Q.8 - Chương 362: Phản Ngịch

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Mới vừa rồi một phen động tác, vận động có chút mệt mỏi, nếu Mộng tướng quân không có gì dạy bảo, Sở Dương ta muốn cáo từ, kiếm chỗ nghỉ ngơi đây.

Sở Dương mỉm cười, trên mặt thủy chung vẫn giữ dáng vẻ bình thản nói.

Tướng địch cả thảy một vạn năm ngàn người toàn bộ bị giết chết rồi đem thi thể làm lễ vật đưa cho Thống soái đối phương!

Sở Dương làm ra cử động như vậy quả thựcđã gần như điên cuồng rồi nhưng Mộng Vô Nhai lại rất rõ: Đó cũng không phải là Sở Dương không còn chút nhân tính nào hay lòng dạ độc ác mà Sở Dương dùng hành động như vậy để thể hiện sự tức giận của hắn!

Có lẽ còn bao gồm một tầng hàm nghĩa nữa chính là: Những thi thể này là do Sở Dương ta cảnh cáo!

Chỉ cần có người nữa đến, kết quả là như những thi thể này mà thôi! Hay là có thể nói đây là một phong chiến thư! Hướng về cả Mặc Vân Thiên tuyên chiến!

– Sở Dương, ta thừa nhận thực lực ngươi bây giờ tăng mạnh, lão phu tự hỏi là đã không thể ra sức với ngươi, bất quá, ngươi lần này làm việc lớn lối như thế cũng không khỏi có chút quá mức đi.

Mộng Vô Nhai vẻ mặt bạc nhược nói:

– Lão phu đuổi bắt bất lực, đã bị Thiên Đế trách phạt, lần này liền phải đi về Mặc Vân Thiên tiếp nhận trừng phạt.

– Ta và ngươi về sau có lẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Mộng Vô Nhai trầm giọng nói:

– Chuyện này ai đúng ai sai đến lúc này đã không hề trọng yếu nữa nhưng lão phu lúc lâm biệt vẫn muốn cho ngươi một câu nói, coi như là ta và ngươi có chút quen biết.

Sở Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt chuyển thành nghiêm nghị nói:

– Thỉnh nói!

Mộng Vô Nhai trầm mặc một chút nói:

– Thiên hạ to lớn, cao thủ rất nhiều, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tuyệt đối là ngươi khó có thể tưởng tượng được.

Những lời này tựa hồ là một câu nói suông. Sở Dương nghe vậy thì cũng ngoài ý muốn trầm mặc xuống, sau khi trầm ngâm một hồi lâu, rốt cục thận trọng nói:

– Đa tạ!

Mộng Vô Nhai sắc mặt như cũ trầm trọng khẽ vuốt cằm.

Hắn đối với người trẻ tuổi trước mắt này thủy chung vẫn tồn tại một phần áy náy một phần hảo cảm, sau ngày hôm nay rất có thể chính là vĩnh quyết, thà rằng ở cơ hội cuối cùng này lấy tâm đắc cả đời tích lũy của mình cho người trẻ tuổi kia một câu lời khuyên!

Sở Dương ngẩng đầu lên nói:

– Mộng tướng quân, bánh ít đi, bánh quy lại, ta cùng muốn cho ngài một câu nói.

Mộng Vô Nhai thở dài nói:

– Thỉnh nói.

Sở Dương nhẹ giọng nói:

– Vũ soái lần này đến, tin tưởng thủ hạ sẽ không phải là không có Thánh Nhân tầng thứ cường giả! Song ởở trong đoạn đường chiến đấu này, bao gồm ở trong hạp cốc, ta chưa bao giờ gặp phải một ai.

– Lấy thực lực phe ta, nếu phải chống lại cao thủ cấp độ kia thì cho dù không thể thay đổi được tình hình chiến đấu nhưng tổn thất của phe ta

Cũng chưa chắc đã nhỏ như hiện tại.

Sở Dương hoàn toàn không để ý tới sắc mặt Mộng Vô Nhai càng ngày càng khó coi mà tiếp tục nói:

– Mộng lão, ta nghi ở Mặc Vân Thiên thế cục chỉ sợ có chút không ổn rồi!

– Sở Dương, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.

Mộng Vô Nhai sắc mặt không tỏ vẻ gì, thản nhiên nói rồi vung tay lên chuẩn bị mang bọn thủ hạ rời đi.

Sở Dương cười nhạt, nếu không nói nhảm nữa thì cũng muốn xoay người lại rời đi.

Song liền tại lúc này, trong lúc bất chợt “Oanh” một tiếng vang thật lớn, trên bầu trời hoàn toàn không có chút dấu hiệu, nhưng từ Diêm Vương hạp cốc bất chợt lao ra một đám món đồ giống như mưa sa rầm rầm rơi trên mặt đất.

Sau đó một cái thanh âm lạnh như băng nói:

– Sở Dương ngươi không chỉ có tặng ta những lễ vật kia, còn tặng ta những lễ vật này nữa.

Mọi người mặt liền biến sắc, định thần nhìn lại mà rối rít thất kinh. Từ trên trời rơi xuống đồng dạng là rất nhiều thi hài, đơn thuần nhìn ra chỉ sợ cùng có bốn năm chục ngàn người.

Vừa mới rồi, đó là đất trống mà lúc này bất chợt đã biến thành một mảnh huyết hải núi thây, chông chất cao ngất. Một cái thân ảnh khôi ngô to lớn từ trong Diêm Vương hạp âm trầm từng bước đi ra.

Vũ Trì Trì! – Mặc Vân Thiên Vũ soái!

Tại bực thời khắc vi diệu này đã đuổi đến nơi này. Đi theo ở phía sau hắn chính là một nhóm lớn Mặc Vân Thiên quan quân nối đuôi nhau ra ngoài, người người ai nấy cả thân quanh quẩn nồng nặc sát khí, nhìn vào Sở Dương mà ánh mắt quả thực chính là hận không thể một ngụm nuốt vào bụng!

Đám người Vũ Trì Trì vốn là ở mặt khác chờ chực muốn hoàn toàn chặt đứt đường lui của Sở Dương nhưng cả thảy đợi hơn một ngày mà như cũ không có nhìn thấy người nào ở bên trong thối lui ra. Đối với cái kết quả này mọi người cùng có chút ít kinh ngạc. Dựa theo chiến lược dự định thì bất kể như thế nào hiện tại vốn hẳn là có người đi ra ngoài mới đúng.

Cho dù đám Sở Dương không ra thì người mình bên kia cũng có thể đi ra chứ.

Tình báo đến trễ là chuyện binh gia tối kỵ cho nên Vũ Trì Trì không thể làm gì khác hơn là phái người vào tìm hiểu, nhưng liên tục phái ra ba nhóm nhân thủ lại đều như là đá chìm đáy biển vậy, hoàn toàn không có tin tức gì.

Vũ Trì Trì biết trong đó chỉ sợ xảy ra điều gì biến cố, lập tức suất lĩnh trên dưới một trăm tên tâm phúc cao thủ tiến vào Diêm Vương hạp.

Đến lúc này, độc do Sở Nhạc Nhi bố trí đã bắt đầu suy yếu, ngoài ra những người này đều là nhất đẳng cao thủ, sau khi phát hiện ra có độc khí, Vũ Trì Trì lập tức thi triển Thánh Nhân vận chuyển thuật đem không khí quanh minh tất cả di dời đi và lấy tu vi của mình bao bọc lấy mọi người, mà một đường đi vào.

Nhưng tiến vào cũng không xa liền phát hiện ra đại lượng thi thể. Nhưng ở trong bóng tối nên cho dù là Vũ Trì Trì cũng không rõ những thi thể này rốt cuộc là địch nhân hay là người mình, sau khi lục lọi, bằng vào một ít đồ vật trên người thi thể lúc này mới rõ ràng, tất cả thi thể cūng là người mình.

– Người chúng ta làm sao có thể chết ở chỗ này?

Vũ Trì Trì hạ lệnh đem thi thể mang theo rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng không nghĩ tới phía trước thi thể càng ngày càng nhiều, lục lọi từng cái, xác định thân phận nhất định là không còn kịp nữa, Vũ Trì Trì liền hạ lệnh một tiếng dứt khoát toàn bộ mang theo, đợi đến sau khi ra ngoài lần nữa kiểm tra xem trong những thi thể này có bao nhiêu người là thuộc hạ của mình, có bao nhiêu người là địch nhân.

Nhưng càng đi về phía trước thi thể càng nhiều, trăm mười người này một đường thu lượm, đem nhẫn trữ vật của mình cơ hồ nhồi vào chật ních thì mới rốt cục thu xong. Hơn mười vị siêu cấp cao thủ mang theo nhẫn trữ vật toàn bộ chật ních nên tồn trừ được bao nhiêu đây?

Đám người Vũ Trì Trì một đường đi nhanh rốt cục đi tới cửa Diêm Vương hạp nhưng ngoài ý muốn lại nghe được Sở Dương cùng Mộng Vô Nhai nói chuyện. Trong lúc nhất thời hắn không khỏi giận đến giận sôi lên.

– Vũ phó soái…

Mộng Vô Nhai vừa chắp tay, đang muốn giải thích thì lại bị Vũ Trì Trì căm hận cắt đứt nói:

– Câm mồm! Mộng Vô Nhai, ngươi còn có thể diện gì để nói với ta chứ?

Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:

– Ty chức tự nhận cũng không có thiếu trách nhiệm công tác, không rõ Vũ soái chỉ trích cái gì?

Vũ Trì Trì giận tím mặt nói:

– Ta để ngươi chỉ huy, ngươi chính là đem đám người này chỉ huy đi chết sao? Như vậy mà còn nói là không có thiếu trách nhiệm công tác sao? Ngươi nói xem như thế nào thì mới là thiếu trách nhiệm công tác đây?

Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:

– Ty chức làm sao không muốn chỉ huy chứ nhưng Vũ phó soái hẳn là hiểu thủ hạ của mình, bọn họ có thể nghe ta chỉ huy hay không đây? Thật sự phải nói rõ ra sao?!

Vũ Trì Trì cả giận nói:

– Vậy ngươi nói cho ta biết, người dưới trướng ngươi bởi vì sao mà một người cũng khống chế? Sự thật đều tại trước mắt, còn phải ở chỗ này xảo ngôn nói sạo sao!

Mộng Vô Nhai thản nhiên nói:

– Đó cūng là do Vũ phó soái lúc trước ra lệnh nói rõ, không cho phép ta tiếp tục tham dự vào trận tiễu sát này!

Vũ Trì Trì bị hắn làm cho giận đến mức cười nói:

– Nói như vậy, ngươi cùng Sở Dương tỉnh táo tương tích, chuyện trò vui vẻ, bán đứng cơ mật của Mặc Vân Thiên cũng là do ta sai sử hả?

Mộng Vô Nhai lạnh nhạt nói:

– Lần này luận điệu cũng là do Vũ phó soái một bên nói thôi, Mộng mỗ tự hỏi mình không thẹn với lương tâm không làm thất vọng hàng tỉ sinh linh Mặc Vân Thiên, như thế là đủ.

– Càn rỡ!

Vũ Trì Trì phì một tiếng nói:

– Ngươi cũng đã cùng địch nhân thành thật nói với nhau, còn dám nói chuyện gì không thẹn với lương tâm… Khó trách nha! Khó trách ngươi lúc trước suất lĩnh nhiều người như vậy đuổi giết Sở Dương mà ngược lại chịu khổ đại bại, thì ra ngươi trong lòng vốn đã sớm có ý làm phản, căn bản không muốn vì thái tử điện hạ báo thù, Mộng Vô Nhai, ngươi là Mặc Vân Thiên phản đồ!

Những lời này vừa ra ngoài, Mộng Vô Nhai ngay cả tính tình khá hơn nữa, hàm dưỡng cao tới đâu cũng nổi giận. Ngay cả phía sau hắn, các tướng lĩnh Trảm Mộng quân giờ phút này tất cả đều bi phẫn!

Chúng ta hơn một vạn người đuổi giết Sở Dương, tổn thất nhân thủ hơn tám ngàn mà hôm nay ngươi lại còn nói chúng ta là phản đồ?

– Kính xin Vũ soái ngài lúc nói chuyện nên châm chước câu từ, Trảm Mộng quân chúng ta tuyệt đối không phải là phản đồ và vĩnh viễn sẽ không trở thành phản đồ!

Mộng Vô Nhai sắc mặt lạnh xuống nói:

– Là hai chữ “Phản đồ” này thứ cho không dám nhận!

Vũ Trì Trì sát khí trầm trầm nói:

– Mộng Vô Nhai, ta nghe ý lời này của ngươi thì ta nói ngươi là phản đồ là bổn tọa nói sai rồi sao?

Mộng Vô Nhai không sợ hãi chút nào, nói:

– Chính xác, Vũ phó soái nói những lời này đúng là có chút thiếu suy nghĩ!

Vũ Trì Trì sắc mặt đột nhiên biến thành màu đen. Hắn quay đầu nhìn Sở Dương trầm giọng nói:

– Sở Dương, bổn soái ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu như sấm bên tai, bằng vào một con kiến hôi như ngươi vậy mà có thể làm cho Mặc Vân Thiên chúng ta đại động can qua như thế, cái này tất nhiên đã đủ để kiêu ngạo rồi, giờ này khắc này, tình cảnh này, ngươi không muốn nói chút gì sao?

Sở Dương rất là có chút không rõ, gia hỏa này rõ ràng đang cùng Mộng Vô Nhai cãi lộn, nội chiến miệng lưỡi sao lại đột nhiên quay đầu tìm mình nói chuyện, còn là loại lời nói không đầu đuôi nữa, không nghĩ thông hắn không khỏi đảo mí mắt nói:

– Nói chút gì? Có cái gì để nói chứ! Đúng rồi, vẫn là có lời nói, lời ta muốn nói rất đơn giản, Mặc Vân Thiên các ngươi đời này kiếp này có thể cùng Sở Dương ta là địch, ngay cả chết xuống Hoàng Tuyền, đó cũng là chuyện đáng kiêu ngạo rồi.

Lời của Vũ Trì Trì tràn đầy sự xấc láo cùng vẻ từ trên cao nhìn xuống nhưng Sở Dương phản kích càng tuyệt hơn, càng thêm không để lại lối thoát.

Hai bên lập trường rõ ràng, nói chuyện với nhau dĩ nhiên là không cần phải lưu lại đường sống nữa, ở nơi này mà còn sử dụng hình thức miệng lưỡi dối trá khách sáo chẳng qua là hạ thấp thân phận của mình mà thôi!

Vũ Trì Trì sắc mặt lạnh như băng căm hận nói:

– Sở Dương, cho tới nay ngươi nói cái gì không công bình, nếu vậy thì cūng là Mặc Vân Thiên chúng ta nên xin lỗi ngươi, hiện tại, bổn tọa cho ngươi một cơ hội công bình, ngươi vừa đánh một trận chắc là rất mệt mỏi rồi, ít có lực tái chiến, ta liền cho ngươi cơ hội điều tức dưỡng thương, chờ khi ngươi thần hoàn khí mãn thì lại đánh trận nữa.

Sở Dương híp mắt cười nói:

– Quả nhiên là Mặc Vân Thiên một thiên chi soái, khí phách quá, Vũ phó soái lại cho Sở mỗ một cái cơ hội công bình đánh một trận? Là các ngươi nơi này mấy trăm người solo đánh ta hay là ta solo đánh hơn một trăm người các ngươi đây?

Vũ Trì Trì thản nhiên nói:

– Đợi lúc đó ngươi sẽ biết, bổn soái mồm miệng đến tột cùng ra sao.

Nhưng ngay sau đó liền xoay người quay đầu, không hề để ý tới Sở Dương nữa. Sở Dương ha ha cười một tiếng rồi dứt khoát ngồi tại chỗ khoanh chân điều tức.