Q.8 - Chương 267: Nghi Trận Ra Nghi Trận!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước đó một mạch kích hoạt kíp nổ hủy diệt Thần Nguyên chi Cảnh, cố nhiên là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng làm sao không phải là do Mộng Vô Nhai trong lòng Nộ Hòa đã quá kịch liệt mà phải phát tiết ra?

Chẳng lẽ ta thật sợ các ngươi sao?

Mà hết thảy cái này đều là do đám hỗn đản trước mặt kia gây ra!

Hôm nay, đám người này bị Sở Dương lợi dụng không ngờ lần nữa kéo dài thời gian của Bổn tướng quân!

Tội không thể tha thứ!

Mộng Vô Nhai giận không kềm được!

“Đem hết thảy giết chết! Chém đầu người phục mệnh!”

Như sấm sét giữa trời quang vậy, lệnh vừa ra, những người kia lập tức trợn mắt há hốc mồm, kết quả này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

Đây là làm sao vậy? Chúng ta cái gì cùng nói rồi, sao còn muốn giết a?

Nhưng không kịp hiểu rõ thì đao kiếm đã tới người.

“Mộng tướng quân, ngài sao lại làm như thế?” Trong đó người cầm đầu vẻ mặt khiếp sợ cũng tuyệt vọng hỏi.

“Không cần nói nhiều, giết không tha!” Mộng Vô Nhai ngay cả nói cũng không nói lời nào mà trực tiếp phất tay ra lệnh tuyệt sát!

Chỉ là sự tạm chống cự quá ngắn thì đã không còn ai nữa.

“Mặc Vân vệ, phân ra một ngàn người, chia làm 10 cái tiểu đội, đi phía tây tìm tồi! Phải nhanh!”

[ truyen cua tui
ʘʘ❤net ] “Dạ!”

Một ngàn Mặc Vân vệ tuân mệnh mà ra, nhanh chóng rời đi, lao về phía trước như bão táp mà đi, dựa theo phương hướng bất đồng chia làm 10 cái tiểu đội, như tên rời cung, lóe lên rồi biến mất!

“Tiến vào Sở gia đại viện xem thử, xem thử có còn dấu vết để lại hay không”. Mộng Vô Nhai hít một hơi thật sâu. Có một số việc, là thật hay giả nhìn cái biết ngay!

“Sở Dương này, thật là không đơn giản a, tuy còn trẻ tuổi nhưng lại mưu tính sâu xa Mộng Vô Nhai nhìn Sở gia đại viện trống rỗng, nhìn các nơi phương tiện, hoa cỏ bài trí mà không khỏi thở dài một tiếng nói.

“Nơi này, nơi này, còn có nơi này… Nơi này nguyên vốn hẳn là nên bố trí giả bộ giả sơn hoa viên hoa gì đó… Nhưng những nơi này lại bị san bằng. Toàn bộ dùng để làm diễn võ trường Mộng Vô Nhai có chút than thở nói: “Trong này, căn bản là nhìn không ra nửa điểm hưởng thụ, có chỉ là sự buồn tẻ! “

“Tướng quân, địa phương này có gì thần kỳ sao?” Bên cạnh có một vị quan quân khó hiểu hỏi.

“Còn không rõ sao? Tại Cửu Trọng Thiên khuyết, phần đông võ giả ai chả có một nơi chuyên luyện võ, nơi đó cũng không có gì thần kỳ, mà tu hành vốn là một chuyện buồn tẻ, nhưng cho dù là trong quân doanh của chúng ta, nơi đó có lẽ đã là nơi tối đơn điệu trong thiên hạ, tối buồn tẻ nhưng vẫn còn có một ít đồ chơi tiêu khiển. Cho dù là những thứ bò cao nhảy thấp gì đó đối với các tướng sĩ trong quân doanh mà nói, cũng là một loại tiêu khiển, có chút ít còn hơn không tiêu khiển

“Nhưng trong này, không có gì cả”. Mộng Vô Nhai có chút xuất thần nói: “Trụi lủi hai bàn tay trắng, có cũng chỉ có vô số mảnh đất trũng mà thôi!”

“Đây là thuần túy do luyện công mà tạo thành dấu vết. Ngươi xem đất bên ngoài cùng giống nơi này không”.

“Sở Dương người này truy cầu..”. Mộng Vô Nhai nhắm mắt lại, có chút thống khổ nói: “… Đúng là hoàn mỹ, cùng điên phong!”

Sau khi nhìn phòng ngủ của Sở Dương và tất cả các địa phương khác, Mộng Vô Nhai có chút thống khổ tự đáy lòng thở dài nói.

“Giả như có thể đợi thêm một thời gian, Sở Dương này tất nhiên sẽ là một nhân vật có thể đứng ở điên phong, là bất thế nhân vật, bởi vì hắn có điều mà tuyệt đại đa số người không có, đó là sự cứng cỏi cùng kiên nhẫn! Chỗ khiếm khuyết duy nhất của hắn chỉ là thời gian và không gian phát triển mà thôi”.

Mộng Vô Nhai nhẹ nhàng thở dài nói: “Trong cuộc đời ta đã trải qua mấy chục vạn năm tuế nguyệt, nhưng nói đến việc hoàn toàn vứt bỏ tất cả hưởng lạc để tu luyện, hơn nữa mục tiêu thủy chung chỉ có một, nhân vật như vậy tổng cộng cũng chưa từng gặp qua được mấy người. Người như vậy, nhất định sẽ trở thành truyền kỳ”.

“Nhưng ta hôm nay, lại đến để hủy diệt cái truyền kỳ này!”

“Nếu bị ta cứ như vậy hủy diệt… Như vậy, sự trả giá và mồ hôi của trước kia trôi sông đổ biển, đây là chuyện khiến người ta tiếc nuối bực nào chứ! Nhưng mà, ta lại không thể… Đây là nhân sinh đành vậy a!”

Mộng Vô Nhai lắc đầu, nói: “Truy!”

Thở dài thì thở dài, thưởng thức là thưởng thức nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.

“Trèo lên tàu cao tốc! Tốc độ cao nhất đuổi theo!”

Khi Sở Dương suất lĩnh mọi người đi qua một rừng cây, hắn vừa chạy trốn vừa hiệu lệnh nói: “Tất cả mọi người, ước chừng chia làm năm đội bằng nhau, theo phương hướng bất đồng xuyên qua rừng cây, giữa đường không được dừng lại, tốc độ đi về phía trước cũng không có biến hóa gì, không cần có bất kỳ hành tung cử động bí mật gì nhưng nhất định phải bảo đảm điều hoà hô hấp, đem nhựa lá cây bôi ở trên người mình!”

“Dạ!”

Hơn hai trăm người tự phát chia làm năm đội cấp tốc tiến vào trong rừng cây.

Liền giống như là năm con Cự Long từ trong rừng cây tàn sát bừa bãi mà qua!

“Ngoài hai mươi dặm, tại sơn mạch màu xanh kia! Đồng dạng cũng phải với tốc độ nhanh nhất chạy tới!” Sở Dương hét lớn một tiếng.

“Dạ!”

Giống như một cơn gió lốc, Sở Dương lao đi trước, hắn bây giờ cảm giác được trong Cửu Kiếp Không Gian nọ, vô cùng vô tận linh khí còn đang duy trì liền tục cọ rửa bản thân, dược lực của Thiên Địa Tạo Hóa Đan thần diệu nguyên bản vẫn ẩn chứa ở trong thân thể của mình nay đang chậm rãi khởi động, tu vi của mình đang chậm rãi tăng lên!

Bản thân bây giờ dĩ nhiên là Thánh cấp điên phong! Chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần một cơ hội, có thể tấn thăng thành Thiên Nhân cấp!

Nhưng Sở Dương bây giờ thật sự không có có tâm tư lo lắng đến những này, bởi vì hắn rất hiểu rõ, coi như mình một hơi tiên đến Thiên Nhân Cấp điên phong cũng vô dụng, chỉ cần bị đuổi kịp, kết quả vẫn như cũ là chỉ còn đường chết!

Đoàn người liền giống như là năm con Tiểu Long uốn lượn như bay đột tiến vào sơn mạch màu xanh kia.

Đến tận đây, năm đội nhân mà lại lần nữa hợp lại làm một, hội tụ trở thành một tổ.

Ngay khi xác nhận mọi người đã bay qua đỉnh núi, Sở Dương không có dấu hiệu dừng bước, trên tay trường kiếm lóe ra, phốc một tiếng, mặt đất tức thì bị móc ra ngoài một đại tảng đá.

Xoạt xoạt xoạt…

Sở Dương cũng không dừng lại, kiếm khí điên cuồng lao ra, phía dưới từng tảng đá từng khối từng khối bị cắt ra lôi lên.

Trước sau bất quá thời gian vài hơi thở, nơi này đã xuất hiện một cái hố sâu trăm trượng, hẹp và lỗ chỗ.

“Chẳng lẽ trang chủ có ý định ẩn thân ở chỗ này?”

Mọi người xem xét cảnh vật chung quanh, không khỏi mặt đầy vui mừng: Bí mật hạp cốc nơi này thật sự là một nơi vô cũng không làm cho người ta chú mục. Bốn phía tất cả đều là rậm rạp sơn lâm, cây cối cao tới hơn mười trượng, hoang vu không có người ở.

Nếu ở trong này một thời gian ngắn… Hơn nữa mọi người hôm nay trên người đều bôi đầy nhựa cây cối, cùng khí tức nơi này cơ bản không giống nhau, thật sự chưa chắc sẽ không bị người phát hiện, thật sự là một ván đánh cược mạo hiểm.

Chính tại lúc nghĩ như vậy thì đã thấy Sở Dương thủ cước đồng xuất, đúng là đem những hòn đá vừa mới móc ra đá trở về. Động tác nhu hòa, những hòn đá tổng trọng lượng ít nhất cùng phải mấy vạn cân kia rơi trên mặt đất mà không ngờ là không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

O o hô…

Mọi người một hồi trợn mắt há hốc mồm: Đại ca, ngài làm cái gì vậy? Ngươi tân tân khổ khổ chạy đến nơi đây, liền đào động rồi lại lấp lại? Rất vui vẻ sao? Bây giờ đang là lúc chạy trốn mà.

Ngươi làm như vậy là có ý tứ gì? Không biết bây giờ đang lãng phí thời gian chính là lãng phí tánh mạng hay sao? Nhưng lại không phải là lãng phí tánh mạng một mình ngươi, là lãng phí tánh mạng của tất cả chúng ta!

Trong nháy mắt, người đang lãng phí tánh mạng đoàn người đã hoàn thành công việc, rốt cuộc không hề lãng phí tánh mạng chúng ta nữa.

Chỉ thấy hắn vung một chưởng, bụi đất tung bay, trên tầng trời thấp lượn lờ đem nơi này che đậy lại.

Xong là liền nói: “Đi!”

Mọi người không hiểu ra sao, cùng đành đuổi theo, ngay bây giờ nhất định là không thể nội chiến, lãng phí một điểm tánh mạng cũng là lãng phí, ai bảo chúng ta thành thuộc hạ của hắn rồi.

Lúc này đây, Sở Dương dẫn mọi người đi đầu đâm vào một mảnh rừng rậm rạp rồi cùng nghiêm khắc yêu cầu, luôn mãi dặn dò nói: “Bất luận kẻ nào cũng không được đụng phải một nhánh cây hay lá cây nào, không cho phép phát ra mùi của bản thân, không được có bất luận một điểm khí tức sinh mệnh nào tiết ra ngoài! Hết thảy đều sử dụng Thánh Cấp thực lực phong kín! Không cho phép giẫm lên bãi cỏ… Không cho phép quấy nhiễu chim chóc..”.

Liên tiếp mệnh lệnh này khiến mọi người nhức đầu nhưng vẫn phải vâng theo.

Nói thật, nếu như không phải là ở trong này mọi người tu vi đều đã ngoài Thánh cấp trình tự thì thật là không dễ dàng làm được theo yêu cầu của Sở Dương: Hơn hai trăm đại hoạt nhân ở trong rừng cây đi, không cho phép giẫm lên lá cây, không cho phép đụng phải nhánh cây? Không cho phép quấy nhiễu chim chóc?

Cũng chỉ có thể giống như là Quỷ hồn thôi qua.

Dưới nhiều loại cố kỵ này, chắc chắn là tốc độ chậm tới cực điểm. Đây không phải là chậm trễ thời gian trốn chết sao? Hay là làng phí tánh mạng, vừa rồi là làng phí sinh mệnh của chúng ta, bây giờ là cả đám chúng ta cūng làng phí tánh mạng, muốn chết a!

Muốn nói mọi người không ghét cách làm của Sở Dương, đó là điều không ai tin nhưng trước khi mọi người lần trốn tử vong đều đã lập hạ huyết thệ, thề nghe theo Sở Dương, không cho phép có nửa điểm sai lệch.

Giờ phút này cũng chỉ có nghe theo, tiếp tục lãng phí tánh mạng.

Vẫn giữ loại Quỷ hồn trạng thái này đi trong rừng cây không sai biệt lắm một nén hương thời gian thì Sở Dương đột nhiên hai tay hợp lại đẩy ra, một cỗ hơi thở mang theo khí tức của Sở Dương vô thanh vô tức bay thẳng ra phía trước.

Thật giống như một đại đội nhân mã từ nơi này cấp tốc đi về phía trước mà qua vậy.

Nhưng, Sở Dương sau khi phát ra một chưởng này thì lại lập tức cải biến phương hướng đi về hướng đông. Mọi người chăm chú đi theo.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy ào ào, mọi người vừa xông ra liền thấy được một con sông từ dưới chân núi từ từ chảy qua, uốn lượn về hướng nam, bởi vì phụ cận núi tất cả đều là đất mềm, hơn nữa vừa có cơn mưa nên lúc này đây nước sông thập phần đục ngầu.

Sở Dương cũng không có chần chờ chút nào thấp giọng nói: “Tất cả mọi người theo sát ta! Tạm thời đình chỉ hô hấp, chuyển thành nội hô hấp!”

Ngay sau đó thân thể lóe lên, xung trận lên trước, lăng không mà rơi, sau lưng, hơn hai trăm người cũng không chần chờ, đồng thời giống như Đại điều xà xuống sông.

Sở Dương suất lĩnh đám người này, một nhóm lớn người như vậy đồng thời lao xuống nước mà không ngờ gần như vô thanh vô tức, thậm chí gần như cả một cái bọt nước cũng không nổi lên, mọi người trong nháy mắt dĩ nhiên tiến nhập vào trong nước sông, lặn xuống đáy nước.

Con sông này kì thực cũng không quá sâu, chỗ nông nhất thậm chí chỉ đến nửa người mà thôi, Sở Dương đem thân thể dán xuống đáy sông, giữ cho thân thể bất động, hoàn toàn theo vòng nội tuần hoàn mà tiến hành hô hấp. Hắn chỉ dựa vào lòng bàn chân có một chút động tác mà khiên thân thể của mình ở dưới đáy nước theo nước sông chảy đi, cấp tốc đi về phía trước.

Động tác của hắn rất khinh nhu, nếu chỉ từ phía trên mặt sông nhìn vào thì nhìn không ra dưới dòng nước chảy có bất kỳ biến hóa nào.