Q.8 - Chương 72: Tử Hà Thành Đại Loạn!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ta biết? Biết mà còn rất quen thuộc sao? Người trong cuộc giả vờ không biết? Ta làm sao càng nghe càng hồ đồ đây? Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì!” Miêu sư thật sự bị Sở Diêm Vương làm cho hồ đồ rồi!

“Ta nói như vậy mà ngươi nghe không hiểu sao? Cường lực hậu viện của ta chính là ngài, Miêu huynh ạ”. Sở Dương vẫn là khuôn mặt trịnh trọng, giọng nói tràn đầy vẻ đương nhiên nói: “Hai ta gặp lần đầu mà như đã quen thân, có cơm cùng nhau ăn, có tiền cùng tiêu, cùng sinh cùng tử, đồng hội đồng thuyền, ta gặp chuyện, ngài không thay ta gánh thì… Người nào thay ta gánh đây? Ngươi nói xem đạo lý có đúng hay không đây?”

“Ta ư?” Miêu Nị Nị mắt choáng váng chỉ vào mũi mình hỏi lại.

“Đương nhiên là ngài rồi, ngài là chỗ dựa lớn của ta, ta hỏi ngài, nếu có người muốn giết ta, ngài có giúp ta không?” Sở Dương dường như rất tùy ý hỏi.

“Dĩ nhiên phải giúp ngươi rồi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta và là huynh đệ của ta! Ngươi gặp nguy hiểm mà ta không trợ thủ thì ta đây là người gì chứ?!” Miêu Nị Nị không chút do dự hồi đáp, về mặt trái phải rõ ràng, lập trường của Miêu sư rất là kiên định!

“Nếu một nhóm người tới giết ta, còn là cao thủ nữa, hơn nữa thể lực rất lớn, ngài có giúp ta không?” Sở Dương vẫn rất tùy ý hỏi.

“Nhất định là phải giúp rồi, cho dù phải mất cái mệnh này cũng muốn bảo vệ chu toàn cho ngươi!” Miêu Nị Nị không chút do dự trả lời, bằng hữu tình nghĩa, tình cảm tri kỷ, ngay cả giúp đỡ mà mất đi tánh mạng thì đã sao?!

“Nếu là cả giang hồ mọi người muốn giết ta, ngươi có giúp ta không?” Sở Dương trong đôi mắt lộ ra một tia giảo hoạt hỏi.

“Dĩ nhiên rồi!” Miêu Nị Nị cảm thấy bị khinh thị, có chút tức giận nói: “Ngươi đang hoài nghi ta sao?!”

“Không phải là vậy, Miêu huynh, ngài đường đường là Thiên cấp cao thủ! Cả giang hồ ngài cũng có thể giúp ta gánh được, vậy chuyện nhỏ trước mắt này chỉ là một cái Lý gia, còn không phải là ngài một cái rắm đủ có thể san bằng rồi sao? Tin tưởng chỉ cần ngươi ho khan mấy tiếng, còn không tức thì gió êm sóng lặng?!”

Sở Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Hiện tại, chính là lúc ngươi cần bày ra thực lực cường đại của Thiên cấp cao thủ rồi đó. Tiểu đệ ta liền đi ngủ trước đây, Miêu huynh mời cứ tự tiện. Nếu có địch nhân xâm phạm, Miêu huynh không cần cho ta mặt mũi. Nên làm gì thì cứ làm”.

Dứt lời hắn thản nhiên đi vào trong phòng, vừa đi vừa vặn eo bẻ cổ phân phó nói: “Ai, chiều nay mệt chết ta rồi, đầu tiên là trí nhớ và thể lực nữa, bị hành hạ quá đủ rồi… Ừ, Vương Đao. Ngươi đi vào hậu viện nghỉ ngơi đi, trong đó có mấy gian phòng, cứ tùy tiện chọn một phòng nghỉ ngơi đi, hảo hảo ngủ một giấc, đem tinh thần dưỡng tốt cho ta, ngày mai mà còn để cho ta thấy vẻ mặt suy sụp thì cẩn thận ta sửa chữa ngươi”.

“Dạ!” Vương Đao vội vàng đáp ứng nói.

“Thủ hạ của ta, chảy máu chảy mồ hôi hay rơi đầu cũng có thể, duy chỉ có là không cho phép rơi lệ, không cho phép mặt mày ủ dột!”

Vừa nói chuyện vừa phân phó, Sở Dương lười biếng tiến vào gian phòng của mình.

“Phanh”. Cửa đóng lại.

Miêu Nị Nị thì vẫn trợn mắt hốc mồm đứng ở cửa. Trong lúc nhất thời, cái đầu nhỏ của Miêu lão sư có chút ngẹo xuống.

Chuyện gì xảy ra đây!?

Làm sao nói hai câu mà việc này lại hoàn toàn biến thành chuyện của ta rồi? Hắn ngược lại cái gì cũng mặc kệ phủi tay? Mặc dù nói hắn có phiền toái ta nhất định là giúp đỡ nhưng… Nhưng tình huống này dường như có chút là lạ?

“Ai… Không phải là chuyện này”. Miêu Nị Nị suy nghĩ cả thảy một hồi lâu. Rốt cục coi như là lấy lại được tinh thần, lòng như lửa đốt liền chạy vào trong phòng Sở Dương nói: “Chuyện này không thể làm như vậy được… Cần bàn bạc kỹ hơn”.

“Khò khò… Nói nhiều”. Bên trong không ngừng vang lên tiếng ngáy to của Sở Dương và cửa bị khóa trái.

“Ta meo meo ngươi!” Miêu Nị Nị trong nháy mắt hỏng mất, hắn thật sự muốn phá cửa mà vào.

Ngươi tên hỗn đản này, ngươi hắn meo meo chọc vào một cái cục diện rối rắm như thế, nay tính toán lại muốn mình thu thập tà cuộc cho hắn sao?

Trong lúc nhất thời Miêu Nị Nị thật sự là lòng khóc không ra nước mắt. Bên kia, Ngôn Như Sơn đang cực độ suy yếu nằm ở trên giường không nhúc nhích nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia nụ cười cổ quái. Có ý tứ, thật sự là quá có ý tứ.

Suy yếu thì suy yếu nhưng thần thức người ta không có bởi vì bị thương mà giảm xuống, bên trong chu vi hơn mười dặm, thậm chí cả Tử Hà thành hết thảy động tĩnh chỉ cần hắn muốn biết thì cũng sẽ không tránh được hắn cảm ứng,

Tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là cái loại người vọng động lỗ mãng nhưng ở dưới ban ngày ban mặt, mà đại khai sát giới.

Chuyện Sở Dương làm, cố nhiên là thay trời hành đạo, cố nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, cố nhiên là đại khoái nhân tâm…

Nhưng, nhưng hắn hẳn là còn có dụng ý khác?!

Nếu như chỉ là đơn thuần muốn giết người thì thật sự ra rất đơn giản. Chỉ cần lúc ấy trốn đi, cho dù Lý gia hộ vệ không cam lòng thì cũng không làm gì được. Sau đó, lấy thực lực tu vi của Sở Dương hoàn toàn có thể toàn bộ không một tiếng động lẻn vào Lý gia chém giết Lý Minh Nguyệt trong lúc bất tri bất giác. Làm như vậy có thể bảo đảm hoàn toàn không có bất kỳ hậu hoạn nào.

Tuy nhiên Sở Dương nhưng lựa chọn gióng trống khua chiêng động thủ, động thủ như vậy hoặc là khoái ý ân cừu nhưng lại rước lấy rất nhiều phiền toái, bậc trí giả không làm như vậy.

Ngôn Như Sơn cùng Sở Dương tuy chung đụng chưa lâu nhưng hắn đã sớm khẳng định thiểu niên tuổi không lớn lắm này đầu óc tuyệt đối sẽ không kém hơn tuyệt đại đa số người được gọi là “Trí giả” đương thời.

Cho nên nếu nói là làm như vậy mà một điểm dụng ý cũng không có thì Ngôn Như Sơn tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Thậm chí, Ngôn Như Sơn cơ hồ có thể kết luận: Hậu thủ mà thằng này cậy vào tuyệt đối không phải là con mèo chẳng qua là Thiên cấp kia mà thôi.

Mặc dù chuyện này thì con mèo kia cũng có đầy đủ năng lực xử lý…

Đây thuần túy không phải vì gây chuyện mà giết người, cũng không phải là nhất thời tức giận! Ngôn Như Sơn cố phán đoán xem hắn đến tột cùng muốn làm chuyện gì? Tại sao phải gây chuyện?

Trong phòng, trong lòng Sở Dương vang lên thanh âm Hổ ca nói: “Ngươi rốt cuộc định làm như thế nào? Có muốn Hổ ca giúp ngươi một cái hay không? Điểm chuyện nhỏ này đối với Hổ ca mà nói không cói vào đâu!”

Sở Dương liếc mắt nhìn Hổ ca trong ngực to cỡ lòng bàn tay nói: “Ngài muốn giúp đỡ hả? Cụ thể nên làm sao đây?”

“Rất đơn giản, ta đem cả nhà kia nuốt gọn vào bụng là kết thúc sự kiện này thôi”. Hổ ca cười hắc hắc nói: “Mặc dù ta cũng không thích ăn thịt người nhưng người nhà này bây giờ không thể coi là người nữa… Ta đem bọn họ cho nuốt vào còn ngươi chiếm lấy gia sản của bọn họ, hai ta phân công chính xác, không tốt sao?”

Sở Dương im lặng một trận mà nhìn vị tiểu hổ thân hình nhỏ nhắn khả ái này nói: “Cái phương pháp này hay là tạm thời gác lại, bàn sau đi. Tạm thời vẫn chưa cho bọn họ biến mất được, nếu cần thiết ta sẽ lên tiếng”.

Hổ ca lật mắt trợn trắng, rất là thích ý trở mình, đem cái bụng lật qua lật lại nói: “Tốt. Chuyện gì cần thì ngàn vạn lần không nên khách khí, phải lên tiếng đó. Cái bụng của Hổ ca của ta có thể chứa được thiên quân vạn mã mà”.

Sở Dương trầm mặc.

Lý Minh Nguyệt bị giết. Lúc này Lý gia đã hoàn toàn loạn rồi, hoặc là phải nói, cả Tử Hà thành đã loạn rồi.

Thành chủ phủ. “Phanh!” Thành chủ đại nhân thốt nhiên nổi giận nói: “Người đâu tới đây!”

“Dạ!”

“Lập tức đem Sở Dương kia bắt về quy án cho ta! Ở Tử Hà thành này mà phạm phải hung án như thế, thủ đoạn hành hung hung tàn như thế há có thể bỏ qua được!”

“Dạ!”

Thị vệ tuân lệnh tức thì nhanh chóng đi ra ngoài. Thành chủ đại nhân lại cau mày bước đi thong thả trên mặt âm trầm nói: “Tên đáng chết này không biết từ nơi nào chui ra! Thể chân vạc vi diệu giữa Tam gia này là do ta hao tổn vô số công phu mới tạo dựng lên được… Bằng không, một cái Lý gia chẳng phải sớm đã bị ta tiêu diệt rồi sao? Cái tên đáng chết này thứ nhất là đưa tới sóng to gió lớn như vậy… Hơn nữa còn một bộ muốn đem sự việc làm phức tạp lên, nếu không ngăn chặn thì Tử Hà thành này sẽ loạn”.

Đang trầm tư thì một cái thanh âm dịu dàng vang lên nói: “Phu quân, nghe nói Sở Dương này là thần y ở Nam Nhân Đường?”

Thành chủ đại nhân nhất thời trở nên rất chật vật nói: “Ách, phu nhân. Điểm này thì ta không rõ lắm”.

Một phụ nhân tao nhã yểu điệu từ hậu đường đi ra, mặt như phù dung thân như liễu, đi tới trước người thành chủ đại nhân nói: “Ừ, tiện thiếp có nghe nói… Vị Sở thần y này chuyên trị bệnh kín”.

Trong thanh âm của Thành chủ phu nhân rõ ràng có sự u oán.

“Khụ khụ khụ”. Thành chủ đại nhân đầu đầy mồ hôi, sắc mặt quẫn bách ho khan thì lúc này…

“Khởi bẩm thành chủ đại nhân, phía ngoài có người cầu kiến”. Phía ngoài bẩm báo.

“Không gặp!” Hắn đang lúc diện mục vô quang, ngay cả thắt lưng cũng không đứng thẳng nổi nên thành chủ đại nhân nổi giận từ chối nói.

“Dạ… Chẳng qua là”. Người ở phía ngoài có chút ấp ấp úng nói: “Hắn trình lên bái thiếp. Chính là bái thiếp của Giang Đông Hoa gia”.

“Giang Đông Hoa gia?” Thành chủ đại nhân ngẩn ra nói: “Để cho hắn vào, ừ, không để cho hắn đi vào thư phòng, ta sẽ tự mình đi tiếp đãi”. Rồi hắn vội vã bỏ đi, vừa đi vừa đổ mồ hôi lạnh. Đối mặt với phu nhân, 36 kế tẩu vi thượng sách. Ai, người nam nhân mà phương diện nào đó không được, thật sự là rất không đứng thẳng nổi sống lưng…

Một đường đi, cảm thấy phía sau ánh mắt của phu nhân vẫn u oán bắn lên trên lưng mình thì cước bộ của thành chủ đại nhân càng lúc càng nhanh, cuối cùng như chạy trối chết, trên trán đầy mồ hôi lạnh…

Kim gia.

“Lý gia Nhị công tử Lý Minh Nguyệt bị thầy thuốc tọa đường Nam Nhân Đường Sở đại phu giết đi?” Lý gia gia chủ cau mày, phân phó nói: “Mặt thiết chú ý sự phát triển, chúng ta tạm thời án binh bất động. Mau triệu hồi toàn bộ thành viên Trí nang đoàn tùy thời nghị sự; Tổ tình báo chú ý đến quá trình phát triển, bất kỳ sự dị thường, bất kỳ tin tức nào cũng không được bỏ qua!”

“Dạ!”

“Lấy thời gian ngắn nhất lấy được tin tình báo chuẩn xác nhất. Mặt khác tức thì tra rõ lai lịch Sở đại phu ở Nam Nhân Đường, không được bỏ qua cho bất kỳ một dấu vết nào”.

“Dạ!”

Bên kia. Ngô gia cũng ban bố lệnh tương tự. Hai nhà này hiển nhiên cũng tính toán tọa sơn quan hổ đấu mà Lý gia bên này hiển nhiên đã hoàn toàn điên cuồng.

Đã không biết bao nhiêu năm rồi, thật sự đã lâu lắm rồi không người nào dám chính diện trêu chọc Lý gia như vậy. Huống chi lần này người chết lại là Nhị công tử chính chi của Lý gia!

Thậm chí, người còn cơ hồ chết ở ngay đại môn nhà mình.

“Người đâu! Đem thằng đại phu khốn kiếp kia trói về đây cho ta! Ta muốn để cho hắn cầu sinh không được, muốn chết không xong!” Lý gia gia chủ rống giận rung động cả cái sân rộng, tất cả mọi người có chút sắc mặt tái nhợt. Gia chủ bao nhiêu năm rồi không có nổi giận như vậy?

“Tra rõ lai lịch của hắn!” Lý gia gia chủ rống giận nói: “Tất cả ai cùng hắn có liên quan ta cũng muốn bọn họ sống không bằng chết! Liên lụy cả cửu tộc, hết thảy phải chết!”

Lý gia thị vệ võ sĩ chen chúc lao ra.

“Gia chủ, thành chủ phủ bên kia tựa hồ cũng đã nhúng tay vào chuyện này, chúng ta có phải là”. Một gã chòm râu dê cẩn thận nhắc nhở.

“Chuẩn bị hậu lễ, ta tự mình đi ra mắt thành chủ! Chuyện này, tùy chúng ta Lý gia giải quyết!” Lý gia gia chủ diện mục dữ tợn nói: “Mượn quan phủ báo thù, thủy chung vẫn kém một tầng, làm sao cũng không thoải mái. Ta muốn đích thân lột da hắn!”

“Dạ!”

Cơ hồ các thể lực đều mặt thiết chú ý đến Nam Nhân Đường nho nhỏ này. Đoạn thời gian trước khi nó khai trương đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý, chẳng qua là lần đó là bởi vì nó công khai nói trị liệu được bệnh kín nên không khỏi đưa tới cực đại oanh động, đương nhiên là oanh động làm trò cười rồi. Còn lần này chú ý là có chút ý tứ hàm xúc khác hoặc là có thể nói, là thật sự chân chính oanh động, oanh động trên thực tế.

Mà ở trong lòng một số người bình thường hoặc là võ giả bình thường thì đều đồng tình với người tạo ra sự kiện lần này. Hành vi của hắn được những người này đồng tình, hắn đã làm việc mà rất nhiều người muốn làm nhưng không có năng lực hoặc là không có đảm lượng để làm!

Bao nhiêu năm rồi, tam đại gia tộc ở Tử Hà thành hoành hành ngang ngược, chưa từng có người nào dám lên tiếng? Hôm nay, người này giúp mọi người xả một ngụm ác khí lớn và diệt trừ một cái đại tai họa.

Do đó trong lòng mọi người tự nhiên là hướng về Sở Dương rồi nhưng lại vô lực giúp hắn. Chỉ có thể là đầy cõi lòng tiếc hận cùng thương hại nhìn chăm chú vào sự diễn biến của sự việc.

Sở Dương nghỉ ngơi một hồi rồi đến phòng Ngôn Như Sơn. Ngôn Như Sơn lúc này khí sắc đã khá hơn nhiều rồi, nhìn thấy Sở Dương đi vào thì hắn nằm ở trên giường mặc dù không đứng dậy được nhưng vẫn gật đầu cười cười chào.

“Lúc này cảm giác như thế nào? Đoán chừng còn phải mấy ngày nữa mới có thể phục hồi được như cũ?” Sở Dương hỏi.

Lời này vốn nên do Sở Dương là thầy thuốc trả lời nhưng giờ phút này lại trở thành câu hỏi của hắn.

“Đã không có gì đáng ngại nữa”. Ngôn Như Sơn mỉm cười nói: “Ta đoán chừng không đến mười ngày nữa là cũng đại khái khôi phục rồi. Vết thương như vậy chỉ cần có thể trị được thì sẽ khôi phục rất nhanh”.

Ngôn Như Sơn đáp lời cũng rất cổ quái, giống như thầy thuốc vậy, tuyệt đối là thầy thuốc tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh và dự đoán bệnh án.

“Vậy thì tốt”. Sở Dương cười cười nói.

“Đối với chuyện bên ngoài, ngươi… Một chút cũng không lo lắng sao?” Ngôn Như Sơn dùng một loại ánh mắt rất thú vị nhìn Sở Dương hỏi.

“Ngươi không phải là cũng không lo lắng sao? Ngươi không lo lắng thì ta còn lo lắng cái gì!” Sở Dương cười nói.

Lời Sở Dương đáp nhìn như bừa bãi kì thực lại có hàm nghĩa không tầm thường, Sở Dương nếu xui xẻo thì người bệnh Ngôn Như Sơn há có thể may mắn thoát khỏi? Mà Ngôn Như Sơn sở dĩ không lo lắng tự nhiên là do đối với Sở Dương có lòng tin, ngay cả ngoại nhân cũng đối với mình có lòng tin thì mình tại sao lại đối với mình không có lòng tin chứ?!