Q.8 - Chương 152: Đối Thủ! (3)

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

May là mục tiêu điều tra của bọn hắn cũng chỉ là một người mình mà thôi. May là bọn họ vẫn còn phạm sai lầm.

Đó chính là… Quá coi trọng bản thân mình mà quên mất người chung quanh ta. Hoặc là nói, mặc dù cũng có coi trọng nhưng cũng không có hạ quá nhiều công phu. Bằng không, tất cả cố gắng hoàn toàn có thể bại lộ ra! Sở Dương trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Phải nói là rất bội phục”. Sở Dương khẽ cười nói: “Ta cảm giác được như mình bị lột sạch ra, lại còn có người nguyện ý cố ý đếm xem ta mỗi ngày phóng mấy cái rắm nữa”.

Ba người đồng thời cười to.

“Tên của ta là Vân Trung Thiên. Ta là người của Thiên Kiếm mình ở Trung Cực Thiên”. Bạch y thanh niên tú khí trên mặt lộ ra một tia xấu hổ cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nói: “Lần này các đại tông môn Trung Cực Thiên đến Đông Hoàng Thiên này, tiểu đệ theo quân làm tham mưu, vì đại quân bày mưu tính kế, chỉ dẫn phương hướng”.

“Bội phục!”. Sở Dương không thể không bội phục nói. Lời nói này thật sự là đã đủ khiêm nhường!

Người thanh niên này tuổi cùng mình không sai biệt lắm nhưng dĩ nhiên lại là tổng chỉ huy các đại môn phái của Trung Cực Thiên lúc này. Loại thành tựu này đủ để cho bất kỳ người bạn cùng lửa tuổi nào phải xấu hổ, xấu hổ tới chết.

Cái gì theo quân tham mưu, bất luận kẻ nào cũng biết đây là cách nói khiêm nhường mà thôi.

“Thiên Kiếm mình tại Cửu Trọng Thiên Khuyết không thể tranh cãi là đệ nhất môn phái mà Vân huynh tuổi còn trẻ đã là nhân tài dẫn đầu mới xuất hiện trong môn phái. Hơn nữa có thể thuyết phục được thiên tài trong những môn phái khác, thống lĩnh đại quân phiêu diêu mười vạn dăm đến… Phần thành tựu này đủ để cho tiểu đệ bội phục sát đất rồi!”.

Sở Dương nói lời ấy tuyệt đối là tự đáy lòng.

“Xấu hổ, xấu hổ”. Vân Trung Thiên thanh phong đạm vân mỉm cười, nhẹ nhàng khom người nói.

Áo đen thanh niên trên mặt lộ ra tia cười lạnh lùng nói: “Ta có họ cùng âm với họ của huynh đệ Mạc Thiên Cơ của ngươi ta họ Mạch, là Mạch Lộ mà tên của ta vừa lúc kêu là ‘Mạch Lộ’, nếu như là buồn cười thì mặc dù vậy ta chưa bao giờ để ý”.

“Nhân sinh bất kể là người quen hay là thân nhân hay là bằng hữu huynh đệ, nhưng cuối cùng mỗi người chỉ có thể lựa chọn một con đường, những người khác bất luận kẻ nào đối với mình mà nói cũng là Mạch Lộ!”.

“Mạch Lộ chính là ta. Mạch Lộ là truyền nhân của Địa Ngục Môn ở Thanh Tiêu Thiên. Lần này các Đại tông phái ở Thanh Tiêu Thiên chính là do ta suất lĩnh đến”. Mạch Lộ đưa mắt nhìn Sở Dương chậm rãi nói.

“Mạch huynh đại tài rồi!”. Sở Dương trịnh trọng nói.

“Quá khen”. Mạch Lộ sắc mặt như sắt, các đường viền trên mặt vô cùng rõ ràng hờ hững nói, Sở Dương ngay sau đó đưa ánh mắt tập trung đến Tử Y thanh niên kia.

“Họ của ta đúng dịp chính là màu y phục trên người ta, ta họ Tử, tên của ta là Tử Hoàng”. Tử Y thanh niên mang theo một loại tiêu sái nước chảy mây trôi loại tự nhiên nói ra: “Người ở Đại La Thiên thế giới cũng theo ta đến. Tử Hoàng ta là người của vấn Tâm Kiếm Các”.

“Vấn Tâm Kiếm Các”. Sở Dương lầm bẩm tự nói.

Hắn đang nhớ lại trên Phong vân Băng có một câu: Hồng Trần Như Mộng Hiên cùng vấn Tâm Kiếm Các thực lực không xê xích là mấy, năm trăm năm đại bỉ lần nữa lại sắp tới, ai chết vào tay ai còn không thể biết được…

Nhưng bây giờ nhìn vị Tử Hoàng này, Sở Dương lại không nhịn được lo lắng thay cho Hồng Trần Như Mộng Hiên. Nhân tài như Tử Hoàng vậy cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể xuất hiện được.

Muốn là địch với hắn cần có sự chuẩn bị tốt!

Ba người này dĩ nhiên đều là ngựời cầm quân của tất cả các môn phái ở tam đại thiên địa, là người quyết sách!

Sở Dương chân chính không nhịn được có chút ngoài ý muốn. Sở Dương trong xương rất cuồng, hắn cũng nhận định mình quyết không kém hơn ba người này là mấy ngay cả khi thực lực của đối phương cao hơn hắn nhưng nếu hai bên sinh tử đánh giết, Sở Dương với một ít lá bài tẩy quỷ thần khó lường thì chưa chắc đã thất bại thảm hại. Nếu không được, đánh không lại cũng có thể thoát được.

Chẳng qua là hắn bây giờ nghĩ vẫn không thông. Như vậy ba người này vì sao vào giờ này khắc này lại tìm đến mình?

Sở Dương nghĩ mãi mà không rõ, mình hiện tại nhiều nhất chỉ là một chưởng qũy của Phách Mại Đường hơi có chút danh khí, căn bản là không đáng để ba người này tự mình đến đây.

Mặc dù Sở Dương nhận định mình trong tương lai nhất định sẽ ngạo tiểu Cửu Thiên nhưng mình bây giờ, bây giờ không đáng để cho người ta nhìn mình với cặp mắt khác.

Đã như vậy ba người này ngoài dự đoán đến đây, mục đích là tại sao? Bọn họ tại sao lại coi trọng mình như vậy? Tại sao lại nắm chắc như vậy?!

Để cho ba người này coi trọng, đối với hiện tại Sở Dương mà nói, tuyệt đối không phải là cái gì tốt!

Dĩ nhiên đối với an toàn của ba người này, Sở Dương nửa điểm cũng không lo lắng vì kể từ khi ba người này đứng ở cửa Sở gia đại viện, ở chung quanh bọn hắn tối thiểu có ba mươi đạo thần niệm mạnh mẽ quay chung quanh.

Trận hình như vậy tuýệt đối sẽ làm cho bọn họ an toàn vạn vô nhất thất. Coi như là tất cả cạo thủ Hồng Trần Như Mộng Hiên ở đây đồng loạt ra tay… Bọn họ cũng có thể bảo đảm cho 3 người bên trong khống chế, sau đó trong năm cái hô hấp an toàn rút lui!

“Sở huynh nói vậy có rất kỳ quái. Chúng ta tại sao phải tới đây tìm ngươi”. Vân Trung Thiên nhàn nhạt cười nói: “Thật ra thì ta vốn định tự mình một người đến đây… Bất quá hai người này đối với ngươi cũng rất hứng thú cho nên cùng nhau kết bạn tới, vừa lúc tình cờ mà cũng coi như là tất nhiên đi!”.

“Nga?”. Sở Dương nhiều hứng thú cười hỏi, tuy chỉ là một tiếng “Nga” nhưng ý tứ hàm xúc cũng rất sâu xa.

“Sở tiểu đệ mới tới Thiên Khuyết, có điều không biết Cửu Trọng Thiên Khuyết từ xưa tới nay, trong chốn giang hồ tự có một cái thiết luật”. Vân Trung Thiên cười nói: “Chính là người trong giang hồ đại khái có thể chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất tự nhiên là những tiền bối cao nhân tu hành vạn năm trở lên kia. Tầng thứ hai là những người tu hành đã hơn ngàn năm nhưng chưa đạt đến vạn năm, cũng chính là tầng ở giữa, ở tầng này nhân vật có thực lực có cao có thấp nhưng tổng thể thực đều rất mạnh về phần tầng thứ ba là chúng ta, tu hành chưa đầy trăm năm, là thế hệ thanh niên cường tráng”.

“Ba tầng này từ trước đến nay đã phân biệt rõ ràng. Hơn nữa trong chốn giang hồ còn mơ hồ có quy củ là tiểu bối hồ nháo đại nhân không được can thiệp. Trừ phi là nguy hiểm đến tánh mạng, nếu không quyết không được xuất thủ, ngay cả khi xuất thủ cứu người cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ, đối với việc trực tiếp xuất thủ phán định sinh tử lại càng cấm kỵ”.

Vân Trung Thiên bật cười lớn nói: “Cho nên ở Cửu Trọng Thiên Khuyết giang hồ thế lực chỉ biết từ từ lớn mạnh mà không có suy sụp, mà trong quá trình từ từ lớn mạnh đồng thời cũng xuất hiện không ít người tham luyến quyền thế mà đầu nhập vào quan phủ của chín đại thiên địa. Cho nên nói võ giả coi như là toàn diện phát triển đi, dù sao tại các mặt đây cũng có thể thấy được thân ảnh của võ giả!”.

Sở Dương từ từ gật đầu, mặc dù tạm thời vẫn không rõ ý Vân Trung Thiên khi nói những lời này có liên quan gì tới mình nhưng không thể không thừa nhận, loại giang hồ thiết luật này đối với việc bảo toàn giang hồ huyết mạch lực lượng mà nói có nhiều điểm rất tốt.

Chẳng qua là tiểu bối tranh đấu, cho dù đánh nhau hung ác hơn nữa thì có thể như thế nào chứ?

Mà nguyên tắc cứu mình nhưng không đả thương người lại càng bảo đảm cho hai bên không đến nỗi kết làm tử thù. Cực đại giảm bớt khả năng xuất hiện sự báo thù, cứ như thế mà tuần hoàn phản phục, càng là cao cấp thế lực xác suất kết đại thù càng ít, ngươi nhường ta một thước, ta cũng nhường ngươi một thước, tự nhiên ngươi mạnh khỏe mà ta cũng tốt vậy!

“Mà mỗi một lần các môn phái tiến hành đại bi mà định danh, tất cả nhân thủ đều chọn từ lửa nhỏ tuổi ra cả”. Vân Trung Thiên trong thanh âm có một loại khí thế lạnh thấu xương nói: “Trong lúc sinh tử thắng bại, dựa vào thiên mệnh!”.

“Nếu là có tiền bối nào bởi vì đám tiểu bối tranh đấu mà tùy tiện nhúng tay vào, tạo thành chuyện sống chết, như vậy người này và môn phái tương ứng chắc chắn sẽ bị thiên hạ cùng giết! Chưa từng có ngoại lệ!”.

“Đây còn là Thiên Khuyết thiết luật đó!”. Vân Trung Thiên lông mày hơi nhăn lại mỉm cười nói.

Sở Dương trầm ngâm nói: “Nghe Vân huynh nói về Phá Thiên khuyết thiết luật, ta có hiểu như thế này hay không. Mạch sống của Thiên hạ các đại môn phái thật ra là do đám đồng lửa nhỏ tuổi này nắm trong tay hay không!”.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
“Chính xác, đúng là như thế”. Vân Trung Thiên khen nói: “Sở huynh quả nhiên là tâm tư đĩnh ngộ, suy một ra ba. Đồng lửa nhỏ tuổi mới là mấu chốt của môn phái, lại càng là tương lai của môn phái”.

Sở Dương gật đầu. Tỏ vẻ hiểu cùng tán đồng.

“Cho nên thiên hạ này từ một mặt nào đó mà nói, thật ra thì chính là võ đài của người trẻ tuổi chúng ta!”. Vân Trung Thiên khi nói những lời này thì thanh âm rất nặng. Mạch Lộ cùng Tử Hoàng sắc mặt cũng lộ ra vẻ phá lệ trầm trọng, đây cũng là một loại cảm giác về 1 sứ mạng dị thường trầm trọng.

Sở Dương mi mắt cụp xuống, nhưng trong lòng tự đáy lòng cũng cảm nhận được một tầng áp lực. Mặc dù Sở Dương cũng không cho là mình thuộc về thế lực nào nhưng mình và Tuyết Lệ Hàn có quan hệ với nhau cho nên Sở Dương vô hình trung, đã sớm coi mình thuộc về Đông Hoàng Thiên của Tuyết Lệ Hàn rồi.

Hơn nữa khi đi lên hắn chính là rơi vào Đông Hoàng Thiên! Đây càng là điều không thể không khiến cho Sở Dương sinh ra một phần lòng trung thành nên giờ phút này hắn tự mình cảm nhận được áp lực trầm trọng.

Những thứ khác không nói ít nhất là Trung Cực Thiên, Thanh Tiêu Thiên, Đại La Thiên, tam trọng thiên này đã có người lãnh đạo thanh niên đồng lửa. Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì hay nói lý ra sao, lục đục với nhau như thế nào nhưng ngoài sáng đã tạo thành sự chỉ huy thống nhất, tạo thành tư thế thiết bản một khối.

Còn xét lại thì Đông Hoàng Thiên vẫn là năm bà «bảy mảng, ít nhất là không có một người nào, không có một nhân vật nào hợp cách để lĩnh quân cả.

Nếu giờ phút này mà triển khai cái gọi là “Môn phái đại bỉ” kia… Hoặc là trực tiếp bắt đầu chiến đấu, Đông Hoàng Thiên nếu không thất bại thảm hại thì đó mới là kỳ quặc quái gở!

“Tại hạ mới vừa tới đây đã bắt đầu âm thầm điều tra đối với người dẫn đầu các đại môn phái, người nổi bật nhất. Trước sau hai ngày nay”. Vân Trung Thiên lộ ra một loại nụ cười ý vị thâm trường đặc biệt, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ mặt bàn nói: “Nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra… Ở Đông Hoàng Thiên lần này, trong các nhân vật trẻ tuổi của các môn phái đến đây lúc này lại không có ai đáng cho ta cần đặc biệt chú ý cả”.

“Bọn ta cũng có đồng cảm”. Mạch Lộ rét căm căm cười, thản nhiên nói: “Nơi này dù sao cũng là Đông Hoàng Thiên, bọn họ chính là địa chủ”.

Tử Hoàng tiêu sái nhướng mày, mỉm cười nói: “Nhưng đều là 1 đám ô hợp, không chịu nổi một kích!”.

Sở Dương trên mặt mỉm cười như cũ mà trong bụng lại có chút cứng ngắc lại.

“Nhưng ta không nghĩ tới ở Đông Hoàng Thiên ngoài các môn phái ra thì vẫn tồn tại nhân vật như Sở huynh đây, một thiếu niên anh kiệt ngang trời xuất thế”. Vân Trung Thiên thản nhiên cười nói: “Hơn nữa giờ phút này, Sở huynh đã làm được điều mà thanh niên Đông Hoàng Thiên chưa ai có thể làm được. Đó chính là do nhân duyên tế hội mà Sở huynh nơi này đã trở thành 1 thế lực trọng yếu của Đông Hoàng Thiên”.