Q.8 - Chương 151: Đối Thủ! (2)

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người theo ánh mắt của hắn quay đầu vừa nhìn mà không khỏi đồng thời nở nụ cười. Quả nhiên, không ít các cô nương bao gồm cả thiếu phụ cửa đều ở phía xa xa si ngốc nhìn về bên này…

Đối với cải loại ánh mắt si mê và tràn đầy mong chờ này, ba người sớm đã quen nhìn rồi, đã từ lâu không để ở trong lòng, thậm chí mơ hồ có cảm giác rất hưởng thụ là khác! Mặc dù bị Sở Dương trêu chọc, nhưng cũng không để ý gì.

“Ha ha ha… Đi vào thì đi vào”.

Ba người đồng thời sảng khoái nở nụ cười.

Sở Dương một câu nói cười giỡn làm cho bốn người này tựa như lão bằng hữu tương giao nhiều năm vậy, lập tức như quen thuộc nhau mà cùng đi vào cửa. Tựa hồ hoàn toàn không có bất kỳ sự đề phòng cùng ngăn cách nào nhưng sự thật là như vậy sao?

“Mời ngồi!”. Sở Dương đưa ba người này dẫn tới thư phòng của mình, nơi này là một gian phòng nhỏ chỉ thuộc về Sở Dương: Mà giờ khắc này, cái tiểu không gian này là lần đầu tiên có người ngoài tiến vào.

Ba người an tĩnh ngồi xuống. Tựa hồ ai nấy trước tiên đều tự tìm đến vị trí thích hợp nhất với mình. Bạch y thanh niên vẫn là lựa chọn ngồi đối diện với Sở Dương mà hai người kia lại là một tả một hữu bốn người, mỗi người cát cứ nhất phương.

Sở Dương chiếm cứ chủ vị. Bốn người cũng không có ai nói chuyện ngay mà Sở Dương thì đang pha trà.

Sở Dương lấy ra một cái bình trà phong cách cổ xưa chí cực mà rất là quý trọng rồi lấy từ trong giới chỉ ra một cái bao trà nho nhỏ mà nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một nắm lá trà màu xám tro.

Sau một khắc Sở Dương hai tay khẽ vẫy, linh khí trong không trung trong phút chốc hóa thành giọt nước, từng giọt rơi xuống bàn tay hắn trong chớp mắt sôi trào lên, sau đó nước sôi trên không trung như du long chui vào bình trà.

Trong ấm lá trà bắt đầu quay cuồng quấy động… Chỉ trong chốc lát sau, đã có một cỗ hương trà tựa hồ muốn thấm vào cốt tủy lượn lờ dâng lên.

“Thơm quá”. Đối diện, bạch y công tử lông mày khẽ cong, lộ ra một say mê nụ cười phát từ đáy lòng.

“Khách quý đến tự nhiên là phải sử dụng trà ngon đối đãi rồi”. Sở Dương nhẹ nói trên mặt thong dong ấm áp mỉm cười nói: “Trà này chỗ này của ta cũng không nhiều vẫn do lấy được từ một vị huynh đệ rất giỏi… Hiện tại hắn không ở đây, chính mình không chuẩn bị được nên không thể làm gì khác hơn là phải tận lực tiết kiệm, hy vọng có thể chống đỡ được đến ngày gặp lại hắn”.

“Nga? Rất giỏi huynh đệ sao?”. Bạch y công tử phía đối diện có chút ngạc nhiên hỏi nói: “Người có thể làm cho Sở huynh khen là rất giỏi, vậy thì khẳng định là thật sự giỏi rồi”.

Những lời này hai người kia đồng thời gật đầu đồng ý.

“Ừ vị huynh đệ này đích xác là rất rất giỏi”. Sở Dương chậm rãi nói: “Tên của hắn gọi Mạc Thiên Cơ, về phần trà này chính là do hắn tự tay làm, đích thân ngắt lấy lá trà, đích thân chế thành trong chuyện này không có bất kỳ người nào khác nhúng tay vào nên tên của nó ứng với tên của người làm gọi là Thiên Cơ trà”.

“Trà ngon! Hảo một cái Thiên Cơ trà!”. Ba người đồng thời bật thốt lên than thở nói.

Một người từ đầu tới đuôi chế luyện, ở giữa không có bất kỳ người nào nhúng tay vào, bản thân trà này đã cực hạn tinh khiết rồi.

“Mà vị huynh đệ kia cũng như tên của hắn vậy, Thiên Cơ khó dò, Thiên Cơ khó lường, nhưng đối với chính hắn mà nói, hắn lại có thể hiểu rõ Thiên Cơ, nắm giữ được Thiên Cơ!”. Sở Dương ấm áp cười nói: “Hắn có thể thay đổi như chong chóng, bàn tay như mưa, cũng có thể bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, còn có thể trường kiếm thiên địa, tiểu ngạo Yên Vân, hơn có thể mài kiếm Thương Khung, tung hoành hoàn vũ! Quả nhiên là đệ nhất thiên tài ta bình sinh mới thấy!”.

“Đồng thời hắn còn là huynh đệ ta có thể tin nhất! May đó là huynh đệ của ta!”. Sở Dương nhàn nhạt cười, tuy nói là may mắn nhưng trong khẩu khí lại đầy dẫy ý tứ huyền diệu. Ánh mắt thì lại mịt mờ đánh giá vẻ mặt ba người.

“Quả nhiên là nhân tài” Bạch y thanh niên nghiêm túc nói: “Nếu có thể gặp nhau cần thiết hảo hảo thỉnh giáo, hảo hảo kết giao”.

“Nhân tài như vậy quả nhiên là phải gặp”. Thanh niên áo đen gật đầu nói.

“Nhất định phải gặp rồi, nhân vật mà Sở huynh sùng bái như vậy hẳn là vô cùng cao minh rồi”. Tử y thanh niên trong mắt hữu thần nói.

Sở Dương lần này đối với Mạc Thiên Cơ thổi phồng, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ cho rằng Sở Dương đang khoác lác nhưng trước mắt ba người này lại rất tin.

Không có bất kỳ lý do nào chỉ là bởi vì bọn họ tin tưởng Sở Dương, tin tưởng từng lời từng chữ của Sở Dương.

Mặc dù bọn họ mỗi người đều biết, mình cùng Sở Dương tuyệt đối sẽ không trở thành bằng hữu, bằng hữu của Sở Dương tuyệt sẽ không phải là bằng hữu của bọn hắn nhưng giờ phút này lại có một loại tín nhiệm cực kỳ vi diệu.

“Trà ngon cần hảo nhân đến phẩm”. Sở Dương đợi đến khi hương trà đã hoàn toàn tràn đầy thư phòng mới cẩn thận lấy ra bốn cái chén trà, đặt lên bàn rồi nâng bình trà lên hơi nghiêng đi 1 chút.

Một dòng nước trà màu bích lục mang theo hương trà làm cho tâm thần người ta sảng khoái rót vào bốn cái chén.

Sau đó Sở Dương mới nói tiếp: “Ba vị uống Thiên Cơ trà này rồi tin tưởng là sẽ không chê được. Nếu là huynh đệ ta mà biết được ta hôm nay có cơ duyên này, được ngồi chung phẩm trà với 3 vị, hơn nữa còn uống Thiên Cơ trà, nói vậy hắn cũng sẽ phi thường vui mừng”.

“Là chúng ta cực kỳ vinh hạnh mới phải”. Ba người khom mình hành lễ nói.

Đối với lời của Sở Dương, ba người đúng là có một loại cảm giác như gặp được tri âm vậy.

Ba người tự bưng lên chén trà của mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngay sau đó nhắm mắt lại, để cho mùi hương trà ở trong miệng thấm đẫm, chốc lát sau mới từ từ nuốt xuống mà tán thán nói: “Thiên Cơ trà, quả nhiên là một ngụm trà xanh, một đạo Thiên Cơ. Sở huynh, về trà này tiểu đệ cũng muốn xin một chút”.

Sở Dương cười to nói: “Vậy thì không được rồi, chính ta cũng còn không nhiều, trăm triệu lần không thể bỏ được những thứ mình yêu thích.

Một lời như thế làm cả bốn ngườicũng nở nụ cười. Giờ khắc này không khí rất chỉ là hòa hợp, ấm áp như lão hữu nhiều năm tri tâm, hoàn toàn không có ngãn cách.

Sở Dương bưng chén trà muốn mời uống trà, trong nháy mắt lại cười nói: “Mấy vị biết tên ta mà ta lại không biết tên của các vị, cái này hình như là có chút không quá công bình đi”.

Ba người cũng nở nụ cười, trong tiếng cười, ánh mắt từng cái từng cái trở nên phong duệ. Sự hòa hợp mới vừa rồi trong nháy mắt đã không cánh mà bay.

“Sở Dương, giới tính nam, năm nay hai mươi tuổi”. Bạch y thanh niên kia nhướng mày, lộ ra một cái mị hoặc đủ để khuynh đảo chúng sanh cười chậm chạp mà rõ ràng nói: “Từ Cửu Trọng Thiên đại lục phi thăng đi lên, khi phi thăng đã có Nhân cấp thực lực. Hành tung của Sở Dương ở Cửu Trọng Thiên đại lục tạm thời chưa thể khảo chứng bất quá từ một cái cấp thấp vị diện, lại có thể ở tu vi Nhân cấp trung cấp phi thăng lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, hơn nữa còn chỉ có hai mươi tuổi, thì nói rõ đây là một tuyệt thế thiên tài!”.

“Mà hắn có thể làm được hết thảy điều này thì nhất định là phải có một cái đại não lớn! Trí tuệ của Sở Dương ở cái gọi là Cửu Trọng Thiên đại lục kia phải nói là cái thế vô song!”.

Bạch y thanh niên trong thanh âm ngữ điệu mang theo một tia thờ ơ, tựa hồ đầy dẫy vẻ khinh thị cùng giễu cợt nhưng Sở Dương tự mình biết, đây chỉ là giả tượng! Người trước mắt này, đối thủ này tương đối đáng sợ. Mình tuyệt đối không thể có bất kỳ sự khinh thị nào, nếu có thì đều có thể phải nhận lấy họa sát thân, vạn kiếp bất phục!

Hắn cẩn thận lắng nghe, lắng nghe xem đối thủ của mình hiểu mình đến mức nào đồng thời trong ý nghĩ bắt đầu cực độ vận động, từ đó tìm kiếm xem mình đã lộ ra cái gì, còn cái gì địch nhân chưa biết để có thể lợi dụng được.

“Sau khi đi lên, đầu tiên là gặp được Miêu tộc tộc sư Miêu Nị Nị hai người kết bạn đồng hành, trước đó ăn một bữa cơm chùa, sau đó… Tóm lại, Sở Dương tựa như một cái Thần Thoại, một cái Truyền Kỳ, ở trong hoàn cảnh không ai chú ý đến mà đi, tất cả chuyên phát sinh ở trên người hắn, mỗi một chuyện thoạt nhìn cũng là hợp tình hợp lý nhưng trên thực tế, mỗi một chuyện cũng tuyệt đối đều là không hợp tình lý!”.

“Bởi vì hắn chỉ là một người mới, một cái người mới từ đầu đến chân!”.

“Một tân nhân có thể ở chỗ này khuấy thiên hạ phong vân… Chỗ dựa vào cũng chỉ có thể là sự thông minh của hắn cùng một chút ít hậu thủ mà chúng ta hiện tại còn chưa biết!��

“Hậu thủ cũng không đáng sợ bởi vì sớm muộn gì sẽ bại lộ ra, chỉ cần áp lực đến trình độ nhất định thì sẽ tự động xuất hiện. Nhưng trí tuệ của Sở Dương lại đáng giá cho chúng ta coi trọng!”.

“Còn có Thiên Binh Phách Mại Đường lúc này lại càng không hợp lý, nhưng nhiều sự không hợp lý như vậy lại bị bốn chữ rất đơn giản, 4 chữ này giải thích được việc tất cả tông môn Đông Hoàng Thiên tiếp nhận và cho phép”.

“Bốn chữ này chính là cùng chung mối thù!”.

“Mà Sở Dương hiển nhiên là một cái người có khả năng nghiên cứu lòng người dị thường xuất sắc âm, hắn đã lợi dụng tâm lý của mọi người ở Đông Hoàng Thiên, làm ra tất cả cố gắng để cho hắn dù thực lực dị thường nhược tiểu mà vẫn có thể ở chỗ này, mọi việc đều thuận lợi, tung hoành không ngã!”.

Bạch y thanh niên ôn nhu ấm áp cười, thân thiết thân mặt nhìn Sở Dương chậm rãi nói: “Kể từ khi có Cửu Trọng Thiên Khuyết tới nay, 1 người mới vừa phi thăng lên không tới ba tháng mà có thể làm được hết thảy điều này… Từ cổ chí kim chỉ có… Sở Dương một người mà thôi! Phần thành tựu này ngay cả chưa chắc đã tuyệt hậu nhưng quả nhiên là chưa từng có!”.

“Sở Dương là đối thủ chung của tất cả những nhân tài có dã tâm ở Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nếu để cho hắn chân chính lớn lên, sợ rằng đại cục của Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng vì vậy mà thay đổi.

“Mặc dù có nhân chứng nói tư chất của Sở Dương chính là siêu cấp bỏ đi nhưng ta cũng không cho là như vậy”. Bạch y thanh niên trong ánh mắt lộ ra sự tự tin mãnh liệt nói: “Bởi vì người như vậy, ngay cả là tay trói gà không chặt thì như cũ vẫn có thể nhấc lên đầy trời phong vân… Huống chi giờ phút này đã là Địa cấp trung giai rồi! Ba tháng thời gian, từ Nhân cấp trung giai tấn chức tới Địa cấp trung giai, tốc độ tấn chức như vậy tuy không phải là thế gian không có nhưng đã là nghe được mà rợn cả người, đó là phế vật sao?”.

“Ta đã giới thiệu xong phần của mình”. Bạch y thanh niên quay đầu mỉm cười nói: “Hai người các ngươi có còn muốn bổ sung gì hay không?”.

Thanh niên áo đen cùng tử y thanh niên đồng thời cười khổ nói: “Ngay cả Sở Dương mỗi ngày phóng mấy cái rắm ngươi cũng tính ra rõ ràng, chúng ta còn có thể bổ sung cái gì chứ? Không có”.

Bạch y thanh niên trên mặt hơi đỏ lên, nói: “Hai người các ngươi thật đúng là để cho ta cực kỳ chán ghét”.

Sở Dương mỉm cười thần sắc không thay đổi, không ai biết được hắn giờ phút này trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Giờ khắc này, ba người này thậm chí còn nói ra được mỗi ngày hắn ăn cơm nhiều hay ít, mỗi ngày bước đi bao nhiêu bước, một điểm không sai, hiểu cặn kẽ như vậy, cặn kẽ đến mức làm cho người ta run như cầy sấy, hơn nữa đối với Sở Dương đánh giá cực cao, cực kỳ coi trọng. Loại coi trọng này đến từ chính đối thủ của mình đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải sởn gai ốc nhưng Sở Dương vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.