Q.8 - Chương 145: Có Thì Tất Báo!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hải Dương Ba trên khuôn mặt già nua co quắp một chút nói: “Ta hiểu”.

Nếu không phải thật sự coi là thân đệ muội thì bọn họ sao lại ngoan cố như vậy chứ? Hài tử có tâm mẫn cảm nhất, chân thành tha thiết nhất, người nào đối với bọn họ tốt nhưng mục đích cuối cùng lại là hiệu quả và lợi ích thì bọn họ cho dù ngoài miệng không nói toạc ra mà từ đáy lòng cũng sáng tỏ!

“Muốn đả thông được bọn họ… Chuyện này chỉ sợ rất khó… Ta thật lòng không muốn bắt buộc bọn họ!”. Sở Dương thở dài thở ngắn, vẻ mặt u sầu không vui nói.

“Nói đi, ngươi có điều kiện gì?”. Hải Dương Ba nơi nào nhìn chưa ra, tên khốn kiếp này rõ ràng là đang muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, đưa tay mò chỗ tốt rồi, ngươi nghĩ đến ngươi có thể giả mạo hài tử sao? Ngươi có thể không vì hiệu quả và lợi ích sao?!

“Đối với chuyện khuyên bọn họ, ta cũng có phần nắm chắc”.

“Ừ?”. Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử cùng nhau quay đầu nhìn hắn.

“Hiện tại, người Thiết Huyết mình đối với ta mắt nhìn chằm chằm vào… Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, cũng làm cho ta rất tức giận”. Sở Dương nói: “Nhưng bây giờ… Ta thực lực còn rất yếu… Ta rất sợ. Vạn nhất ta chưa làm xong chuyện cho hai vị thì đã bị Thiết Huyết mình làm thịt rồi… Vậy thì không ổn”.

Nếu xuất hiện biến số, hơn nữa biến số này còn đối với mình có lợi, như vậy không nhân cơ hội hảo hảo mò một khoản, vậy cũng thật không phải là Sở Dương rồi.

Cháy nhà hôi của vốn là tác phong của ta, bỏ đá xuống giếng đó là tín điều của ta! Có tiện nghi không lấy, đó chính là thằng khốn kiếp…

Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba ngơ ngẩn.

Ngươi sợ?

Ngươi ngay lúc đó làm bừa bãi, tất cả mọi người đều thấy được mà!

“Hai vị tiền bối. Ngài nói vạn nhất bọn họ nếu tới ta gây tìm phiền phức thì có thể làm sao bây giờ đây? Ta đành chờ chết sao?”. Sở Dương sầu lo nói.

“Nhưng là”. Hải Dương Ba trừng mắt nói: “Không phải là còn có vị thần bí tiền bối kia sao?”.

“Vạn nhất trước khi vị thần bí tiền bối kia biết được, ta đã bị bọn họ làm thịt rồi thì sao? Cho dù vị tiền bối kia sau đó giúp ta báo thù thì ta không phải là đã chết sao?”. Sở Dương lo lắng than thở nói: “Hơn nữa những người đó tu vi cao như vậy… Thật sự là khó lòng phòng bị

Đến đây thì hai người mặc nhiên đã hiểu. Tuyết tiên tử lần nữa nhìn năm cô bé kia mà trong mắt không khỏi cực nóng lên. Thượng hạng thiên tư đó!

So với bất cứ một đệ tử nào của mình bây giờ, tư chất cũng tốt hơn, thậm chí là tốt hơn nhiều lắm!

Năm nữ hài tử này nếu toàn bộ đều thu vào làm môn hạ của chính mình… Liên tục có năm thiên tài môn nhân, ngay cả vẫn không thể cùng Mạc Khinh Vũ của sư tỷ đánh đồng nhưng việc mình ở trong tông môn đứng hàng thứ hai không thể nghi ngờ là rất vững vàng, đó là chuyện tuyệt đối nắm chắc.

Đợi một thời gian sau có Mạc Khinh Vũ và ngũ Phong này, chuyện Hồng Trần Như Mộng Hiên vấn đỉnh Cửu Trọng Thiên Khuyết thành đệ nhất tông môn cũng không phải là mộng mơ!

Hải Dương Ba nhìn năm tên bé trai mà cảm xúc lay động. Nếu đem được năm đứa bé này về. Chỉ cần năm người này bình an lớn lên thì chậm nhất là mấy trăm năm, sớm nhất là mấy chục năm đã có thể lần nữa thấy được 1 Lăng Tiêu Môn huy hoàng rồi!

Đến lúc đó, mình tuyệt đối là nhất đại công thần của Lăng Tiêu Môn!

Là thiên cố và muốn đời lưu danh!

“Ngươi nói thẳng ra đi. Ngươi muốn làm sao bây giờ?!”. Hai người không hẹn mà cùng hạ quyết định nói.

“Năm mươi cái đầu người! Năm mươi cái đầu người Thiết Huyết mình cao thủ”. Sở Dương vươn ra năm đầu ngón tay nói.

Đang lúc hai người muốn một lời đáp ứng thì Sở Dương lại nói thêm nửa câu nữa: “Năm mươi cái đầu người… Ta nộp cho các ngươi một người. Ai, ta bất cứ giá nào, dù nhõng nhẽo hay cứng rắn cũng sẽ giúp các ngươi đạt được nguyện vọng”.

Nếu xuất hiện biến số như vậy, hơn nữa Thiết Huyết mình cổ Tâm Vũ vừa đắc tội với mình, Sở Dương không nhân cơ hội trả thù, vậy cũng không phải là hắn nữa.

Sở Dương mang thù trong lòng hơn nữa rất nghiêm trọng. Có thù tất báo!

Trời ban cơ hội tốt, sẽ đem Thiết Huyết mình diệt đi… Vốn là còn chưa có nghĩ đến chuyện làm như vậy.

“Năm mươi đầu người mới đổi lại một người?”. Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử trợn mắt hốc mồm nói.

Cái này coi như là rao giá trên trời rồi? Đám hài tử này cũng quá mắc đi? Năm mươi đầu Thiết Huyết mình cao thủ mới có thể đổi lấy một đứa bé?

“Không được!”. Hai người chỉnh tề lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không phải là sát thủ, cho tới bây giờ cũng chưa trải qua chuyện này. Hơn nữa, năm mươi đầu người mới đổi được một đứa, trong khi toàn bộ người Thiết Huyết mình ở đây mới có hơn một trăm mười người, toàn bộ giết hết mới có thể đổi được hai tên, không được”.

“Bọn họ không phải là còn có những người khác sao? Ta nghe nói Thiết Huyết mình là siêu cấp tông môn, người làm sao lại ít chứ?”. Sở Dương hướng dẫn từng bước nói: “Rồi hãy nói, Thiết Huyết mình tội ác đầy đầu, chính là được Đông Hoàng Thiên công nhận là khối u ác tính, diệt trừ bọn họ chính là thay trời hành đạo, hơn nữa lại có thể thu được thiên tài đệ tử, cớ sao mà không làm?”.

Thiết Huyết mình cố nhiên là u ác tính của Đông Hoàng Thiên nhưng Sở Dương này mượn đao giết người báo tư thù cũng là quá trắng trợn đi. Điểm này thì trong lòng hai người cũng hiểu rõ ràng.

Nghĩ đến Tham Tâm Lang cổ Tâm Vũ cũng chỉ cầm đi một khối Tử Tinh Ngọc Tủy, đánh Sở Dương 1 đòn mà thằng này lại muốn tiêu diệt cả tông phái của người ta…

Nghĩ tới đây, hai người cũng là trong lòng lạnh căm căm. Thằng này, tuyệt đối là nhân vật không nên chọc vào. May là hắn thực lực bây giờ còn chưa cao, nếu không đột nhiên cùng hắn giao thiệp thật sự là cần lo lắng đề phòng…

“Chuyện này tuyệt đối không có thể thương lượng!”. Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử hai người lắc đầu liên tục nói: “Chẳng lẽ vì cái này mà phải tiêu diệt một cái đại tông môn sao”.

“Ta đây vô pháp rồi?” Sở Dương hai tay giơ lên, bộ dáng không thể làm gì nói: “Điều kiện ta đã đưa ra, các ngươi làm không được cũng không phải là vấn đề của ta! Ta vẫn còn câu nói kia, các ngươi có thể khuyên được bọn họ, ta tuyệt không can thiệp! Chỉ cần chính bọn hắn nguyện ý đi với các ngươi, ta tuyệt đối nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn! Tuyệt đối sẽ không ngăn cản! Ta Sở Dương nam tử hán đại trượng phu, nhất khẩu như sơn, một lời nói một gói vàng, nói là giữ lời, tuyệt không nhập nhằng!”.

Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử hai mặt nhìn nhau. Con hàng này lại chơi trò lưu manh rồi…

“Bất cứ lúc nào cũng có thể tới khuyên, chỉ cần các ngươi tới, ta liền để cho bọn họ chạy ra, đến lúc đó các ngươi cùng nhau khuyên cũng tốt, chia nhau ra đánh cũng được, chỉ cần các ngươi khuyên được bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn bọn hắn đi”. Sở Dương nói xong những lời này thì bưng trà tiễn khách.

Hai người không thể làm gì hơn là thất vọng rời đi.

Kế tiếp ba ngày sau, hai đại môn phái cơ hồ ngày ngày đều đến chỗ Sở Dương nhưng 10 tiểu tử kia chỉ lắc đầu. Bất kể là điều kiện gì, chết sống cũng không đi.

Điều này làm cho hai đại môn phái thật sự là phiền muộn cực kỳ. Đang lúc hai Đại tông phái vô kế khả thi, đang chuẩn bị bí quá hoá liều thì trong lúc bất chợt có người tới bái phỏng.

Là Ngôn Như Sơn tới. Hắn sóng vai cùng Sở Dương đi tới, cái loại bộ dạng này rất quen, cái loại thân mặt này, cái loại nay… Làm cho hai Đại tông phái trong lòng máy động: Ngôn Như Sơn cùng thằng này giao tình, dường như không phải là bình thường!

Kế sách bí quá hoá liều kia cũng chỉ có thể tạm thời gác lại!

Tử Hà thành này gió nổi mây phun, là lúc bát phương hội tụ vi diệu thời khắc, về công và tư đều tiện cho Ngôn Như Sơn ở trên bầu trời bất cứ lúc nào chú ý đến động tĩnh lớn nhỏ tại Tử Hà thành, mà chỗ Sở Dương bên này hắn tự nhiên là chú ý nhất. Mắt thấy 2 bên lâm vào cục diện bế tắc nên tự nhiên là muốn tới giúp huynh đệ một tay.

“Huynh đệ bảo trọng. Ta mấy ngày nay làm việc vất vả, lúc nào miệng khát lại xuống tới tìm ngươi uống trà”. Ngôn Như Sơn nói xong rồi đi.

Trước khi đi còn cố ý vô ý cùng lưỡng đại tông môn chào hỏi, sau đó mới lưu lại một câu như vậy. Mặc dù không có nói rõ nhưng Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử đều rất rõ ràng, Ngôn Như Sơn đây chính là đang uy hiếp các ngươi không chấp nhận điều kiện của huynh đệ ta thì đừng mơ tưởng từ nơi này mang đi bất cứ người nào! Hắn đáp ứng thì ta cũng không đáp ứng!

Khát nước đi xuống uống trà… Đây cũng chính là nói ta đang ngó chừng các ngươi đấy!

Đến buổi tối ngày thứ ba, một đêm mưa gió! Hoàn toàn không có dấu hiệu, đột nhiên âm thanh hét hò trong nháy mắt nổi lên bốn phía, thanh âm chiến đấu vang dội cả Tử Hà thành!

Kim gia có đại sự xảy ra! Trong một đêm, Kim gia bị san thành bình địa. Ở bên trong có hơn một trăm người Thiết Huyết mình chỉ có một Tham Tâm Lang cổ Tâm Vũ chạy được cùng với một vị siêu cấp cao thủ khác mà thôi.

108 người kia, ngay cả trọng thương cũng không có, toàn bộ bị chết sạch sẽ. Ngay cả người Kim gia cũng bị giết rất sạch sẽ…

Ừ, cái này không thể là oan uổng cho người tốt được. Trên thực tế, Kim gia ở mấy ngày trước đã bị Thiết Huyết mình giết sạch sẽ rồi, chúng muốn thanh tĩnh một chút nên giết mấy người coi là cái gì, lại còn là cái loại thổ tài chủ cũng không được tính là.

Dường như nói không có người trọng thương cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì hai tên Thiết Huyết mình chạy trốn kia mình đầy thương tích, một mạng cơ hồ đi mất tám phần rồi, đầu đầy mê hoặc, ủy khuất biệt khuất muốn chết: Đây là chuyện gì xảy ra? Lăng Tiêu Môn không phải là luôn luôn không tranh quyền thế sao? Làm sao lần này lại không chút dấu hiệu, đột nhiên hạ thủ với chúng ta như vậy? Hơn nữa xuất thủ còn cực kỳ sắc bén, trực tiếp chính là đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn không có bất kỳ dư địa nào…

Làm sao lại đắc tội bọn họ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm sao chúng ta đều không biết?

Nhất là Tham Tâm Lang cổ Tâm Vũ, càng thêm buồn bực cực kỳ. Lần trước sau khi bị hành hạ một phen, vô duyên cớ tổn thất nhiều Tử Hà Tệ như vậy, Tử Tinh Ngọc Tủy cũng bị hắn ‘Cam tâm tình nguyện’ tặng cho người ta sau khi trở về, thương thế mới chánh thức phát tác, cơ hồ không còn nửa cái mạng.

Vừa mới hơi khôi phục lại thì lại bị Lăng Tiêu Môn toàn diện tiêu trừ, cơ hồ là chết oan chết uổng. Hắn còn đang tính toán, chỉ cần mình thương thế tốt lên liền lập tức đi đến Phách Mại Đường, làm cho đấu giá tiểu lão bản kia chịu chút đau khổ, đem Tử Hà Tệ thu lại, hoặc là mình thần không biết quỷ không hay đem tên kia xử trí đi…

Đang suy nghĩ còn chưa kịp hành động thì trong lúc bất chợt đại họa lâm đầu. Nếu không phải là có thần bí nhân cứu giúp, mình chỉ sợ đã chết rồi…

Lăng Tiêu Môn đến tột cũng là vì cái gì mà muốn đối phó ta đây? Mà thần bí nhân cứu ta là ai đây?

Đêm khuya, trong Sở gia đại viện. Hổ ca nhanh nhẹn thông suốt lẻn vào.

“Ngươi rốt cuộc làm gì? Làm sao giờ mới trở về!?”. Sở Dương nghiêm từ thẩm vấn.

“Ta đi cứu người Hổ ca rũ cụp lấy cái đuôi.

“Cứu người nào?”.

“Tham Tâm Lang, cổ Tâm Vũ.

“Mẹ mày!”. Sở Dương mắng to.

“Hừ, ta chính là cảm thấy để cho hắn chết như vậy thật sự là quá tiện nghi cho hắn… Cho nên ta cứu nó mà từ từ chơi đùa”. Hổ ca trừng mắt nói: “Tính toán để cho hắn nhìn tận mắt thấy Thiết Huyết mình từng điểm từng điểm bị tiêu diệt, sau đó chúng ta tự tay giết chết hắn, đó mới đã nghiền! Cuối cùng ta có thể cứu được hắn là do rất nhiều lần được đại ân nhân kia tự mình hạ thủ, tràng diện kia tuyệt đối rung động!”