Q.8 - Chương 162: Đao Khách Chi Chiến

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lúc bất chợt Sở Dương nhớ lại 1 câu nói của Tử Tà Tình: Cao thủ chiến đấu, bên cạnh cả tòa thành thị cũng muốn tai ương!

Sở Dương hoảng sợ kinh ngạc ba thân ảnh đang ở trong chiến đấu rốt cuộc cường đại đến trình độ nào?

Chẳng qua là… Theo Đoạn Thương Không suy đoán, nơi này 3 người giao chiến hẳn là Lôi Đình Cuồng Đao, Cự Linh Đao, Thiểm Điện Xà. Ngày đó khi Lăng Tiêu Môn Hải đại trưởng lão quát để dọa Thiểm Điện Xà thì hắn trực tiếp không dám khẩu chiến, Thiểm Điện Xà đừng nói là nghênh chiến mà 1 câu ngoan thoại cũng không dám nói ra, do đó không khó để phán đoán, tu vi Thiểm Điện Xà khẳng định là không bằng Hải trưởng lão.

Xét về tu vi thì Hải trưởng lão so sánh với Tuyết Tiên Tử lại không bằng, dường như chênh lệch không nhỏ, Tuyết Tiên Tử bản thân cố nhiên là cao thủ nổi danh của Hồng Trần Như Mộng Hiên nhưng là người mà bên ngoài đều biết đến, còn phía sau khẳng định là còn có vô số cao thủ mạnh hơn. Ngoài Hồng Trần Như Mộng Hiên, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết còn có rất nhiều siêu cấp tông môn, cao thủ lại càng như mây…

Như thế một đường đi Sở Dương mới vừa đột phá mà hưng phấn nay lại cảm thấy chính mình vẫn như con kiến hôi mà thôi, con đường phía trước vẫn mịt mờ, vẫn cần cố gắng nhiều hơn!

Chẳng qua là hiện tại nghĩ đến chuyện này thật sự không có mấy ý nghĩa, cứ để ý đến chuyện trước mắt đã, trước mắt là ba người có tu vi không cách nào do lường được, là cao cấp tồn tại, những cao thủ kia tạm thời cứ để xuống đã!

Sở Dương không hề suy nghĩ lung tung nữa mà chuyên chú vào chiến cuộc, ngưng thần nhìn lại.

Mỗi một cái chớp mắt đều có ít nhất mấy mươi lần, hay là mấy trăm lần đao khí va chạm. Cùng với lúc đó, vô số lần quyền cước đánh ra!

Cái này đã không hề giống như là loài người chiến đấu nữa, mà là tử thần hay ác ma chiến đấu với nhau!

Sở Dương đứng cách nơi giao chiến khá xa, trên trăm trượng nên tiếng đánh nhau bên kia cùng tiếng nói chẳng qua là rất mơ hồ truyền đến.

“… Vô liêm sỉ! Ngươi còn dám đi!”.

“Lưu lại cho ta!”.

“Xen vào việc của người khác… Làm gì…

“Phi… Lão tử… Không quản tới!”.

“Đi con bà nó chứ, làm như ta thật sợ ngươi sao?!”.

“Còn có ta đây!…

Sở Dương mê võng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Hiện tại ba người kia càng đánh càng kịch liệt, hiển nhiên là đã nổi giận rồi, mình căn bản là không thể tới gần. Có biện pháp gì đây?

Sở Dương nhíu nhíu mày tâm niệm chợt lóe rồi cả người đột nhiên ở giữa không trung biến mất, hắn một bước rảo tiến vào trong Cửu Kiếp Không Gian.

3 người đang chiến đấu có ai là không mắt nhìn xung quanh tai nghe bát phương? Vốn là dĩ nhiên cũng có chú ý đến động tịnh bên này, ngoài ý muốn thấy có người đến không ngừng hướng về chỗ ba người bọn họ chiến đấu nhích tới gần. Đang suy đoán người tới là ai thì không có chút dấu hiệu nào người kia liền vô thanh vô tức biến mất.

Biến hóa kinh người này làm cho ba người nhịn không được mà trong lòng run run. Đây là chuyện gì chứ? Một người làm sao có thể hư không tiêu thất được?

Cho dù người tới tu vi cực cao, cho dù cao hơn cả Lăng Tiêu Môn Hải trưởng lão hay là mạnh như Tuyết Tiên Tử thì nếu muốn rời đi chúng ta vẫn có thể phát hiện ra được mới đúng. Trừ phi… Trừ phi thằng này tu vi đã đến cảnh giới của Cửu Đế Nhất Hậu trong truyền thuyết rồi, chỉ có đạt đến cảnh giới này thì mới có thể hoàn toàn giấu diếm được tai mắt của ba người chúng ta!

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái mà thôi, trong đầu mặc dù vẫn suy tư nhưng trên tay cũng không có nửa điểm ngừng nghỉ. Giờ phút này binh hung chiến nguy, nguy cơ tứ phía, động 1 chút là nguy hiểm đến tính mạng, hết sức chăm chú còn không được, nơi nào còn có thể quản đến nguy cơ sau này chứ. Ngay sau đó ba người lại tập trung tinh thần vào chiến đấu kịch liệt, điều duy nhất đáng chú ý cũng là hai gã đối thủ kia mà thôi.

May nhờ mới vừa rồi cả ba người cùng phân thần, nếu chỉ có mình mình như vậy thì có khả năng rất lớn là đã bị chém thành thịt nát rồi! Nghĩ tới đây tất cả mọi người hoảng sợ một trận mà càng thêm tập trung tinh thần và cũng không rảnh chú ý đến bên cạnh nữa.

Truyện Của Tui . net
Sở Dương đã khống chế Cửu Kiếp Không Gian, vô thanh vô tức đi tới trên chiến cuộc giờ phút này Sở Dương mặc dù là đang ở trong Cửu Kiếp Không Gian nhưng vẫn có thể tinh tường thấy rõ cả tiến triển của trận cục, thậm chí có thể hoàn toàn thấy được biểu hiện trên mặt 3 người, mỗi một lần da thịt co quắp như thế nào.

Nhưng ba người kia lại không nhìn thấy hắn. Có thể hình dung như cảnh trong phim hiện đại, Sở Dương đang đứng sau vách thủy tinh quan sát phía bên kia mà ba người này ở vào phía không quan sát ngược lại được. Hơn nữa Cửu Kiếp Không Gian của Sở Dương rõ ràng là cao cấp hơn, chẳng những quan sát rõ mà quả thực chính là tùy ý thay đổi phương vị.

Sở Dương nhìn nhìn mà tâm thần rất là sảng khoái, đột nhiên nhất niệm dâng lên, quả thực hung hãn muốn tát cho chính mình mấy cái bạt tai: Dường như cái chức năng này sớm đã có, chức năng nghịch thiên dùng tốt như vậy mà sao mình lúc trước chưa bao giờ khai quật ra. Nếu sớm biết điểm này cứ như vậy vô thanh vô tức đánh lén, có thể âm thầm đánh chết bao nhiêu địch nhân đây?:

Đây rõ ràng là phương pháp ám sát tuyệt thế vô song còn gì nữa!

Bất quá lại nghĩ dường như trước đây nhiều nhất chẳng qua là Thần hồn lực của mình có thể tiến vào Cửu Kiếp Không Gian hơn nữa sau đó cơ hội chiến đấu thật ra cũng không nhiều, ứng dụng không nhiều nên tự nhiên là khó có thể khai quật được ra, hiện tại phát hiện ra cũng đâu trễ… Hắn chợt thoải mái.

Hiện tại Sở Dương phạm vi nhìn rộng lớn, không khác gì quan chiến ở khoảng cách gần, mặc dù ba người này tốc độ di động kinh người, hơn xa nhận thức của Sở Dương nên cũng chỉ miễn cưỡng phân biệt được hình dáng của 3 người ra sao, trước mắt chiến trong ba người kia có hai người Sở Dương biết, thậm chí có thể nói là đã giao tế qua, về phần người thứ ba mặc dù không chính thức biết nhưng cũng biết là ai.

Vị ở giữa kia vóc người khôi ngô, mặt râu quai nón, ánh mắt hung ác như lôi tự điện, đao trong tay đúng là Thánh cấp bảo đao mà mình mới vừa bán đi, người này không thể nghi ngờ gì, đó là Lôi Đình Cuồng Đao ngày đó mua được bảo đao.

Một người khác là 1 khôi ngô hán tử tham dự cạnh tranh Thánh cấp bảo đao, là Cự Linh Đao.

Về phần người cuối cùng có thân pháp linh động nhất, thân hình mờ ảo như khói, hay thay đổi kèm theo một loại đạo vị u ám, người này khẳng định chính là Thiểm Điện Xà trong buổi đấu giá ngày hôm đó đã lên tiếng nhưng không hiện ra thân hình.

Tam đại đao khách không thiếu một ai tất cả tề tụ ở đây. Lúc này 3 người không giống như lúc ở trong phòng đấu giá là sử dụng tiền tranh giành. Ở chỗ này là chiến đấu long trời lở đất là võ đấu!

Giờ phút này Thiểm Điện Xà kia đang hổn hển kêu to nói: “Lôi Đình công kích ta thì cũng thôi, chúng ta lúc trước sớm đã có ân oán hơn nữa tiểu tử kia đối với hắn còn có chút ân huệ nhưng Cự Linh ngươi thì tại sao? Trong này ngươi có chuyện gì đâu?”.

Cự Linh Đao cười to nói: “Con rắn thối kia lời này của ngươi nói thật cũng không sai, nơi này lão tử không có chuyện gì, có thể lão tử chính là ngứa tay, thấy 2 ngươi chiến đấu mà kìm lòng không đậu muốn chen vào giải sầu tý! Có được không?”.

Vừa nói xong chợt một đao phiêu hốt bổ về phía Thiểm Điện Xà, Thiểm Điện Xà chợt đỡ đao thì Cự Linh một đao kia vừa hơi tiếp xúc trong nháy mắt đã chuyển đối phương hướng chém về phía Lôi Đình Cuồng Đao.

Lôi Đình Cuồng Đao kêu to một tiếng, phản đao chống lại, hai người hoàn toàn không có giả dối đối chém một cái, nhưng ngay sau đó thân thể bắn ra ngoài rồi cùng phát ra một đao chém thẳng về hướng Thiểm Điện Xà!

Thiểm Điện Xà giận dữ phát điên hắn lớn tiếng mắng nói: “Cuồng Đao chết tiệt kia, Sở Dương kia làha ngươi hả? Không phải là lúc đấu giá nói giúp ngươi một câu thôi sao? Thật sự là ân tình lớn như vậy sao? Ngươi không phải là cũng đã đưa cho hắn năm vạn Tử Hà Tệ, chẳng lẽ còn chưa đủ bù đắp nhân tình câu nói kia sao? Lại vì cái này mà cùng lão tử liều mạng! Ngươi u mê hả?”.

Lôi Đình Guồng Đao cuồng tiếu như sấm nói: “Cho dù không là vì phân tình cảm này, chỉ nói ngươi ngày đó ác ý tranh giá với ta, lão tử cũng không có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi! Con rắn thối kia, hôm nay ngươi nhất định sẽ biến thành làm một con rắn chết!”.

“Mẹ ngươi ấy!”. Thiểm Điện Xà tức giận mắng một câu nhưng ngay sau đó chính là luống cuống tay chân ngăn cản hai người cùng đánh.

Chiến cuộc cực kỳ quỷ dị mỗi khi Thiểm Điện Xà sắp chống đỡ không nổi thì Cự Linh Đao lại chuyển hướng sang tấn công mạnh Lôi Đình Cuồng Đao, để cho Thiểm Điện Xà có cơ hội thở dốc, chiến cuộc cũng là tức thì cải biến thành Thiểm Điện Xà và Cự Linh Đao liên thủ vây công Lôi Đình Cuồng Đao. Tuy nhiên chỉ cần Thiểm Điện Xà khôi phục như cũ thì Cự Linh Đao lại quay lại cùng Lôi Đình điên cuồng tấn công Thiểm Điện Xà.

Qua một hồi lâu Sở Dương rốt cục hoàn toàn đã hiểu: Lôi Đình Cuồng Đao cùng Thiểm Điện Xà hai người này mới thật sự là đang liều mạng với nhau, về phần Cự Linh Đao kia chỉ thuần túy là tới quấy rối thôi, hơn nữa đây còn là loại người tổn nhân bất lợi kỷ vô liêm sỉ, nói rõ chính là hắn không muốn để cho chiến cuộc chung kết sớm, cứ như vậy một đường kéo dài mới đúng với tâm ý của hắn.

“Cự linh!”. Thiểm Điện Xà u ám gọi nói: “Ngươi nếu không lùi xuống đừng trách lão tử phải sử dụng sát chiêu, chuyên hôm nay vốn cùng ngươi không liên quan gì, ta khuyên ngươi đó.”.

“Khuyên cái rắm rối loạn càng hay!”. Cự Linh Đao ha ha cuồng tiếu nói: “Khó được cơ hội tam đại đao khách thực lực tương đương có cơ duyên gặp mặt này, chiến đấu như vậy vắng ta sao được”.

Những lời này làm cho hai người kia đều cười khổ. Đúng vậy trên thế giới này người tu luyện Đao Đạo cao hơn so với bọn hắn tuyệt đối không ít nhưng nói về thực lực tương đương thì cả Cửu Trọng Thiên Khuyết làm sao cũng sẽ không vượt qua năm mươi người.

Năm mươi người nói về số lượng thì có vẻ như không ít nhưng xét trong ngàn ức nhân khẩu ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì là dị thường nhỏ bé. Có ít người coi như là có chủ tâm đi kiếm đối phương thì khả năng lớn nhất vẫn là: Cả đời không thể gặp nhau!

Đây vốn là vận mệnh!

Dưới tình huống như thế ngươi muốn tìm được một đối thủ có lực lượng ngang bằng thật sự là khó, khó trách Cự Linh Đao hưng phấn như thế, không tiếc tự hạ thân phận cũng phải hết sức kéo dài trận chiến quỷ dị này, chỉ vì muốn chiến cho thống khoái.

Thiểm Điện Xà tức đến mức lông tóc dựng đứng lên nói: “Ta muốn giết người đây!”.

“Giết người hả?! Tới giết ta này!”. Hai người kia cùng nhau rống to.

Rầm rầm rầm…

Ba người chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, Thiểm Điện Xà hiển nhiên đã bị kích thích ra chân hỏa, Lôi Đình Cuồng Đao vốn là mang lòng giết người, còn Cự Linh Đao thì càng không muốn dốc hết toàn lực cũng không được, lúc này đã không ai bứt ra được nữa.