hơn nữa ngươi còn đánh chết người của chúng ta, đánh chết không nói, ngươi còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ còn không nên chết?!

Lý Minh Nguyệt vừa nói một câu, bên Lý gia kia đã có bốn năm tên tức thì từ trên lưng ngựa phi thân lên mà tàn bạo đánh tới, trong đó có hai người ở giữa không trung tay run lên để lộ ra binh khí, ánh đao lóe sáng tà tà chém tới.

Nhìn thể công này, nếu như chém trúng chỉ sợ Sở Dương sẽ dưới một đao kia phân thành bốn cánh hoa!

Sở Dương trong ánh mắt như băng như tuyết. Đám người này đâu cần nói cái gì đạo lý nữa?

Giờ khắc này, sát khí của Độc Kiếm Võ Tôn kiếp trước vốn bị hắn đè nén đã lâu, thậm chí kể từ khi sống lại tới nay vẫn cố ý áp chế trong lúc bất chợt mãnh liệt mà mênh mông từ đáy lòng trào ra.

Trong phút chốc sát khí di thiên!

Kiếp trước mình chẳng phải chính mình vẫn gặp phải loại việc này sao? Vẫn luôn ở trong giang hồ bôn ba giãy dụa nhưng đến cuối cùng lại rơi vào một cái kết cục chết thảm! Kiếp này nhất quyết không thể để rơi vào vết xe đổ nữa.

Đối với đám người như vậy. Chỉ có giết!

Sở Dương trong lòng sát ý đại thịnh, sau một tiếng thét dài thân thể lăng không bay lên đón nhận ánh đao. Hắn thậm chí không thèm xuất động Cửu Kiếp Kiếm, ngay cả ý nghĩ cũng không có.

Đối mặt với đám tiểu lâu la nhiều lắm chỉ là Huyền cấp hay Linh cấp, căn bản là không cần vận dụng đến Cửu Kiếp Kiếm! Nếu ngay cả đối phó với đám này cũng phải xuất động đến Cửu Kiếp Kiếm thì chính là tiết độc Cửu Kiếp Kiếm rồi!

Sở Dương thân thể nhất phiêu, thân thể vọt lên cao nửa trượng, hai chân ở trên không trung ưu nhã tách ra rồi như hạ xuống đỉnh núi lớn, hai mũi chân đồng thời chính xác hạ xuống trên đỉnh đầu hai người trước mặt rồi dùng sức ấn xuống.

Cùng lúc đó, hai ống tay áo mở ra, ống tay áo run lên mà đón đỡ hai cây đao đang đến kia!

Răng rắc, hai cái thanh âm quái dị cơ hồ đồng thời vang lên, hai người bị Sở Dương giẫm lên đầu kia vừa muốn dùng sức phản kích thì lại cảm giác được trên đỉnh đầu áp lực vào giờ khắc này đột nhiên gia tăng thêm nghìn vạn lần!

Sau một khắc, hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên bởi vì cổ hai người bọn họ đột nhiên biến mất.

Sở Dương giẫm đầu của bọn hắn, trong nháy mắt phát lực hẳn là đã đem cổ hai người bọn họ giẫm lún vào trong lồng ngực! Thân thể Sở Dương thuận thể tung lên, xương ngực xương vai và cột sống hai người đồng thời nát bấy.

Hai cái đầu kia tuy đã rơi xuống ngang hông mà vẫn ương ngạnh đứng thẳng nhưng xương đùi và bắp chân bởi vì chịu cự lực mà răng rắc rồi nát bấy và tiếp tục chảy xuống dưới đất, cuối cùng rơi trên mặt đất!

Đợi đến khi Sở Dương hạ xuống mặt đất thì hai người kia đã biến thành hai vũng bánh thịt, cả đầu cả đuôi thành bánh thịt.

Trên mặt đất đại lượng máu tươi như suối phun ra, nó không ngừng hướng ra bốn phía phụt đi, ngoài xa hơn mười trượng, hai bên tường nhà giống như là mới được vẽ nên đóa đóa hoa mai nở rộ.

Như thế họa sỹ sử dụng hết thuốc màu đỏ thầm nên lấy máu tươi của bản thân làm mực mà vẽ nên thần kỹ mưa máu hoa mai.

Hai người còn lại thấy tình hình này thì hoảng sợ kinh hãi, gan muốn vỡ ra, đúng lúc này hai cây đao của họ đồng thời chém vào tay Sở Dương nhưng ngoài ý muốn là chỉ phát ra mấy tiếng “Đương đương” như thanh âm kim thiết giao kích. Tay Sở Dương tựa như là do kim khí cứng rắn nhất chế tạo thành, hoàn toàn không bị thương tổn gì.

Sau mấy tiếng đương đương, hai thanh cương đao đã bị bẻ gãy, ngay cả hổ khẩu cũng bị rách tả tơi, nội tạng bị thương, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Hai người hoảng sợ lui về sau.

Sở Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Lên rồi lại còn muốn lui sao!”

Thân thể hắn lại một lần nữa bay lên, hai cái tay một tả một hữu túm được cổ áo hai người rồi thuận tay cùng đập vào giữa!

Bốp!

Đỉnh đầu hai người ầm ầm đụng vào nhau rồi liền giống như là hai quả dưa hấu chín va mạnh vào nhau mà đồng thời bạo liệt ra.

Vạn đóa hoa đào mở, màu hồng khác thưởng! Thấy đại lượng huyết thủy phun ra chung quanh tung toé thì Sở Dương vội phi thân lui ra.

Ra ngoài năm trượng thì hắn đứng lại tuy nhiên một thân áo đen vẫn trơn bóng, ngay cả một giọt máu tươi cũng không có dính vào. Hắn lẳng lặng đứng đó, thậm chí cũng không ngẩng đầu và không nói một lời.

Mà ánh bình minh vừa mới rọi xuống đường cái, lúc này không khí đã khôi phục lại sự yên tĩnh hoặc giả là bị tiến vào một loại trạng thái tĩnh mịch. Đám người Lý Minh Nguyệt dù mắt đã nhìn thấy đủ loại tình huống nhưng ai nấy đều há to miệng mà lại không thể phát ra thanh âm nào. Chúng sợ hãi vạn phần nhìn đống huyết nhục hỗn độn trên mặt đất trước mặt mà chỉ có cảm giác duy nhất là trái tim mình vào giờ khắc này phảng phất như đã ngưng đập.

Bốn người mới vừa rồi còn cùng mình vừa nói vừa cười sinh long hoạt hổ, sao chỉ trong nháy mắt công phu đã biến thành bốn cái thi thể hình dáng thê thảm thể này.

Những gì mới trải qua vừa rồi nói thì dài còn quá trình thật sự diễn ra thì cũng chỉ trong giây lát mà thôi, cơ hồ chính là hai bên vừa động thì tức thì đã kết thúc.

Nhưng điều làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên chính là, động tác của Sở Dương liên tiếp tuy nhanh mà vẫn để cho bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng. Trong tiết tấu vừa mau vừa chậm rãi đánh giết thậm chí còn có một loại cảm giác ‘Ưu nhã mà chậm chạp’ rất quái dị!

Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vũng máu trước mắt rồi còn có Sở Dương một thân áo đen giống như là thấy được một con ác ma từ trong viên cổ địa ngục đột nhiên nhô ra!

Giờ khắc này, ngay cả chiến mã cũng không dám phát ra âm thanh. Sở Dương rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sắc bén vạn phần nhìn chín người còn lại trước mặt mà tàn khốc cười cười nói: “Hoàng Tuyền lộ thì xa, Quỷ Môn Quan thì mở, chư vị còn không lên đường thì đợi đến khi nào? Chớ để trì hoãn canh giờ, làm một cô hồn dã quỷ sẽ không tốt! Cùng lên đường đi, thứ cho ta không tiễn xa được!”

“Nhân cấp đỉnh cao thủ!” Ở bên người Lý Minh Nguyệt, một vị cận vệ rốt cục hoảng sợ nhận ra được sự thật sự theo bản năng hô ra một câu.

Bọn họ những người này cũng là dân bản xứ sinh trưởng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, đối với đặc điểm biểu hiện cấp bậc tự nhiên là so với Sở Dương thì càng thêm rõ ràng hơn. Sở Dương mới vừa mới động thủ khí cơ dẫn dắt mà quanh thân mơ hồ xuất hiện hơi thở như có như không.

Đây cũng là dấu hiệu hắn sắp đột phá Nhân cấp đỉnh mà đạt tới Địa cấp tầng thứ!

Nếu đến Địa cấp tầng thứ thì quanh thân hơi thở sẽ lột xác thành một loại màu vàng nhàn nhạt, đến Địa cấp trung phẩm lại là màu vàng sậm, về phần đến Địa vị thượng phẩm sẽ biến thành màu vàng sáng dị thường tôn quý!

Mấy người nói gì cũng sẽ không nghĩ tới, rạng sáng phóng ngựa đi nhanh lại vô tình chọc tới một đại cao thủ đã đạt đến Nhân cấp đỉnh, hơn nữa đại cao thủ này xuất thủ còn tàn nhẫn như thế!

Cái này đối với Tử Hà thành vùng biên duyên này mà nói, thật sự là… Một loại chuyện quá ngoài ý muốn.

Coi như là cường thế như Lý gia, hùng cứ Tử Hà thành nhiều năm như vậy, cùng Kim gia, Ngô gia chia thể ba chân vạc nhưng trong nhà tổng cộng cũng không có được mấy Nhân vị đỉnh cao thủ, trừ hai vị lão tổ tông chính là Địa cấp tầng thứ ra, còn mấy vị khác đều là Nhân cấp cao thủ, những người khác thì đa số là Huyền cấp và Linh cấp tầng thứ thôi.

“Nhân cấp đỉnh!” Sở Dương cười lạnh nói: “Nhãn lực chính xác! Chỉ tiếc, phần này nhãn lực cũng chỉ có thể vùi vào hoàng thổ mà thôi!”

Đột nhiên thân hình mạnh mẽ vọt lên.

Thân thể theo động tác kịch liệt ở trên không trung tuôn ra một trận âm thanh nổ tung rồi ngay sau đó xuất hiện tàn ảnh liên tiếp, trong nháy mắt đã đến trước ngựa mấy người.

“Ơ”. Vị kỵ sĩ nhãn lực rất không tệ kia cũng chỉ kịp nói ra một chữ rồi đã bị Sở Dương cho một cái tát đánh rớt xuống ngựa nhưng ngay sau đó lại thêm một quyền một cước nữa ra.

Sở Dương sát tâm đã lên thì không bao giờ có thể ngăn chặn được nữa.

“Dừng tay! Mau dừng tay!” Lý Minh Nguyệt quát to một tiếng, trên mặt hoảng loạn giọng the thé nói: “Ta chính là hậu nhân chính thống của Lý gia! Ngươi còn dám tiến lên một bước, ta ta… Ta sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi!”

“Ha ha… Chỉ bằng vào Lý gia các ngươi mà cũng dám lớn lối như vậy sao? Ngươi có tư cách này hả? Có bản lãnh này không!?” Sở Dương lớn tiếng cười to rồi chợt một quyền nữa đem một gã hộ vệ đánh cho xương ngực đứt đoạn, một chân khác thì đá tung một vị hộ vệ đá khác bay lên giữa không trung.

Mắt thấy hai người này cũng không sống nổi nữa. Sắc trời từ từ trong trẻo, giờ phút này trên đường cái đã dần dần có người đi đường, phương xa có người đầu vừa ngó nhìn lại thì lại lập tức rụt vào. Nhưng ngay sau đó lại thò mặt ra xem, loài người lòng hiểu kỳ vốn là khởi điểm của rất nhiều sự kiện.

Hai bên đường, các cánh cửa sổ đã sớm mở hé ra rồi vô số đôi mắt len lén nhìn xuống quan sát.

Làm cho mọi người thấy kinh ngạc là người Lý gia lúc này cơ hồ là ai nấy trong mắt cũng chỉ có sự phẫn hận và vô vọng.

Tam đại gia tộc chiếm cứ Tử Hà thành, những năm này tội nghiệt đã sớm như núi! Mắt thấy lúc này người Lý gia rốt cục đụng phải gốc rạ cứng rắn thì thật sự là đại khoái nhân tâm!